*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một buổi biểu diễn lớn kết thúc, trong tiếng rò reo huyên náo, hỗn loạn như không thể nghe rõ cái gì, tiếng nhạc dần dần dừng lại, đèn được bật sáng. Cả một nhà hát rộng lớn bỗng chốc trống không chỉ còn lại một mình mình.
Giống như hai năm trước Vương Nhất Bác rời khỏi nhà Lạc Bùi, cô độc và dứt khoát. Sự khó chịu giống với trước đây đang như một cơn sóng thần vô tận cắn nuốt, nhấn chìm cậu, cơn sóng thần ấy quét qua chỉ để lại sự tĩnh mịch dần dần lắng sâu vào trong cơ thể cậu.
Cậu vẫn giống như hai năm trước, không mục tiêu, không mục đích, cuối cùng chỉ có thể về lại viện phúc lợi, về với nơi mà cậu đã ra đi, về với nơi mọi thứ bắt đầu.
Cậu ngồi trong một nhà thờ nhỏ. Nơi đây cách rất xa so với chỗ bọn trẻ ở viện phúc lợi hay vui chơi hàng ngày, xung quanh là sự yên tĩnh đáng sợ. Cậu nhắm mắt lại, nhưng nhắm mắt rồi trong đầu dường như đang cầm lên một cây cọ vẽ.
Nốt ruồi dưới môi. Đôi mắt long lanh mà ấm áp. Cậu mặc kệ tất thảy, giữa không trung, từng nét từng nét ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh, đôi mắt sáng ngời, mi mục như họa.
Từ trước đến nay cậu chưa từng khống chế hoặc thậm chí là kìm nén tình cảm của chính mình, yêu thì đã yêu rồi. Cậu cũng chưa từng giấu giếm hay lừa gạt tâm ý của bản thân, nghe theo tiếng gọi của trái tim thôi. Trời nắng chói chang, mưa như trút nước, hay lửa rừng bùng cháy, đều là chuyện của bản thân cậu. Duy chỉ có một điều, cậu không nên tham lam, không nên mong chờ, không nên để mặc những ham muốn đó chiếm lấy tâm trí mình, thì bây giờ mới không bị phản phệ đau đớn đến tê tâm liệt phế như thế này. Cho dù đã sớm biết trước kết cục nhưng khi đối phương ngầm thừa nhận một cách rõ ràng, cậu mới hiểu ra, dù bản thân có chuẩn bị tâm lý kĩ càng đến đâu thì cũng vô ích mà thôi.
Tề Vận gọi đến, Vương Nhất Bác vừa bấm nút nghe, Tề Vận liền hét lớn trong điện thoại, "Anh ở đâu ấy, có người đến tìm anh Chiến gây phiền phức..."
Cậu chưa nghe xong câu đã lập tức bật dậy chạy ra khỏi nhà thờ, thậm chí còn bởi vì đứng lên quá vội vàng mà va phải chiếc ghế gỗ sơ sài bên cạnh, cậu cũng không kịp dừng lại xem chân có bị sao hay không. Nhưng ngay khi vừa chạy đến gần với chiếc xe ô tô, cậu bỗng khựng lại, sau đó cúi người chống lấy đầu gối mà bật cười lớn.
Cậu ngồi vào trong xe, sự đau đớn ở dưới chân dần dần lan đến tận trái tim, từng nhịp từng nhịp đều là đớn đau.
Cậu gọi điện cho Tề Vận.
Một lúc lâu sau Tề Vận mới bắt máy, tiếng cười lạnh lẽo cùng giọng nói âm u của Vương Nhất Bác truyền đến, "Xem kịch thì an phận ngồi đó mà xem, đừng có nhiều chuyện."
Tề Vận biết mấy câu nói dối khập khiễng kia của cậu chỉ trong một thời gian ngắn Vương Nhất Bác chắc chắn sẽ nhận ra. Nếu không phải cậu chắc chắn trên người mình không bị Vương Nhất Bác lắp máy nghe lén, Tiêu Chiến thì từ khi trở về đều ngồi ngẩn người ở Ngàn Chén với cậu thì thậm chí cậu còn cho rằng chuyện cậu nói với Tiêu Chiến ở trên xe vừa nãy đều bị Vương Nhất Bác nghe thấy hết rồi.
