Không có người đáp lại.
Cổ họng Tiêu Chiến nghẹn lại, nhưng vẫn không che lấp đi được tiếng nức nở.
Vương Nhất Bác thực sự hết cách rồi, "Thế em đưa anh về nhé."
Vẫn không có ai đáp.
Vương Nhất Bác hơi khựng lại nhưng rồi dứt khoát vén chiếc chăn đang trùm kín mặt Tiêu Chiến ra, không có bất cứ sự phản kháng nào. Người bạn nhỏ nâng hàng mi đã ướt đẫm nước mắt lên, liền nhìn thấy một gương mặt không có cảm xúc gì thậm chí có chút không vui.
Sau đó anh được Vương Nhất Bác luồn tay qua đầu gối bế lên từ chiếc giường bệnh nhỏ hẹp.
Vương Nhất Bác lựa chọn đi thang bộ, từ đi chậm rãi thong dong đến nhanh chân rảo bước, cả một đoạn dài cậu đều trầm mặc nhìn về con đường phía trước. Tiêu Chiến biết mình nếu chịu đựng một chút thì vẫn có thể đi bộ được, nhưng anh biết bản thân mình tham luyến cái ôm này hơn nhiều, cũng không dám nói ra những lời muốn đẩy cậu ra.
Anh hơi hơi ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm sắc bén của Vương Nhất Bác, thậm chí càng lúc càng sắc bén hơn.
Cứa ngang qua con tim anh.
Anh giơ tay, đưa lên ôm vòng qua cổ Vương Nhất Bác, cho dù cầu thang bộ thỉnh thoảng cũng có người qua lại, vẫn có người ngoái đầu lại nhìn. Anh siết chặt vòng tay, càng ôm càng chặt, suýt chút nữa Vương Nhất Bác đã cúi gập xuống. Thay vào đó, anh mượn sức cánh tay ở cổ, kéo người mình ra khỏi cái ôm của Vương Nhất Bác, dán sát mặt anh vào gương mặt của cậu.
Một cái ôm khó nhọc trong im lặng, ghì chặt đến nỗi hai người bọn họ không ai là dễ chịu cả, chỉ có hàng mi ướt đẫm cùng đôi mắt ầng ậng nước mắt của Tiêu Chiến là chân thực, dán sát vào một bên mặt Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác ôm Tiêu Chiến đặt vào ghế phó lái, nhưng Tiêu Chiến lại cứ ghì chặt không buông tay. Đằng sau gáy Vương Nhất Bác bị ghì vừa đỏ vừa đau, nhưng trong tim cậu lại giống như bị dội một chậu nước sôi, một lần lại một lần, rõ ràng là nóng bỏng đến nỗi da thịt đều đang đau đớn co rút lại nhưng bên ngoài một chút hơi ấm cũng không có.
Lạnh cóng như đang giữa đông.
Cậu thực sự sắp ngạt thở đến nơi.
Cậu tách cánh tay của Tiêu Chiến ra, Tiêu Chiến liền ôm trở lại. Cậu dè chừng vết thương trên tay của Tiêu Chiến không dám dùng lực quá mạnh, chỉ có thể để mặc Tiêu Chiến ôm cậu vào trong vòng tay.
"Anh còn muốn em làm gì nữa?"
Cậu hỏi câu này, thanh âm vừa nhẹ nhàng vừa mềm mại. Nhưng mỗi chữ đều móc ra từ chỗ đau đớn nhất trong trái tim cậu. Cậu chống tay lên ghế phó lái, ngón tay bấu sâu vào trong lớp đệm ngồi.
"Không muốn về nhà."
Tiêu Chiến cuối cùng cũng cất tiếng, cũng chỉ có thể nói từng này mà thôi.
Cả một đường đi đều là sự im lặng chết chóc. Ánh mắt Vương Nhất Bác nhìn thẳng tắp về phía trước, quay trở lại khách sạn mà cậu đã đặt khi vừa mới đến đây, với tốc độ vượt quá 10% so với giới hạn cho phép.
Cậu đặt Tiêu Chiến yên vị lên trên giường, lúc cậu nhổm người đứng dậy, Tiêu Chiến lại đưa tay ra quấn lấy cổ cậu.
