Vương Nhất Bác quay sang nhìn Lạc Bùi, lại quay ra cúi đầu chào với những người khách đang cười đến vui vẻ kia, sau đó lấy bộ đàm trong tay người bảo vệ đang đứng cạnh thang máy tầng 2, "An Nhiên, lên đây tiếp khách."
Lạc Bùi nhìn cậu.
Vương Nhất Bác chỉ cười, "Một lúc sau em lại lên."
Nói xong, không đợi Lạc Bùi phản ứng lại liền đi thẳng đến quầy bar, cậu đứng trước mặt Tề Vận gõ gõ lên mặt bàn, "Mic toàn quyền."
Tề Vận lấy một cái micro từ trong ngăn tủ dưới quầy bar đưa sang.
Lúc này Tiêu Chiến đang ở sân khấu hát sang đoạn điệp khúc của bài hát, Vương Nhất Bác cầm lấy mic nhưng chỉ dựa vào quầy bar nhìn về phía sân khấu, chờ đến tận khi anh hát xong, đoạn nhạc dạo giữa bài vang lên.
Giọng nói của Vương Nhất Bác truyền đến tai nghe, "Lạc Bùi đưa khách đến, em phải đi tiếp, nếu anh hát mệt rồi thì đến chỗ Tề Vận ngồi nhé, cậu ấy sẽ chăm sóc anh."
Tiêu Chiến nghe thấy, ngẩng đầu lên nhìn về phía người đàn ông đang nhàn nhã dựa vào quầy bar ở đằng xa kia. Trước giờ, giọng nói vang lên trong tai nghe cũng chỉ có giọng Tề Vận mà thôi. Vương Nhất Bác đặc biệt muốn nói với anh những lời này, tuy rằng cái tên Lạc Bùi mỗi lần nghe thấy vẫn khiến anh có chút không vui, nhưng đôi mắt vẫn không thể giấu nổi nụ cười.
Vương Nhất Bác nhìn người đang ngồi lặng lẽ dưới ánh đèn vàng ấm trên sân khấu, khi nhạc dạo vừa dứt, lại bổ sung thêm, "Nếu anh muốn về thì về, bảo Tề Vận nói với em một tiếng là được."
Vương Nhất Bác ném mic lại cho Tề Vận, lại bảo Tề Vận đi lấy bình mật ong, vừa múc mật ong vừa nói, "Nếu anh ấy đến đây, cậu xem thế nào ngăn bớt người đến quầy bar, nếu anh ấy muốn chơi thì cứ kệ anh ấy."
Tề Vận nhếch mép phát ra một loạt tiếng chép miệng, "Ông chủ à, em làm sao mà ngăn được."
"Đó là chuyện của cậu." Vương Nhất Bác nhướn mày, đã bước được vài bước rồi lại quay ngược lại, "Bất luận là ai đến mời, cũng không được cho anh ấy lên tầng 2."
Tề Vận nhìn cái dáng vẻ đặc biệt quay lại dặn dò cậu thêm câu nữa liền hiểu ra, "Bao gồm cả Lạc Bùi à?"
Vương Nhất Bác cười, "Bao gồm cả việc lấy danh nghĩa của tôi."
Vương Nhất Bác đi lên lại tầng 2, căn phòng VIP sang trọng nhất tầng 2 ở Ngàn Chén. Nhưng cậu đã quá thành thạo cũng quá quen thuộc với việc bồi rượu tiếp khách rồi, đương nhiên việc quen thì dễ làm, đối phó với những vị khách quan trọng kia thì dáng vẻ ngàn chén không say của cậu vẫn là thành thục có thừa.
Màn hình Tivi trong góc phòng VIP hiện lên cực kì rõ ràng khung cảnh ở dưới sân khấu.
Tiêu Chiến vừa rời khỏi.
