[Bjyx] Ngàn Chén Không Say

Chương 42-5: 5: Thỏ con và chiếc nhẫn

Một màn pháo hoa hoành tráng như thế sau một lúc thì kết thúc, Tiêu Chiến nắm lấy lan can im lặng nhìn ra bầu trời đầy sao lấp lánh bao ánh đèn neon đằng xa một lúc lâu. Anh là một người rất dễ xúc động, nhớ đến việc nhiều năm như thế mình đã luôn trưởng thành trong lí trí, lớn lên trở thành một cây thường xuân bám chặt vào vách tường níu giữ lấy một mảnh trời bé con, không hề biết đến hè nóng đông lạnh, lại bị cái lạnh giá của mùa đông biến thành một cành cây khô khốc khẳng khiu mua vui cho bốn mùa.

Gió đêm nhẹ lướt qua vén tóc mái của anh lên, cũng khiến mắt anh nóng hổi.

Vương Nhất Bác dựa một bên người vào lan can, từ khi màn pháo hoa này bắt đầu, trong mắt cậu chỉ còn lại duy nhất người đang đứng cạnh cậu đây, cậu nhìn thấy anh cười, nhìn thấy anh hưng phấn quay đầu lại nói quả vừa nãy siêu đẹp luôn, nhìn thấy anh ngẩng đầy nhìn bầu trời đêm đến tận khi những ánh sáng cuối cùng tan hết trả lại một bóng đêm yên lặng. Cậu cũng nhìn thấy được đôi mắt chứa đựng cả ngân hà kia dần dần ậng nước.

Vương Nhất Bác vẫy vẫy tay với Tề Vận ở sau lưng Tiêu Chiến, nhiều năm ăn ý như thế cũng có cái hay, hai người trước mắt cậu giờ đây thực sự đã tình đậm khó buông, Tề Vận ra hiệu tay OK rồi tắt điện ở trên sân thượng đi, chỉ giữ lại vài bóng đèn trên đường đi xuống.

Đám người ồn ào náo nhiệt lúc đầu đã giải tán hết trong tiếng chúc mừng không ngớt, sân thượng trở về yên tĩnh như ngày thường, Tiêu Chiến lúc này mới hồi thần, "Sao lại..." anh đưa mắt quét một vòng tất cả những chiếc ghế trống kia, "đã đóng cửa rồi?"

"Không đóng cửa. Thọ tinh vẫn còn ở đây mà." Vương Nhất Bác vẫn tư thế nghiêng người dựa vào lan can kia, "Sinh nhật vui vẻ. Bạn nhỏ ba tuổi của em."

Tiêu Chiến bị hai câu mà câu trước chẳng liên quan gì đến câu sau chọc cho bật cười tại chỗ, khi sự dịu dàng trong ánh mắt sắp vỡ bờ trào ra đến nơi thì anh lại quay đầu tiếp tục nhìn ngắm bầu trời đêm, vừa rung rung lan can vừa lẩm bẩm nói.

"Hồi nhỏ cũng từng đốt pháo, nhưng mà lâu quá rồi không còn nhớ rõ nữa. Sau đó mẹ anh bị bệnh, trong nhà không mua nhưng thứ như pháo hoa bộc trúc lần nào nữa. Tết đến nhà nhà đều mang đậm hương vị Tết, nhà anh chỉ có mùi thuốc với rượu thôi."

Tiêu Chiến cười cười, "Anh đứng ở cửa sổ nhìn nhà người khác đốt pháo. Sau đó anh cũng trộm đốt một lần."

Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời trên đỉnh đầu, chớp mắt cực kì nhanh, "Một mình anh trốn trong một góc khuất ở tiểu khu, vui đến không thể vui hơn được."

Vương Nhất Bác chỉ nhìn anh, không ngắt lời cũng không an ủi, cũng không đưa tay lau đi những giọt nước mắt không thể kìm nén được của anh.

Tiêu Chiến giống như đang tự giễu bản thân, "Thực ra cũng không phải tự dưng nhớ đến màn bắn pháo hoa trong lễ hội hoa đào xem trên tivi hồi còn nhỏ."

Lăn lộn nhiều năm, dường như trong nháy mắt anh đã quá quen thuộc với đủ loại trò bịp bợm do vận mệnh sắp đặt, cuối cùng anh đã dừng lại tất cả những lang thang buồn khổ, buông bỏ hết một thân đầy phong trần, "Là anh muốn xem, xem một cách thật hẳn hoi một màn pháo hoa, có người xem cùng, có người nghe những lời linh tinh vớ vẩn của anh, có người nhìn thấy anh vui thì người ấy cũng vui theo..."