Vương Nhất Bác gạt tóc mái ra hai bên, không còn cách nào khác đành phải cúi người xuống, "Anh nằm đó trước đi, em đi lấy cái khăn ẩm lau người cho anh."
Cái đầu tròn đang úp vào hõm vai cậu lại lắc lấy lắc để. Người mà không lâu trước đây đã tự tay cầm mảnh thủy tinh vỡ cứa lên người, thiếu chút nữa là làm bị thương cả gân cốt ở năm đầu ngón tay, giờ đây lại giống như một đứa trẻ, yếu đuối, sợ hãi, bất an, và cả tùy hứng nữa, "Không muốn."
Trong lòng Vương Nhất Bác bập bùng một ngọn lửa, có lẽ ngọn lửa này đã bắt đầu nhen nhóm từ khi không có người đáp lại cậu rồi vẫn luôn bị đè nén sâu trong lòng cậu, cứ thế chất chồng thành ngọn lửa lớn, "Anh buông ra."
Dù cho Vương Nhất Bác đã tận lực ép xuống, Tiêu Chiến vẫn nhạy cảm nhận ra rồi run lên một cách yếu ớt. Cơn giận mà Vương Nhất Bác sắp không kìm nén nổi nữa nháy mắt tiên tan một nửa, cậu lại kiên nhẫn nói, "Nghe lời nào, anh vẫn chưa tắm được, em giúp anh lau mình nhé."
Vừa nghe xong câu này, Tiêu Chiến bỗng run lên cầm cập, "Anh không có!". TruyenHD
Tiêu Chiến đột nhiên mất khống chế chính là một con dao nhọn đâm thẳng vào tim Vương Nhất Bác.
"Anh không có mà..." Tiêu Chiến buông tay ra rồi cứ thế run rẩy, khi anh nắm chặt miếng thủy tinh vỡ không hề run, khi anh đâm thẳng miếng thủy tinh kia vào người mình không hề run, khi anh đâm miếng thủy tinh vào người đàn ông kia, anh biết mình nếu không cẩn thận sẽ thực sự làm chết một mạng người, anh cũng không hề run. Nhưng giờ phút này, ở trước mặt Vương Nhất Bác nói đến những chuyện này, nhớ lại những lúc đó, anh lại run lẩy bẩy như sàng gạo, "Hắn ta chỉ là, chỉ là..."
Những lời còn lại đều chìm nghỉm trong một cái ôm đầy ấm áp lại trang trọng. Vương Nhất Bác ôm lấy anh, ngắt lời, "Em biết em biết mà. Anh ra nhiều mồ hôi quá, em chỉ muốn lau mồ hôi giúp anh thôi."
Vương Nhất Bác giống như đang dỗ dành một đứa trẻ, xoa xoa sau gáy anh, rồi lại chìa tay ra cho anh xem, "Anh nhìn này, toàn là mồ hôi thôi."
Tiêu Chiến thực sự đã quá mệt mỏi rồi, bị hạ thuốc, bị làm nhục, tự đâm chính mình, rồi ngất đi sau cơn phấn khích, anh chìm vào giấc ngủ với sự kiệt quê về cả thể xác lẫn tinh thần trong khi Vương Nhất Bác vẫn đang giúp anh lau lưng.
Vương Nhất Bác nhẹ nhàng làm mọi thứ, sau đó lại muốn giúp anh cởϊ qυầи dài ra, nhưng khi cậu vừa động vào cạp quần kéo một chút qua eo, người vừa say ngủ kia thình lình giật thót mình.
"Cút đi!"
Tiêu Chiến giật mình tỉnh dậy từ trong cơn mơ đưa hai tay ra giữ chặt liền bị Vương Nhất Bác nắm lấy, anh nửa tỉnh nửa mê giãy giụa một hồi, đến tận khi nghe thấy Vương Nhất Bác nói, "Là em mà."
Bàn tay đang giằng co mới nới lỏng lực độ, l*иg ngực Tiêu Chiến phập phồng kịch liệt vài cái, mới nhìn thấy rõ người đang cau mày trước mắt. Tiêu Chiến chỉ nhìn Vương Nhất Bác, giống như đang xác nhận đi xác nhận lại biểu cảm và ánh mắt của Vương Nhất Bác, thậm chí ngay cả những thứ trong mắt Vương Nhất Bác anh cũng muốn nhìn cho rõ.