Người đàn ông đeo kính chỉ vào màn hình rồi quay sang nhìn Vương Nhất Bác, "Cái cây trụ sân khấu này, dù gì cũng phải đến trình diện chút nhỉ."
Vương Nhất Bác đang ngồi ở một góc sô pha, tất cả mọi người ở đây đều lọt vào trong tầm mắt của cậu, cậu dựa hẳn vào sô pha, cười rồi đáp, "Anh ấy ở chỗ tôi chỉ hát những bài anh ấy muốn hát, không bồi rượu."
Có người nào đó đáp lại, "Cây hái tiền ở Ngàn Chén sao tôi lại cảm thấy quen mắt thế nhể?"
Đám người ồ lên, "Có thể khiến Nghiêm tổng quen mắt, chắc cũng chơi qua mấy lần rồi nhỉ. Nếu không thì sao có thể để lại ấn tượng với người đức cao vọng trọng như ngài đây được."
Giống như có một sợi bông nhỏ bé, mềm mại khẽ bay đến rồi rơi trên ngực Vương Nhất Bác, nhẹ nhàng gãi gãi.
Thấy thế Nghiêm tổng nói, "Cũng không phải, nếu tôi chơi qua rồi thì người đẹp như thế sao tôi có thể quên được."
Ông ta lại lặp lại, "Thực sự đã từng gặp ở đâu đó rồi."
Bên cạnh có người tiến đến nói với Vương Nhất Bác, "Đây gọi là ấn tượng khó phai rồi, hay là ông chủ Vương mời người ta lên đây nói chuyện vài câu là biết ngay ấy mà."
Vương Nhất Bác bày ra nụ cười quen thuộc vẫn hay dùng để tiếp khách, "Tôi mời không nổi đâu."
Tiêu Chiến về lại quầy bar, Tề Vận lấy cốc nước mật ong Vương Nhất Bác đã pha xong xuôi từ trong bình giữ nhiệt ra, đưa đến trước mặt Tiêu Chiến.
"Ông chủ Vương đã dặn dò, lão nhân gia ngài đây muốn chơi thì cứ chơi,, nếu... thôi em nghĩ anh vẫn nên về nhà trước đi, em sợ không ngăn được nhiều khách muốn đến quầy bar như thế đâu."
Tiêu Chiến phụt cười ra tiếng, sự vui vẻ trong lòng cứ cuồn cuộn dâng lên, nhưng ngoài miệng vẫn nói, "Em ấy lo lắng cái gì không biết nữa."
Tề Vận nhìn Tiêu Chiến, lườm đến trắng mắt, "Em buồn nôn quá!"
Tề Vận nhân lúc quầy bar khó khăn lắm mới vắng khách, dứt khoát kéo chiếc ghế đẩu ngồi xuống, "Ca, em có nên chúc mừng anh không?"
"Làm gì?"
Tề Vận hất hất cằm chỉ lên tầng 2, "Hai bọn anh làm hòa với nhau rồi?"
Tiêu Chiến miết lên thành ly, "Chắc thế."
Đuôi mày Tề Vận lại bay hết lên, "Cái gì mà chắc thế với chả chắc thề? Em thấy cái điệu bộ của anh ấy... chậc chậc chậc"
Nhất thời Tề Vận cũng không biết dùng từ gì để miêu tả, dứt khoát chậc chậc một tràng dài.
"Cũng không nói rõ là ở bên nhau gì gì đó, chỉ nói là thích thôi." Giọng nói của Tiêu Chiến càng lúc càng nhỏ, câu thích anh mà Vương Nhất Bác nói bình tĩnh như thế khiến anh nói ra câu này cảm giác có chút ngượng ngượng.
Tề Vận nheo mắt nhìn biểu cảm của Tiêu Chiến, nghe giọng đầy phụng phịu của anh, chỉ cảm thấy khổ thân bản thân ghê, liền lườm anh một cái cháy mắt, "Hứ, anh chỉ được cái mạnh miệng..."