Anh quay đầu bắt lấy ánh mắt của Vương Nhất Bác, nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong đôi mắt Vương Nhất Bác rồi trực tiếp rọi sang, nhìn thấy nụ cười ấm áp nhàn nhạt bên khóe môi người ấy, đột nhiên lại chẳng thể nói thêm điều gì.

Tiêu Chiến nghiêng đầu mỉm cười, đầu mày khẽ nhíu. Anh đưa tay ra luồn tay qua eo Vương Nhất Bác ôm lấy cậu, sự ấm nóng trong hốc mắt như vượt qua bờ đê mãnh liệt tràn ra. Sự yêu thích mạnh mẽ, tình ý cuồng nhiệt của anh, sự xúc động tràn ngập con tim đôi mắt cùng nhịp tim dồn dập thậm chí có phần hơi quá khích của anh, tất cả đều bị nhấn chìm trong những thanh âm nghẹn ngào nơi cổ họng.

"Cảm ơn em."

Sau lưng vang lên tiếng đồng ca hát bài chúc mừng sinh nhật, Tiêu Chiến kinh ngạc quay đầu lại, Tề Vận Diêu Giai An Nhiên thậm chí có một nhóm người khác bao gồm bảo an với phục vụ cùng nhau đẩy chiếc xe chở chiếc bánh sinh nhật ba tầng đi vào sân thượng.

Giờ phút này những giọt nước mắt bên khóe mắt anh vẫn chưa được gió thổi tan, chưa được bàn tay người anh yêu lau đi hết, bài hát chúc mừng sinh nhật lệch tông vẹo vọ này lại dường như khiến con sông nước mắt trong anh vỡ đập, nhìn thấy 3 ngọn nến được cắm trên đỉnh chiếc bánh vừa khóc vừa cười.

Vừa hay lại tròn 30 tuổi. Thời gian bù đắp tất cả, cuối cùng cũng cho anh đón một cái sinh nhật muộn tốt nhất thế gian. Anh nhắm mắt ước nguyện, thổi tắt nến trong tiếng reo hò cổ vũ của mọi người cùng cái nhìn chăm chú trong im lặng của người anh yêu.

Diêu Giai đưa qua một con dao cắt bánh, cười cười nói đùa, "Ây dô, nhớ lại hồi xưa em nỗ lực quyến rũ thế mà không quyến rũ nổi, bây giờ lại phải tổ chức sinh nhật cho tình địch cơ đấy, đúng là tạo nghiệt mà."

Vương Nhất Bác khẽ cười, Tiêu Chiến nhận lấy con dao liếc mắt qua nhìn về phía Vương Nhất Bác, cũng cười theo. Anh nhìn Diêu Giai, "Cảm ơn nha."

Diêu Giai hào phòng nói lớn, "Ây da, em không nhận nổi câu cảm ơn này đâu. May cho em là không quyến rũ được đấy, chứ không sau này ngày ngày đêm đêm đều phải lo lắng xem có ai cướp mất của em đi không. Em phải cảm ơn anh đấy. Anh thu phục được ông chủ, mọi người đều yên ổn vui sống."

Miếng bánh đầu tiên Tiêu Chiến cắt ra, bưng trên tay nhìn nhìn Vương Nhất Bác lại nhìn nhìn về phía mọi người trước mặt, Tề Vận trực tiếp vươn tay ra giành lấy, "Cái này còn phải nghĩ à, cũng không thèm đau lòng cho ông đây đã mệt mỏi như thế nào."

Lúc Tiêu Chiến đưa bánh vào tay An Nhiên, An Nhiên nhỏ giọng nói, "Cảm ơn ca. Ừm, chúc các anh hạnh phúc."

Tiêu Chiến ngơ người, câu cảm ơn phát ra từ đứa bé vẫn luôn im lặng bận rộn ở trên tầng hai chắc chắn trong tim vẫn còn giấu giếm sự yêu thích chưa tan đi hết này khiến anh nhất thời không biết nên nói lại câu gì.

"Cảm ơn."

Bên tai vang lên giọng nói trầm thấp, Vương Nhất Bác từ nãy đến giờ vẫn giữ im lặng nhìn đám người ồn ào trước mắt này bỗng mở lời giúp anh đáp lại, hoặc Vương Nhất Bác cũng muốn giúp bản thân nói một câu cảm ơn hiếm có với đứa trẻ ngây ngô mang sự yêu thích cũng thơ ngây này.