Vương Nhất Bác hơi cong ngón tay lại nhẹ nhàng quẹt qua gương mặt Tiêu Chiến, nói, "Bạn nhỏ của em gặp ác mộng à?"
Đôi mắt Tiêu Chiến hoen đỏ, sau đó lại cười, "Đúng vậy, rất đáng sợ."
Đôi mày đang cau chặt của Vương Nhất Bác được câu nói này vuốt thẳng ra, nhưng con tim vẫn co rút dữ dội.
Tiêu Chiến lại nói tiếp, "Em còn tức giận với anh."
Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói, "Em sai rồi."
Tiêu Chiến mím môi, cười cong cong đôi mắt, khiến những giọt nước mắt đong đầy bên khóe mi rơi xuống, "Anh có nghe lời em."
Trái tim Vương Nhất Bác siết chặt, kéo căng đến nỗi tứ chi cùng xương cốt cậu đều đau đớn giống như bị xé rách. Cậu nên giống như đang khen ngợi một đứa bé nói những câu như kiểu "anh làm tốt lắm", nhưng mãi cậu cũng không thể thốt nên lời.
Cậu chỉ có thể chầm chậm tiến sát lại, dịu dàng mà hôn lên môi anh, tất cả sự tức giận, tất cả những bất lực trong lòng cậu đều hòa tan vào trong nụ hôn này. Những lời nói cay độc mà cậu không thể nói ra, cùng với những sự phẫn nộ không thể phát tiết lúc đó, cậu xem như chưa từng có.
Tiêu Chiến vẫn ôm lấy cổ Vương Nhất Bác, giống như đang cố bấu víu vào một cọng rơm cứu mạng. Anh bị Vương Nhất Bác vừa hôn vừa sờ nắn đến toàn thân mềm nhũn, đổ rạp dưới cơ thể Vương Nhất Bác, cả người càng lúc càng nóng.
Chân Vương Nhất Bác đặt nhẹ lên phân thân đã cứng của anh, "Bảo bảo, sao nhanh thế đã cứng rồi?"
Vương Nhất Bác thoát ra khỏi vòng tay của anh, lắc người trườn xuống, nụ hôn rơi trên ngực, mυ'ŧ lấy đầu nhũ của anh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến nỗi hai chân anh rục rịch muốn kẹp chặt vào, nhưng lại bị tay Vương Nhất Bác nhanh chóng tách ra càng rộng hơn, sau đó bàn tay to lớn ấy sờ mó lên mép đùi trong rồi một đường lướt đến chỗ khe hẹp giữa mông, ngón tay ẩm ướt vuốt ve cửa vào tối tăm, lại chầm chậm đâm vào.
"Hưʍ...." Tiêu Chiến nghẹn ngào ưỡn eo lên cao, ngón tay lại càng được thể đâm vào chỗ sâu hơn.
"Bảo bảo, bên trong ướt hết rồi." Là tán tỉnh, cũng là an ủi, gợi lên ham muốn của Tiêu Chiến.
Ngón tay thành thục nhấn vào điểm mẫn cảm, toàn thân Tiêu Chiến nhất thời run lên không ngừng, anh muốn, sự ham muốn mạnh mẽ hơn bất cứ lần nào, "Nhanh một chút."
Vương Nhất Bác hiểu quá rõ trong lòng Tiêu Chiến đang nghĩ cái gì, những vết thương trên người Tiêu Chiến vừa được khâu xong, băng gạc vẫn còn đó, đều đang nhắc nhở về một cảnh tượng chưa được thực hiện trót lọt nhưng sự lăng nhục, ức hϊếp đó vẫn để lại trong lòng Tiêu Chiến nhiều ám ảnh.
Con người sẽ vì tình yêu mà trở nên mạnh mẽ không sợ hãi bất cứ điều gì, cũng sẽ vì tình yêu mà yếu đuối đến không chịu nổi được một kích. Sự cứng cỏi, sự mạnh mẽ kia, trước đây là sự thờ ơ hờ hững, chơi đùa với thế gian của Tiêu Chiến đều do tình yêu nồng nhiệt từ sâu thẳm con tim của anh tạo thành, giờ đây lại từng lớp từng lớp, từng mảng từng mảng bị bóc ra, rơi xuống, nát vụn.