Wattpad: Zhubushizhu.
Hai người bọn họ cứ thế nhàn rỗi đứng tám chuyện mấy câu, thỉnh thoảng cũng có vài vị khách đến gần quầy bar, nhưng đều bị Tề Vận giành câu chào hỏi trước, lại nhắc nhẹ bọn họ hôm nay ca sĩ của quán trong người không thoải mái, hát cũng mệt rồi, không thể đu theo bọn họ được.
Ở bên này khách còn chưa tiễn được hết, liền thấy Lạc Bùi đi từ tầng 2 xuống, ngồi trước quầy bar, tùy tiện nói, "Mấy người khách kia thực sự khó đối phó, Nhất Bác đang bận lắm luôn."
Câu nói này của Lạc Bùi giống như đang nói với hai người thân quen của Vương Nhất Bác đang đứng ở quầy bar, cũng giống như chỉ lo lắng mà tiện miệng nhắc đến. Tiêu Chiến với Tề Vận đều quay sang nhìn Lạc Bùi, chỉ là trong lòng Tề Vận như đang gióng lên hồi chuông cảnh báo. Trời ơi cái tên yêu nghiệt kia có cần phải linh mồm linh miệng thế không hả giời?
Tiêu Chiến không nói gì, Tề Vận lập tức đáp lại, "Ông chủ sẽ đối phó được thôi, còn thừa sức ấy chứ, không cần lo lắng quá đâu."
Tề Vận nói như thế cũng không chỉ đích danh ai không cần lo lắng. Lạc Bùi lại tự nhiên nhìn sang phía Tiêu Chiến, "Tôi cũng nhìn ra được tên nhóc đó thích anh nhiều thế nào, bên trên nhiều người muốn gặp anh thế, em ấy liền bảo vệ anh không cho người ta đi mời, giờ thì hay rồi, đang ngồi tiếp rượu cho người ta kìa."
Cậu vừa nói vừa thở hài bất lực một hơi, "Em ấy biết tôi không uống được nhiều rượu, nên đuổi tôi xuống. Em ấy lúc nào cũng nói hai chúng ta giống nhau, đến cả tửu lượng cũng kém như nhau, phen này hai chúng ta không giúp được gì rồi."
Tiêu Chiến nghe những lời này, cổ họng như đang nghẹn cái gì đó, khó chịu vô cùng.
Lạc Bùi lắc lắc đầu, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, "Cho dù em ấy uống không bao giờ say, nhưng uống nhiều như thế, cũng không chịu nổi đâu."
Lạc Bùi nhìn theo hình bóng Lạc Bùi rời đi, sau đó để cốc nước mật ong đã uống một nửa xuống, "Anh đi xem thế nào."
Tề Vận nghe thấy, lập tức ngăn anh lại, "Cái tửu lượng rách nát của anh lên đó thì có tác dụng mẹ gì đâu, hơn nữa, ông chủ bảo là không cho anh lên."
Tiêu Chiến gạt tay Tề Vận ra, nghiêm giọng nói, "Không phải nói là muốn gặp anh mày à? Anh lên không phải được rồi sao. Hơn nữa, tửu lượng của anh không so được với ông chủ, so với Lạc Bùi còn tốt hơn nhiều đó."
Anh đi qua Tề Vận, "Cậu không nghe ra từ đầu đến cuối nói câu nào cũng như đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ anh mày đấy à, đi một tí cũng chả chết được."
Tề Vận nhất thời bối rối nhìn Tiêu Chiến đi lên lầu, cậu cũng biết mình không cản nổi anh, lúc này cậu đang nghĩ, nếu lúc quay lại Vương Nhất Bác niệm tình hai bọn họ quen biết bao nhiêu năm nay, nhờ thêm Chiến ca can ngăn, có lẽ cũng chỉ lạnh lùng chửi cậu hai câu. Nếu mà Vương Nhất Bác trái tim sắt đá không thèm niệm tình niệm nghĩa gì cả, Chiến ca của cậu cũng khuyên nhủ vào, đoán là cậu cũng chỉ bị đánh một trận hoặc cuốn gói về viện phúc lợi mà thôi.