An Nhiên nhìn Vương Nhất Bác, lúc này Tiêu Chiến đúng lúc đưa một miếng bánh kem vào tay cậu, cậu không phải là người thích để lại nợ đào hoa, vì thế cậu liền cầm đĩa bánh nhỏ kia giống như đang cần một ly rượu, nhàn nhã nâng lên mời An Nhiên, cũng mời những người khác.

Không biết ai là người đầu têu, những miếng bánh kem vẫn còn chưa ăn được mấy miếng toàn bộ đều đáp lên khuôn mặt của người đứng cạnh, ông chủ của Ngàn Chén tất nhiên chẳng có ai dám xông lên, Vương Nhất Bác cũng vui vẻ đứng một bên nhìn đám người hỗn chiến trước mắt này. Chỉ là bạn nhỏ nhà cậu bỗng nhiên nhảy đến trước mặt cậu, cười đến là rạng rỡ, cho dù lúc đó cậu cũng phản ứng lại được, nhưng vẫn bị bắt được, một đĩa bánh đầy kem bơ cứ thế bị ụp lên gương mặt ưu việt khí chất cao quý của cậu.

Cảnh tượng lúc này, không cần nói đến mấy người bảo an phục vụ đều ngớ ra, mấy người Tề Vận Diêu Giai đã theo Vương Nhất Bác từng ấy năm cũng đều thở hắt ra một ngụm khí lạnh, giống như bị ai đó ghìm chặt tay chân, đóng băng đứng nguyên tại chỗ, mấy đĩa bánh kem trong tay cũng khựng lại giữa đường.

Chỉ có người bạn nhỏ mới ba tuổi kia cười lớn giống như say rượu, cười tít mắt không thấy tổ quốc đâu, "Giả vờ ngầu gì chứ..."

Câu này của anh còn chưa nói xong, đĩa bánh trong tay đột ngột bị Vương Nhất Bác cướp lấy ụp toàn bộ lên mặt anh.

"....."

Đám người còn lại dứt khoát, tiếp tục ngớ người, không dám ho he gì.

Tiêu Chiến bị bánh kem ụp lên đến nỗi mắt cũng không mở nổi, hết gạt rồi lau đến nửa ngày, bùng nổ, quát to, "VƯƠNG NHẤT BÁC!!!!"

Quý công tử một mặt đầy bánh kem có chút chật vật vứt cái đĩa trong tay đi, khí thế vẫn ngùn ngụt, "Sao nào, chiều riết quen đi."

Tiêu Chiến hừ một tiếng, tư thế giống hệt một tên đại ca yang lake mang theo mấy tiểu đệ đi oánh lộn vẫy vẫy tay với những người đằng sau, "Đến đây, đến đây, xông lên cho anh mày, có thù báo thù, có oán báo oán."

Trong trận hỗn chiến trẻ con này, ông chủ cao cao tại thượng của Ngàn Chén Không Say có biết bao nhiêu người trong lòng muốn đối phó nhưng lại chẳng dám dây vào cứ thế trở thành mục tiêu công kích của mọi người, một thân quần áo cao cấp nổi tiếng đến ngay cả khi làʍ t̠ìиɦ kịch liệt như vừa nãy cũng không nhăn lấy một vết lại hiến dâng thân mình cho chiếc bánh kem mà đích thân cậu đặt.

Vương Nhất Bác buồn bực cởϊ áσ khoác ngoài, đưa tay lên mặt lên đầu gạt bánh kem đi rồi lại tiện tay vẩy sang một bên, cuối cùng nhìn người bạn nhỏ một thân đầy bánh kem ngồi trên mặt đất, giữa đám người ở Ngàn Chén cười ngặt nghẽo trước mặt, chỉ có thể cúi người bóp bóp mũi anh, mỉm cười hết cách, "Anh đấy nha."

Vương Nhất Bác đi nước F như kế hoạch đã định, do chênh lệch múi giờ, lúc Tiêu Chiến đã đi ngủ, Vương Nhất Bác ở bên kia vẫn đang bận rộn, cũng không thể lúc nào cũng có thể tắt video call được. Tiêu Chiến dù sao cũng không phải thực sự là đứa nhỏ không hiểu chuyện, mỗi lần cũng chỉ có thể thông cảm mà bắt máy, qua loa nói được vài câu rồi cúp máy.