Anh chỉ muốn Vương Nhất Bác, chỉ có thể là Vương Nhất Bác thôi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tiêu Chiến vẫn lăn dài nước mắt, cổ họng phát ra những âm thanh vụn vặt lung tung. Vương Nhất Bác không ngừng hôn anh, vỗ về anh, đỡ mông non mềm của anh vểnh lên cao rồi khảm anh vào trong vùng xương chậu của mình, thuận theo ý anh, hung hăng đâm chọc xỏ xuyên, càng đâm càng sâu, càng làm càng mạnh.
Chiếc giường phát ra tiếng lắc lư kẽo kẹt nặng nề khiến người khác nghe thấy phải xấu hổ.
Cả người Tiêu Chiến toàn là mồ hôi, khắp da thịt đều đỏ ửng cả lên, anh bị Vương Nhất Bác đỉnh lộng đến mức liên tục dịch chuyển về phía trên, từng cái từng cái, tính khí trong cơ thể anh đè nghiến qua điểm lồi mẫn cảm, đâm chọc đến mức anh chỉ có thể rướn cổ lên cao không ngừng thở hổn hà hổn hển.
Vương Nhất Bác cắn lấy đầu v* anh, trêu chọc, "Bảo bảo, càng thao mạnh bên trong anh càng cắn chặt thì phải."
Anh há miệng định nói gì đó nhưng phát ra chỉ là những tiếng rêи ɾỉ, ngâm nga, "Nó thích em..."
Vương Nhất Bác cười, lặng lẽ điều chỉnh động tác chậm lại nhẹ nhàng hơn, "Thích em á? Hay là thích thứ đồ em cắm vào đây?"
Tiêu Chiến thở ra một hơi, "Đều thích hết."
"Thế anh thì sao?"
Vương Nhất Bác rút tính khí ra, co ngón tay lại ra sức đút vào, hậu huyệt bị cắm rút phát ra tiếng nước chèm chẹp, nội bích nóng hổi không ngừng cắn nuốt lấy cậu, Tiêu Chiến bị đỉnh đến ưỡn ngực gào thét. Vương Nhất Bác đại khai đại hợp cắm rút liền vào mấy phát khiến Tiêu Chiến không còn hơi sức đâu mà trả lời câu hỏi của cậu, chỉ có thể khó khăn túm chặt lấy gối đầu.
Cả người Tiêu Chiến bị thao lộng một đường dịch chuyển về phía đầu giường, Vương Nhất Bác lại bắt lấy eo anh kéo trở về, xương hông va chạm mạnh vào phần mông thịt rung lên rồi vang lên những tiếng bành bạch.
Vương Nhất Bác nhìn xuống Tiêu Chiến đang nằm dưới thân, đang không ngừng rơi nước mắt, không ngừng phát ra những tiếng thở hồng hộc, trong lòng cậu biết rõ, người này thương cậu, yêu cậu, cần cậu.
Tiêu Chiến bị thao lêи đỉиɦ, ở dưới thân Vương Nhất Bác run rẩy đến co giật, sau đó lúc Vương Nhất Bác cúi người hôn xuống, anh hít sâu một hơi, nói, "Ba anh không đồng ý..."
Vương Nhất Bác trầm giọng đáp lại một tiếng, rút tính khí đang vùi sâu trong cơ thể Tiêu Chiến ra, lúc Tiêu Chiến vẫn còn đang chìm nổi sau cơn cao trào chưa tỉnh lại thì cậu lại giống như một sự trả thù nho nhỏ hung hăng đâm tiếp vào.
Tiêu Chiến bị cú đâm này kí©ɧ ŧɧí©ɧ hệt như lên một cơn co giật toàn thân khác, co rút người lại, giống như cảm giác cực khoái khi lêи đỉиɦ, cổ họng anh đã khàn đặc cả đi, liên tục thở hổn hển, "Nhưng anh.....A!"
Vương Nhất Bác tàn ác cắn mạnh lên đầu v* anh, rồi tiếp tục đỉnh lộng liên hồi. Câu nói của Tiêu Chiến bị những cú đỉnh hông làm cho ngắt quãng, ngắc ngứ mãi không thành câu, vừa bực vừa cáu, lại giống như bị tức đến bật cười, "Không muốn...không muốn rời xa em."