Tề Vận bởi vì nói dối mà có chút chột dạ, giọng cũng nhỏ đi không ít, "Không phải, không phải em đang muốn gọi anh về đấy à?"
"Chút tự do này của tôi bây giờ cũng không còn nữa phải không?"
Trong điện thoại Tề Vận im lặng mất mấy giây, "Em biết anh tức giận bởi vì chuyện anh Chiến muốn rời đi, nếu anh không muốn anh ấy đi thì giữ người ta lại đi."
Vương Nhất Bác bỗng bật cười thành tiếng, "Vì thế, lại là lỗi của tôi, có phải ý cậu là thế không?"
Cậu còn có thể làm gì nữa chứ. Chỉ cần một câu của đối phương, cậu liền tin ngay. Cậu còn phải làm gì nữa, hay phải chạy đi tận miệng nói "Em thích anh, em yêu anh, anh có thể đừng đi không?" những câu như thế này? Thực sự có người đã biết rõ rằng người đó chắc chắn sẽ rời đi, khi đối phương để lộ ra một cách rõ ràng ý định rời đi của mình, vẫn chạy đi cầu xin người ta ở lại, sau đó lại bị đâm thêm một dao ư?
Hay là từng phân từng tấc xương thịt của cậu đáng bị nghiền nát thành tro, cậu đã hèn mọn thì phải hèn mọn đến cùng mới đủ thành ý.
Nếu không, đến cuối cùng thì đều là cậu đáng đời, đều là lỗi của cậu.
"Được rồi, Tề Vận. Nếu cậu rảnh rỗi đến thế thì chi bằng ngồi nghĩ xem làm thế nào để việc kinh doanh của Ngàn Chén phát đạt hơn đi."
Cảm xúc nghẹn lại trong cổ họng khiến cậu cảm thấy khó thở đến cùng cực.
Vương Nhất Bác khởi động xe, "Người như Tiêu Chiến còn tỉnh táo hơn cậu nghĩ rất nhiều, tôi như thế nào anh ấy là người rõ nhất, cậu không cầu tốn công tốn sức thế này đâu."
Vương Nhất Bác dứt khoát cúp ngang điện thoại, Tề Vận đơ người ra nhìn chằm chằm một lúc vào màn hình đã tối từ lâu, rồi lại ngơ ngẩn quay đầu lại nhìn Tiêu Chiến, "Anh đều nghe rõ rồi chứ?"
Tề Vận chỉ vào điện thoại, "Ý của anh ấy là gì?"
Tiêu Chiến nói, "Nghĩa trên mặt chữ."
Tề Vận lại ngẩn người ra, nửa ngày vẫn không phản ứng lại.
Tiêu Chiến nhìn Tề Vận rồi mỉm cười, sau đó nằm xuống chiếc ghế gấp, "Anh đột nhiên hiểu ra tại sao cậu ấy nói, thích một người đều là chuyện riêng của bản thân."
Anh biết mình thích Vương Nhất Bác, cũng biết rõ Vương Nhất Bác trân trọng anh đến nhường nào, anh muốn rời đi, là sự lựa chọn của riêng bản thân anh, chẳng liên quan chút nào đến Vương Nhất Bác cả.
"Anh à, em vẫn không hiểu." Tề Vận dựa hẳn vào ban công, "Anh không đau lòng à?"
"Đau chứ."
Tiêu Chiến không hề có chút chần chừ nào, mở miệng liền nói, anh đã từng nói dối rất nhiều, nhưng ít nhất việc thích Vương Nhất Bác, thậm chí là yêu Vương Nhất Bác, đều là thật tâm.
"Hồi trước sức khỏe của mẹ anh không tốt, lúc nào cũng buồn rầu, cũng suy sụp, anh giành được giải thưởng gì đó mới thấy được nụ cười của bà, ba anh cũng vui lây. Về sau mẹ anh bệnh trở nặng, anh cầm 50 vạn đó về, biểu cảm trên mặt ba mẹ anh lúc bấy giờ khiến anh cảm thấy anh đã đem về hi vọng duy nhất của cả nhà. Bây giờ, anh thực sự trở thành mong chờ duy nhất của ba anh rồi."
Tề Vận yên lặng nhìn Tiêu Chiến, nghe Tiêu Chiến bình thản kể chuyện. Đến tận khi giữa hai người họ chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh, cậu mới e dè cất lời, "Em là trẻ mồ côi nên em không thể hiểu rõ được tình cảm của anh dành cho ba mẹ cũng như áp lực anh phải chịu."