Lúc Lạc Bùi từ nhà vệ sinh quay lại, Tiêu Chiến đã lên lầu rồi, cậu ngồi xuống trước mặt Tề Vận, như lơ đãng nhìn lên tầng hai, tự nói tự nghe, "Tiêu Chiến con người này, thực sự cũng không tồi đấy nhỉ."
Tề Vận đột nhiên lại cảm thấy, có khi nào, cho dù là cậu hay Vương Nhất Bác, đều đã lo lắng thái quá rồi?
Cửa căn phòng VIP vang lên hai tiếng gõ nhẹ, Tiêu Chiến đẩy cửa bước vào, Vương Nhất Bác nhìn thấy liền nhăn tít hết mặt mày lại. Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác cười cười, rồi xoay đầu chào hỏi mấy người đang ngồi ở ghế sô pha, ánh mắt mới quét được một nửa đường, sắc mặt khẽ biến đổi.
Dù cho chỉ là trong một khoảnh khắc, nhưng Vương Nhất Bác nhìn thấy rồi.
Vị Nghiêm tổng kia cầm hai ly rượu bước qua, "Chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi?"
Miệng Tiêu Chiến kéo lên một nụ cười, nhận lấy ly rượu, "Chắc ngài nhớ nhầm rồi. Chắc chỉ là người giống người thôi."
"Mỹ nhân xinh đẹp như này, gặp qua không nhiều."
Đối phương đã nói như thế, cũng không có ý muốn kéo dài chủ đề này, sảng khoái chạm ly uống rượu. Tiêu Chiến ngửa cổ cạn hết ly này, lại cầm ly lễ phép uống hết một lượt với những người đang ngồi ở đó, rồi ngồi xuống bên cạnh Vương Nhất Bác.
Vương Nhất Bác liếc Tiêu Chiến một cái, "Đừng uống nữa."
Một vòng rượu này uống xuống bụng, đáy mắt anh đã mông lung, hơi men đã xộc lên tận não, anh cười vui vẻ chọt chọt vào tay Vương Nhất Bác, "Nhiều người như thế, giúp em một chút thôi mà."
"Không cần."
Tiêu Chiến lập tức bị hai chữ đơn giản này chẹn họng. Vương Nhất Bác nghiêng đầu sang nhìn anh, "Đợi anh khỏi hẳn rồi, anh muốn uống bao nhiêu cũng tùy anh."
Wattapd: Zhubushizhu.
Một tên đeo kính lại cầm ly rượu muốn đi qua, nhưng rượu này vừa mới được đẩy sang đã bị Vương Nhất Bác chặn lại. Tên đeo kính kia nói, "Ông chủ Vương không đúng rồi, Nghiêm tổng có thể uống với mỹ nhân, sao đến lượt tôi lại không được thế?"
Lời vừa nói xong, Lạc Bùi đẩy cửa đi vào, tên đeo kính lập tức nói với Lạc Bùi, "Đến đây đến đây đến đây, ông chủ Lạc đến nói một câu đi, mỹ nhân nể mặt lên đến tận đây rồi, rượu này của tôi có phải nên kính một ly không?"
Lạc Bùi đóng cửa lại, vừa cười vừa đi đến, "Ây da, đến đây, có phải tôi nên bồi ngài một ly không." Anh nói xong cũng nâng một ly lên chạm ly với tên đeo kính, không nói thêm gì liền uống cạn, sau đó tiếng róc rách rót rượu vang lên, anh lại rót cho mình và tên đeo kính thêm ly nữa.