Chiếc xe nhẹ nhàng đánh lái vào trong tiểu khu, lúc Vương Nhất Bác vòng sang được bên ghế phó lái, Tiêu Chiến đã xuống xe xong xuôi, anh nhìn thấy Vương Nhất Bác đi một vòng liền cười lớn, "Anh có thể đi được mà."
Vương Nhất Bác cũng không nói cái gì, chỉ đứng ở tại chỗ chờ đợi.
Tiêu Chiến ngẩng đầu nhìn lên tầng lầu nhà mình, hai ngày một đêm này anh không về mà ba anh chỉ có đúng một cuộc điện thoại hỏi anh đang ở đâu, còn lại những thứ khác không hề hỏi đến. Nghĩ đến đây, trong lòng anh khó nén được một tiếng thở dài tự giễu.
Anh nhìn Vương Nhất Bác, "Tính tình của ba anh không tốt lắm đâu."
Vương Nhất Bác nghiêng đầu nhìn anh.
Tiêu Chiến đi đến gần Vương Nhất Bác, "Nếu ông ấy có nói câu gì khó nghe, em đừng tức giận nhé."
Vương Nhất Bác cười, "Anh đã nói với em nhiều lần lắm rồi đó, bạn nhỏ ơi."
Hai người bọn họ một trước một sau đi lên tầng, Tiêu Chiến mở cửa, trong phòng lập tức truyền đến giọng nói khó chịu của ba Tiêu, "Còn biết đường về cơ đấy."
Vương Nhất Bác liếc mắt sang nhìn Tiêu Chiến.
Tiêu Chiến cụp mắt xuống nhưng rồi lại nhìn lên thật nhanh, như thể hít một hơi thật sâu, anh kéo Vương Nhất Bác bước vào bằng cánh tay vẫn còn quấn băng gạc để che đi vết khâu chưa lành hẳn. Ba Tiêu bước từ trong nhà ra vừa ngẩng mặt lên nhìn, khoảnh khắc nhìn thấy Vương Nhất Bác ông hơi ngẩn người ra một lát, sau đó liền nhìn thấy người thanh niên trẻ xa lạ này đang được Tiêu Chiến nắm chặt lấy cổ tay.
"Cậu là Vương Nhất Bác?"
Tiêu Chiến dù đã chuẩn bị tâm lí đầy đủ, nhưng nghe thấy câu nói đầy lạnh lùng này của ba mà lòng anh như quặn thắt lại, tim anh cũng nguội giá cả đi.
Vương Nhất Bác cảm nhận được bàn tay đang nắm lấy cổ tay mình kia đang trở nên nặng hơn, đầu óc vốn nhạy bén của cậu lúc đó bỗng nhiên biết được là ai trước đây đã gọi đến Ngàn Chén, cùng với tất cả sự chuẩn bị tâm lí Tiêu Chiến làm cho cậu từ đầu đến cuối giờ đây cậu đã hiểu ra mọi thứ.
Cậu lật tay nắm lấy tay Tiêu Chiến, nhướn mày với ba Tiêu, "Đúng vậy."
"Mày đúng là hỗn trướng!"
Tiếng chửi vừa cất lên, Tiêu Chiến liền nghiêng đầu nhắm mắt lại. Khi cái tát mà anh dự liệu không giáng xuống gương mặt, anh mới dám nhìn lại.
Vương Nhất Bác túm chặt lấy cổ tay ba Tiêu, lại bởi vì chiều cao vượt trội mà dáng vẻ cậu nhìn ba Tiêu giống như một kẻ ở tầng lớp cao hơn đang nheo mắt nhìn xuống vậy. Cậu hơi hất cằm lên, sắc mặt âm trầm.
"Bác không nhìn thấy tay anh ấy vẫn đang băng bó à?"
Ba Tiêu lúc này mới lia mắt nhìn qua. Đuôi mày ông khẽ nhướn nhưng lập tức vung cánh tay Vương Nhất Bác ra, "Ở đây cậu không có tư cách nói chuyện!"
Vương Nhất Bác cười, ngữ khí uể oải, thản nhiên mà Tiêu Chiến đã quá quen thuộc, "Xem ra, cháu còn khiến bác quan tâm hơn cả con trai ruột của bác đấy nhỉ."