Khi nói những lời này Tề Vận rất bình thản, khi cậu nói cậu là trẻ mồ côi cũng bình tĩnh như chỉ đang tường thuật lại một câu chuyện phiếm của người ngoài, "Ông chủ nói anh đủ tỉnh táo, nhưng em cực kì không hiểu, anh chưa từng suy nghĩ vì bản thân à?"
Cố gắng làm bài thi để thành tích xuất sắc nhất, giành được những giải thưởng lớn, nỗ lực kiếm tiền, bán cả bản thân với giá 50 vạn, dao động bởi vì cái thứ gọi là "công việc ổn định", "đối tượng xem mắt mà ba anh rất vừa ý". Mẹ anh đã từng nói với anh, "Con là niềm tự hào của ba mẹ," ba anh chính miệng nhắc đi nhắc lại rất nhiều lần, "Con là mong chờ duy nhất của ba."
"Đã từng."
Thời gian dài như thế đã qua, anh cũng biết thời gian có thể yên tĩnh ngắm mây thưởng nguyệt này tươi đẹp biết bao nhiêu, được một người nâng niu trong lòng bàn tay, tất cả mọi chuyện đều làm vì anh, chăm sóc anh chu đáo như vậy có bao nhiêu trân quý. Một người khắp cơ thể đầy sẹo chồng chất, lại đang xây cho anh một lâu đài cổ tích.
Nhưng phù vân nào có thể nắm lấy, chỉ một cuộc điện thoại của ba anh, chỉ một câu nói, liền có thể dễ dàng đạp anh trở về hiện thực.
Tiêu Chiến đưa tay kê ra sau đầu, "Ba anh bởi vì chuyện của mẹ mà chịu đả kích không nhỏ."
Anh dừng lại một chút rồi lại nói, "Cũng không liên quan gì đến chuyện của ba anh cho lắm."
Anh không tự tin, không phải vì những gì Vương Nhất Bác cho anh không đủ, đều là do anh mà thôi. Vương Nhất Bác nói không sai, anh đủ tính táo. Chỉ là anh không có đủ dũng cảm để bất chấp làm mọi chuyện đến quên mình, chuyện tình cảm ai cũng có thể bên nhau cả đời hay chỉ là vui chơi nhất thời đâu, vì thế chỉ vì một cuộc điện thoại của ba anh, chỉ bởi vì "công việc ổn định", một "đối tượng xem mắt phù hợp" ngày qua ngày lặp đi lặp lại ở một tương lai yên ổn bình lặng, mới dễ dàng dao động như thế.
Trên thế giới này có bao nhiêu người đeo một mặt nạ vô cảm trải qua một đời này đây?
Vương Nhất Bác giống như một khung cảnh đẹp nhất, độc nhất vô nhị trên đường du lịch vậy, anh chắc chắn sẽ dừng chân lại, sẽ vô cùng lưu luyến, sẽ không nỡ rời đi, cũng có thể sau khi chuyến đi kết thúc anh sẽ quay trở lại thăm nom.
Lúc Vương Nhất Bác về đến Ngàn Chén, chỉ còn mỗi An Nhiên ở đó.
An Nhiên nhìn thấy Vương Nhất Bác liền đem câu mà Tề Vận bắt cậu học thuộc lôi ra bàn giao lại, "Tiểu Vận ca nói, tâm tình Chiến ca không tốt, anh ấy đang ngồi cùng Chiến ca ở nhà anh đó."
"......." Vương Nhất Bác mỉm cười, vỗ vỗ lên vai An Nhiên, "Vất vả rồi."
Cậu không vội vàng về nhà, chỉ gửi cho Tề Vận một tin nhắn, sau đó vào quầy bar rót cho mình một cốc rượu, như ngày thường.
Ban công trên lầu có gió thổi qua, Tề Vận nói với Tiêu Chiến, "Em không biết nên đau lòng cho ông chủ hay phải khâm phục anh ấy đây, một chút do dự, hoang mang, rối loạn anh ấy đều không có. Rõ ràng trong hoàn cảnh này, anh ấy phải là người dễ hoang mang, do dự hơn chúng ta chứ."