Nhiều lần như thế, trong lòng Tiêu Chiến luôn có chút gì đó cân cấn không vui. Con người anh không giấu được chuyện gì, tâm trạng cũng treo cả lên mặt, toàn bị hai người Tề Vận và Diêu Giai song kiếm hợp bích vào trêu chọc, hành trình của Vương Nhất Bác không hiểu sao lại bị nhiều lên mấy ngày so với dự kiến ban đầu, vì thế hai con người xấu xa này cứ anh một câu tôi một câu chọc ngoáy vào khiến thỏ con lo lắng mà ngẩn cả người ra.

Đến lần cuối cùng Tiêu Chiến không chịu nổi nữa liền gọi video qua hỏi, "Rốt cuộc thì ngày nào em về?"

Trong video đầu bên kia ngoài Vương Nhất Bác ra thì còn những người khác nữa, những âm thanh ồn ào huyên náo vang lên không ngớt, camera lắc qua lắc lại không nhìn rõ được chính diện, "Chắc phải hai ngày nữa. Bảo bảo, muộn tí nữa em gọi lại cho anh nhé?"

Tiêu Chiến vẫn bực bội, "Thôi, em bận đi, cúp đây."

Anh nói xong không do dự gì liền tắt máy, bên kia gọi lại anh cũng không nghe. Anh tức giận thế nhưng chỉ được một lúc lại cảm thấy mình tùy hứng quá, buồn bã vất điện thoại ở một bên gối, ngơ ngẩn nhìn trần nhà một hồi lâu rồi bỗng giật đùng đùng đá chăn loạn xì ngậu lên, "A a a Tiêu Chiến, mày bị làm sao thế hả?!"

Nghĩ đến điều này, bạn nhỏ hiểu chuyện lại gửi cho người ta một tin nhắn, "Chỉ là muốn nhìn em một tí thôi."

Đầu bên kia một cuộc gọi video rất nhanh đã đến, chắc là đã tìm được một chỗ nào đó yên tĩnh để ngồi xuống hẳn hoi rồi, "Nhớ em rồi à?"

Tiêu Chiến dựa vào đầu giường nhìn điện thoại, cười, "Muốn kiểm tra tình hình tiến độ công việc của em đó."

Vương Nhất Bác trong video liền bật cười, nói, "Em còn chưa kiểm tra anh thì thôi, anh lại còn đòi kiểm tra em cơ?"

Tiêu Chiến ôm chăn cười ngốc nghếch, hôm nay anh mặc một cái áo phông của Vương Nhất Bác, chiếc áo này mặc trên người Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy nó là một chiếc áo phông oversize bình thường, nhưng mặc trên người anh lại rộng thùng rộng thình giống như đang bơi trong áo vậy, hơi nghiêng đầu một tí là lại lộ ra cả nửa vai. Rõ ràng dáng người bọn họ nhìn trông hao hao nhau, sao chiếc áo này lại giống như rộng hơn cả 2 cỡ vậy nhỉ.

Vương Nhất Bác chỉ nhìn một cái liền nhận ra, "Mặc áo của em đi ngủ đó hả?"

"Không được à?!"

"Được mà..." Vương Nhất Bác cười xấu xa, "Đừng có mà mặc áo của em rồi trốn trong chăn..."

"EM IM MIỆNG ĐƯỢC KHÔNG HẢ VƯƠNG NHẤT BÁC." Anh tức đến xù lông cúp luôn điện thoại của người ta.

"....." Tiêu Chiến nhìn điện thoại, thực sự cạn lời với bản thân luôn.

Vương Nhất Bác vẫn cực kì vui vẻ gửi tin nhắn qua, "Ngủ sớm đi bạn nhỏ của em, chồng anh ở bên ngoài ngoan lắm luôn."

Tin nhắn thứ hai, "Em sẽ cố gắng sắp xếp để mai quay về."

Lúc Vương Nhất Bác kéo theo chiếc vali gọn nhẹ về đến nhà lại không có tiếng cười nói đầy vui vẻ "em về rồi à" chạy ra đón cậu như mọi lần. Cậu theo thói quen lia mắt nhìn ra ban công, "Bảo bảo ơi?"

Sau khi không có người đáp lại, cậu nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ, tuy rằng không tin mới có giờ này mà Tiêu Chiến đã đi ngủ nhưng cậu vẫn đi thẳng vào phòng ngủ. Vừa bước vào liền nhìn thấy chăn uỳnh lên một đống cùng với hai chiếc tai tròn tròn lông lông trắng trắng mà chăn không che hết được.