Tên đeo kính nhìn thấy Lạc Bùi "không tiếc mạng bồi quân tử" liền nói, "Ông chủ Lạc thôi đừng uống nữa. Tôi cũng chỉ muốn uống với đệ nhất mỹ nhân của Ngàn Chén một ly thôi. Phần tâm ý này của ngài tôi xin nhận."
Anh nâng ly rượu nói đùa với tên đeo kính, "Đệ nhất mỹ nhân của Ngàn Chén, một ly sao đủ thành tâm được." Nói rồi anh liền quay sang phía Tiêu Chiến, tên đeo kính bên cạnh cũng biết điều nâng ly lên, Lạc Bùi cười vô cùng thân thiết với Tiêu Chiến, "Thêm một ly này của tôi với mặt mũi của ông chủ anh, thành ý như vậy chắc cũng đủ rồi ha?"
Lạc Bùi nhìn Tiêu Chiến, rồi lại quay sang nhìn Vương Nhất Bác. Anh đặt bản thân mình lên cân tiểu ly, cũng muốn phân chia rõ ràng với Tiêu Chiến.
Cái cảm giác như chìm sâu vào đáy biển kia, lại đến rồi. Tiêu Chiến không nhìn bất cứ ai cả, chỉ nhìn chăm chăm vào ly rượu trong tay Vương Nhất Bác. Anh có thể giành lấy ly rượu này, chỉ là một ly rượu thôi mà.
Anh có thể uống cạn, sau đó rời khỏi đây.
Lạc Bùi ép giọng mình nói ra khiến nó vừa thấp vừa nhẹ, dường như phủ ngập đầy vẻ vô tội, "Chỉ là một ly rượu, anh cũng biết ở đây đều là người thế nào mà."
Trong lòng Vương Nhất Bác cũng rõ, đây là một ly rượu, nhưng cũng chẳng đơn giản chỉ là một ly rượu. Tiếng Lạc Bùi ừng ực uống hết ly rượu, bất luận là thật hay giả, cậu cũng đều nhìn thấy hết rồi.
Vương Nhất Bác khẽ lắc ly rượu trong tay, cúi xuống rồi lại ngẩng đầu lên, gương mặt đã quay trở lại nụ cười quen thuộc nhất khi ở Ngàn Chén, lại điểm tô thêm một chút lười nhác, một chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ, một chút lạnh lùng cùng sự quyến rũ đầy cấm dục, "Trụ cột sân khấu của Ngàn Chén uống một hai ly cũng là việc nên làm."
Cậu cầm ly rượu lên dứt khoát chạm thành tiếng với ly rượu trong tay Lạc Bùi và tên đeo kính kia, "Chỉ là trong lòng tôi, thực sự không nỡ để người của tôi bồi người khác uống rượu."
Wattpad: Zhubushizhu.
Một câu "không nỡ để người của tôi bồi rượu" này vừa vang lên, Lạc Bùi với Tiêu Chiến đồng thời quay qua nhìn Vương Nhất Bác.
Tất cả mọi người trong phòng VIP đều ngó sang bên này, nhưng mà trong mắt bọn họ đây cũng chẳng phải là chuyện to tát gì, cũng chỉ ngó sang một cái như vậy thôi. Duy chỉ có vị Nghiêm tổng vừa được nhắc đến kia vẫn nhìn chằm chằm qua, hình như vẫn còn đang xác nhận có phải đã từng gặp qua ở đâu rồi không.
Câu nói kia của Vương Nhất Bác muốn hiểu như thế nào cũng đều được, là Lạc Bùi hay là Tiêu Chiến, hoặc là cả hai người. Lạc Bùi nheo mắt cười với Vương Nhất Bác, "Anh uống thêm ly này rồi không uống nữa."
Trong lòng Tiêu Chiến Đùng! một tiếng rồi chìm vào hư không.