Tiêu Chiến cũng đã suy nghĩ đến rất nhiều lần, bắt đầu từ trò chơi vốn dĩ không được thua nhưng thật ra lại thua không còn manh giáp đó, anh đã suy nghĩ, rốt cuộc điểm nào của Vương Nhất Bác khiến anh động tâm.
Có lẽ.
Anh rung động bởi một Vương Nhất Bác yêu nghiệt của Ngàn Chén Không Say, người anh thích là một Vương Nhất Bác ai ai cũng biết mình không thể có được nhưng lại cứ muốn lao đầu vào, vì cậu mang đến cho anh sự vinh dự không gì sánh bằng.
Nhưng sau đó trong lòng anh bắt đầu sinh ra cảm giác do dự, tự ti, bất an, đắn đo, thậm chí càng về sau, bản thân anh chẳng thể trả lời rõ ràng cho những câu hỏi của ba anh, từ lâu đây đã không còn là vì cô đơn mà động tâm, mà là sự yêu thích mơ hồ không phân biệt được thật giả kia.
Câu nói của Tề Vận lại từng chút từng chút chứng minh suy nghĩ của Tiêu Chiến, "Chuyện khác không nói nữa, nói chuyện anh với Lạc Bùi đi, ông chủ là do lăn lộn lâu ngày trong xã hội này nên đủ lão luyện, nhưng 'nhìn ra rõ ràng' với 'nguyện ý tin tưởng' là hai chuyện khác nhau. Thế sự vô thường, ai có thể chắc chắn mình không sa chân lỡ bước chứ. Hơn nữa, rõ ràng anh ấy biết anh chính là kiểu thích ăn xong chùi mép, vỗ vỗ mông liền đi, mấy chuyện giữa anh với Lạc Bùi anh ấy có thể hoàn toàn mặc kệ. Anh ấy thông minh vậy, tại sao lại cứ thích làm khổ mình thế chứ."
Giống như một bụi cây gai mọc rễ trong mạch máu của Tiêu Chiến từng phân từng tấc mặc ý sinh sôi, cuối cùng anh đã yêu Vương Nhất Bác, chẳng có chút bất ngờ nào.
Một cánh buồm giữa biển cả mênh mông sao lại không nhìn thấy mây mù đằng xa chứ. Vương Nhất Bác vẫn giữ lại thứ mà anh đã đánh mắt từ lâu, đó là sự chân thành và thuần khiết không màng đến hậu quả, không tính thiệt hơn, tự do tự tại.
Tề Vận không thấy Tiêu Chiến ừ hữ câu nào liền cảm thấy hình như mình nhiều lời rồi, dứt khoát kết thúc, "Dù gì chuyện này cũng rất đơn giản, bản thân anh chỉ cần nghĩ thông, sau này không hối hận là được."
Bụi cây gai kia cứ rầm rầm rầm phát ra vô số âm thanh, đâm thủng mạch máu. L*иg ngực Tiêu Chiến bỗng chốc lan tràn ra cơn đau đớn đến từng tế bào.
Chắc có lẽ anh sẽ hối hận, ít nhất sẽ hối hận trong một thời gian rất dài.
"Ôi cái đệch!"
Tề Vận nghe tiếng chuông điện thoại, mở máy lên, vừa nhìn một cái, suýt chút nữa thì rớt cả điện thoại. Vương Nhất Bác gửi đến một tin nhắn, "Kháng công, tự trừ tiền lương đi."
Tề Vận chưa kịp suy nghĩ gì đã tít tít tít đánh chữ trả lời lại, "Em không phải đang nói chuyện với anh Chiến đó à. Tâm trạng người ta không tốt, không phải nên có người ngồi cùng sao?"
Tin nhắn trả lời lại của Vương Nhất Bác chỉ có đúng 2 chữ, "Thế à?"
Tề Vận nhăn tít mặt mày nhìn chằm chằm vào 2 chữ đó cả nửa ngày trời, chỉ có thể đáp lại, "Đúng mà."
"Thế cậu cứ ngồi cho tốt. Tiền lương nhớ trừ."
"....." Tề Vận tắt điện thoại, nhìn về phía Tiêu Chiến, "Ách, anh Chiến, em phải về Ngàn Chén đây. Người như ông chủ, nói được làm được, bây giờ em chẳng thèm đau lòng cho ai nữa, con mẹ nó em tự đau lòng cho bản thân đây!"