Cậu chẳng nói năng gì trực tiếp đi đến, đột ngột, vén tung chăn lên.

"Đừng mà!"

Tiêu Chiến hốt hoảng quay đầu lại rồi lại vội vàng quay đi, cả người nháy mắt co tròn lại.

Hàng mi của Vương Nhất Bác rung lên, thậm chí còn hít vào một hơi ngắn ngủi.

Người nằm trên giường co người vào như em bé bịt chặt lấy mặt, đeo một đôi tai thỏ, mặc áo phông của cậu, một bên vai do áo rộng quá không giữ được cổ áo còn lộ cả ra.

Phần mông, chuẩn xác mà nói thì là phần thân dưới trần trụi, huyệt khẩu còn đang nhét một chiếc đuôi thỏ trong bộ sưu tập "Đồ chơi" kia của cậu.

Yết hầu chuyển động, Vương Nhất Bác cởi cúc cổ tay áo sơ mi, trầm giọng nói, "Không nghe điện thoại, chính là để chuẩn bị cái này?"

Tiêu Chiến căn bản là không dám quay đầu lại, chỉ giơ tay tay ra sau khều khều cái chăn mà nửa ngày vẫn không khều được, dứt khoát lấy cái gối bên cạnh che chắn hạ thân, "Đừng nhìn nữa!"

Vương Nhất Bác cũng chẳng có ý cướp gối của anh, "Không phải cho em ngắm sao?"

Mặt Tiêu Chiến có lẽ đã nóng bỏng, cháy đến lòng bàn tay, hơi nóng mãi chẳng tan đi hết, ngay cả khóe mắt cũng đã ướŧ áŧ. Con tim anh đang run bần bật, vừa hoảng hốt vừa xấu hổ, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy theo. Tất cả những việc anh đã nghĩ xong vừa nãy khi thực sự đối diện trực tiếp với Vương Nhất Bác, anh lại chẳng thể làm nổi cái gì.

Đệm giường lún xuống một chút, con tim Tiêu Chiến gần như muốn vọt cả ra ngoài. Thanh âm trầm trầm bên tai mang theo hơi thở dịu dàng quét qua, "Mặc quần áo của em, tự an ủi đó à?"

Tiêu Chiến dịch dịch người về phía giường bên kia, không dám quay đầu lại, "Không có!"

Bàn tay Vương Nhất Bác đặt lên đùi anh, lại chầm chậm dịch về phía mông nhẹ nhàng xoa nắn, chiếc đuôi kia cũng chuyển động theo, "Dậy nào, cho em xem xem."

Tiêu Chiến vẫn co rúm thành một nắm tròn, giống hệt chim đà điểu che chặt mặt, cũng không để tâm đến mấy động tác kia trên người mình.

"Đã quyết tâm quyến rũ em mà lại không cho em ngắm, thế em đi tắm rồi đi ngủ đây."

Câu này vừa dứt, Vương Nhất Bác liền thu tay lại.

Tiêu Chiến cắn răng, chống tay, đỡ người, quỳ thẳng dậy, tay đưa ra sau người muốn lôi thứ đồ đang nhét trong người khiến anh có chút khó chịu kia ra, "Ừ chính là đang quyến rũ em đấy, mấy hôm nay cứ tỏ ra cáu bẳn với em nên muốn cho em bất ngờ...em thì sao? Chẳng hề có tí phản ứng gì, còn muốn nhìn, nhìn cái quần què ấy."

Anh còn chưa nói hết, tay đã bị Vương Nhất Bác túm lấy.

"Anh có nhìn em đâu, làm sao biết em không có phản ứng gì?" Vương Nhất Bác vừa nói vừa đưa tay ra đặt lên mông anh gần chỗ chiếc đuôi kia, lại nhẹ nhàng giật lấy, nhét chiếc đuôi kia vào trong huyệt khẩu một lần nữa, "Thực sự không tự an ủi à?"

"Em đừng nhúc nhích nữa...khó chịu lắm." Vốn dĩ cái thứ đồ kia nhét vào đã khiến anh khó thích ứng lắm rồi, giờ lại bị Vương Nhất Bác nhét vào sâu càng khiến anh khó chịu hơn. Hàng mi đang cụp xuống của anh khẽ rung, "Đang đợi em, không có tự an ủi."

Vương Nhất Bác hất cằm, "Giờ đợi được em rồi, anh muốn làm như thế nào nào?"