Lạc Bùi lại nói tiếp, "Tiêu Chiến cũng uống thêm ly này thôi." Anh ra ý với tên đeo kính, cũng ra ý với tất cả những người trong căn phòng VIP này, nói câu này nghe có vẻ như đang đứng ra làm chủ cho đứa trẻ trong nhà, "Chuyện này cứ nghe tôi đi, uống cạn ly này, mọi người tha cho mỹ nhân của chúng ta đi nha."
Mọi người còn chưa phản ứng lại, ngay khi Lạc Bùi nói xong câu này, Vương Nhất Bác liền ngẩng cổ, sảng khoái uống cạn ly rượu trong tay.
Lạc Bùi ngơ người, yết hầu bén nhọn chạy lên xuống một hồi, không nặng không nhẹ lướt qua trái tim của anh. Nụ cười của Lạc Bùi vẫn giương cao, giọng điệu kì quái, "Người của Ngàn Chén, đến cả anh cũng không gọi được à?"
"Gọi được." Vương Nhất Bác nâng tay lên giữ lấy vai Tiêu Chiến, "Chỉ có một người này thôi, người của em."
Nụ cười trên khóe môi Lạc Bùi bỗng chốc ngưng đọng lại.
Thời khắc đó. Bên tai Tiêu Chiến bỗng nhiên lạo xạo tạp âm, là hàng ngàn hàng vạn tiếng đập cánh của bầy chim bay ngang qua, bên môi anh khó kìm nén được ý cười, nhưng vừa khẽ xoay đầu, lại bắt gặp ánh mắt của Nghiêm tổng lần nữa phóng qua.
Cảnh tượng hoành tráng như thế, bỗng nhiên biến mất.
Vương Nhất Bác uống rượu cùng với mấy người khách đang đi đi lại lại ở trong phòng, Tiêu Chiến ngồi xuống lại sô pha, Lạc Bùi cầm một ly nước trắng qua, "Vẫn ổn chứ?"
Tiêu Chiến khẽ liếc mắt qua rồi nhận lấy cốc nước, "Cảm ơn!"
Lạc Bùi hất cằm về phía Vương Nhất Bác đang từng ly từng ly uống cạn đằng kia, "Em ấy đối tốt với anh thật đó, anh cũng đối tốt với em ấy chút nhé."
Tiêu Chiến nhìn không thấu Lạc Bùi.
Lạc Bùi cười nói, "Tôi rất hiểu em ấy, con người em ấy ngoài việc không thích nói chuyện ra thì mọi thứ đều tốt, khi còn ở cùng với tôi đặc biệt chu đáo, rất biết cách chăm sóc người khác, coi như anh nhặt được bảo bối rồi đó."
Giống như một mũi kim mảnh nhưng mềm dần dần chìm sâu vào trong l*иg ngực Tiêu Chiến, khẽ khàng xoẹt qua từng mạch máu yếu đuối trong trái tim anh rồi mắc kẹt ở đó.
Lạc Bùi nói, "Chỉ có một điều là, em ấy rất ghét nói dối, thậm chí có thể nói là căm hận, căm hận đến cực điểm, tôi luôn cảm thấy đây là vấn đề về thần kinh. Chỉ có mỗi điều này thôi, thực sự không có cách nào thay đổi cả."
Mũi kim kia lại như đang mạnh mẽ đâm sâu vào trái tim anh.
"Vì thế làm ơn, cho dù thế nào đi nữa, cũng đừng lừa dối em ấy." Lạc Bùi vỗ vỗ lên vai anh, mỉm cười với anh, "Trước đây xảy ra chuyện gì cũng đừng để em ấy biết. Em ấy là người, một khi đã vô tình thì giống như một con dao sắc bén lúc nào cũng có thể dễ dàng đâm xuống vậy, cho dù ràng buộc có sâu đậm đến thế nào, đều có thể một dao cắt đứt tất cả."
Tiêu Chiến nghĩ lại vừa nãy, Vương Nhất Bác quả quyết, dứt khoát chọn anh.
Ngược lại, cũng thế.