Tề Vận nói xong câu này, đầu cũng chẳng ngoảnh lại liền rời đi. Đợi đến khi cậu vội vàng quay lại Ngàn Chén, Vương Nhất Bác đang giống như ngày thường ngồi ở quầy bar bồi mấy người khách vì cậu mà đến.
Tề Vận đột nhiên cảm thấy có chút quái lạ, khó khăn lắm mới tìm được cơ hội, cuối cùng chỉ nói với Vương Nhất Bác, "Anh, không về à?"
Vương Nhất Bác nhìn nhìn Tề Vận, thuận tay đẩy một ly rượu đã uống cạn qua, "Còn chưa đóng cửa mà."
"....." Tề Vận đã biết quái lạ ở chỗ nào rồi, "Trước đây chỉ cần anh Chiến đi, anh có thèm quan tâm đến quán có đóng cửa hay không đâu."
Vương Nhất Bác mỉm cười, "Thế à?"
Tề Vận nhìn thấy Vương Nhất Bác lấy một chai rượu từ tủ ở quầy bar, rồi lại đặt trở về, dường như không có ý định nói thêm, cậu liền hỏi, "Anh nghĩ thế nào?"
"Có gì đáng nghĩ đâu."
Vương Nhất Bác thực sự chờ đến khi quán đóng cửa mới trở về nhà.
Tiêu Chiến nghe thấy tiếng cửa, liền ngồi dậy từ chiếc ghế gấp, đứng ở cửa ban công.
Vương Nhất Bác bình tĩnh nhìn qua bên đó, rồi lại bình tĩnh đi đến trước tủ rượu.
Whiskey, sữa bò, tất cả đều như thường ngày.
Cầm ly whiskey và cốc sữa bò đi đến ban công, khi đi qua Tiêu Chiến cậu đưa cốc sữa cho đối phương, vẫn như thường ngày.
Tiêu Chiến cầm cốc sữa, ánh mắt di chuyển theo chuyển động của Vương Nhất Bác, đến tận khi Vương Nhất Bác nằm xuống cái chõng, "Anh có chuyện muốn nói với em."
Vương Nhất Bác liếc sang, "Cho dù Tề Vận có nói với anh chuyện gì, coi như không nghe thấy là được."
Những hạt bụi trong không khí như lập tức cùng nhau rơi xuống, tất cả oxi dường như đang bị đè ép xuống cùng cực.
"Không liên quan đến cậu ấy."
Tiêu Chiến đi tới chiếc bàn tròn ở giữa hai chiếc ghế, đặt cốc sữa xuống. Anh khựng lại một lúc, không giải thích gì, những suy nghĩ lặp đi lặp lại trong lòng anh so với con tim tinh tế vi diệu của Vương Nhất Bác có bao nhiêu dư thừa. Chắc có lẽ Tiêu Chiến không xác định được, hoặc đang mong chờ Vương Nhất Bác có thể giúp anh xác định, dừng lại hết tất cả do dự, chần chừ, lung lay trong anh.
Nhưng tình cảm nóng hổi nhiệt thành kia không phải là luôn mang theo một chút xúc động mạnh, một chút không thể xác định đó sao.
Tiêu Chiến nói, "Anh muốn kí tiếp hợp đồng."
Viên đá trong ly rượu vẫn không dừng lại, vẫn tiếp tục va chạm nhẹ với thành ly. Vương Nhất Bác không nhìn Tiêu Chiến, vết thương do va chạm với chiếc ghế gỗ trong nhà thờ nhỏ kia chỉ cần không chạm đến sẽ không đau, không đau thì sẽ không sao cả.
Cậu nhìn về một điểm xa xăm nào đó ở phía trước, không có bất cứ biểu cảm gì khác.
"Đợi đến hạn rồi, anh muốn kí tiếp thì tìm Tề Vận."
=====================================
Zhu: trời ơi cíu tui trời ơi cíu, t phải lan truyền sự đẹp trai này đến với tất cả mọi người.
Mấy hôm nay thật nhiều thật nhiều BoBo, t chẳng nhớ lần cuối t điên cuồng lưu ảnh như hôm nay là bao giờ nữa....
Nhìn chằm chằm vào người bạn Bác nhưng khi biết cái ghim cài áo 4,6 triệu tệ t lại chằm chằm nhìn vào cái cài áo, không biết cảm giác mang một căn villa trên ngực có nặng không nhỉ????? hợ hợ hợ....