Tiêu Chiến biết rõ mấy cái tâm tư trẻ con của bản thân bị người đàn ông trước mắt này bóc từng lớp ra rồi nhìn thấu tất thảy. Sự cô độc sâu trong tim anh là thật, vì thế dễ dàng động tâm cũng là thật, hi vọng sau này người đàn ông trước mắt này yêu mình cũng là thật, anh cố tình để lộ tâm ý, lại diễn trước mặt Vương Nhất Bác mấy hành động được coi là cứng miệng, là miễn cưỡng bất đắc dĩ, nhanh chóng, đúng lúc đúng chỗ ngoan ngoãn thuận theo ý cậu, tất cả cũng chỉ vì một mục đích duy nhất.
Nhưng những điều này lại chả can hệ gì với việc anh tức giận trước sự lạnh nhạt của Vương Nhất Bác, trước sự ám muội của Vương Nhất Bác, cũng chả liên quan gì đến việc anh có thích Vương Nhất Bác hay không, kế hoạch tương lai của anh vốn dĩ không có người đàn ông này.
Điều anh tức giận, chỉ là sự thất bại và không cam lòng của chính anh mà thôi. Giống như tất cả mọi người ở Ngàn Chén không có cách nào đem người đàn ông này giấu đi vậy.
Tiêu Chiến ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của Vương Nhất Bác, "Không cần."
Vương Nhất Bác không chút nao núng, nhướn mày.
Tiêu Chiến mỉm cười, những lời kia của Vương Nhất Bác khiến anh biết rằng bản mình trong lòng của Vương Nhất Bác ít nhiều có chút khác biệt. Anh càng rõ hơn, Vương Nhất Bác càng nhìn thấu, mới càng khiến người đàn ông này cảm thấy hứng thú với những tâm tư mà anh cố tình để cậu nhìn thấu, những khi anh ngoan ngoãn thuận theo cậu, những lần anh cứng miệng, không thỏa hiệp trông có vẻ cố tình diễn cho cậu xem kia.
Có hứng thú, mới sẽ không chán, mới có thể động tâm.
Anh đưa tay bắt lấy một góc cổ áo Vương Nhất Bác kéo cậu lại gần đến sát mặt anh, hơi thở vừa hay có thể quét lên gương mặt tinh tế lạnh lùng của cậu. Đôi mắt đẹp đẽ của anh, khóe mắt dưới ánh sáng lung linh của ánh đèn neon kéo lên một đường cong tuyệt mĩ. Giống như một ống kính bắt trọn khoảnh khắc, hàng mi dài cụp xuống rồi lại từ từ đưa lên, "Yêu đương một bận coi như có kỉ niệm, hay là ông chủ cậu đây có tâm tư gì với cây hái tiền cậu đem về rồi?"
Vương Nhất Bác trầm mặc, để mặc Tiêu Chiến kéo lấy cổ áo mình như thế, để mặc hơi thở nóng hổi của Tiêu Chiến quét đến gương mặt cậu, đôi mắt cậu, Tiêu Chiến khẽ nghiêng đầu, giống như một nụ hôn khi màn đêm dần buông, đôi môi mềm mại gần như chạm vào đôi môi không có bất cứ độ cong nào của Vương Nhất Bác, "Cậu nhớ nhiều như thế, sao lại chả bao giờ nhắc đến việc lăn giường vậy?"
Anh nói xong liền nhếch môi nở một nụ cười, di chuyển tầm mắt rơi vào đôi môi của Vương Nhất Bác. Hàng mi cong cong của anh chầm chậm cụp xuống che khuất đi đôi mắt trong veo, là tia nước khi bị chìm trong đêm tối nhưng vẫn sáng sủa lạ thường.
Đẹp đến không thể che giấu đi được.
Thời gian dường như ngừng quay, con tim bỗng nhiên bồi hồi, nhịp tim cứ thế thình thịch đập lớn, nếu ở trong một bộ phim tình yêu lãng mạn hoặc trong một câu chuyện ngôn tình sướt mướt nào đó thì lúc này chắc chắn sẽ có một nụ hôn rơi xuống, nhưng anh lại nhẹ nhàng đẩy Vương Nhất Bác ra.
Giống như đột nhiên cắt đứt một cảnh phim, đột ngột tắt camera, không hề giữ lại một chút khoảng trống để có thể suy ngẫm, phỏng đoán hay thưởng thức nào, lớp màn mờ mờ cũng đã được bật sáng lên, chuyển cảnh.
Tiêu Chiến chụm tay lại bám vào mép ghế giữa hai chân, đẩy đôi vai gầy guộc lộ hẳn một phần xương lên, anh ngẩng đầu nhìn Vương Nhất Bác nở một nụ cười ngây ngô như một đứa trẻ. Đầu mắt anh cong cong, ánh trăng vàng nhạt khảm sâu tận trong đáy mắt, khuôn miệng cũng trở nên thật đáng yêu, "Ông chủ cũng không đến nỗi ai cũng mang lên giường, đúng không?"
Vương Nhất Bác chuyển ly rượu sang cầm bằng tay phải, đứng thẳng người, cậu cụp mắt nhìn Tiêu Chiến, gương mặt đó, đường quai hàm đó, cái yết hầu đó, tất cả đường nét trên người anh dường như trở nên sắc bén hơn thì phải.
Anh nhìn Vương Nhất Bác đang nhếch cao đuôi chân mày, cầm ly rượu chạm nhẹ vào mặt mình, lớp thủy tinh lạnh lẽo khiến anh khẽ nhíu mày, viên đá trong ly cứ đinh đinh đang đang vang lên liền mấy tiếng bên tai Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác chậm rãi mở miệng, "Đúng thế."
Vương Nhất Bác nuốt xuống ngụm rượu cuối cùng trong ly, rượu lướt qua yết hầu, động tác nuốt khiến yết hầu đẩy lớp da trắng mịn ở giữa cổ lên một gồ nhỏ, màu hổ phách của whiskey vẫn còn đọng lên bên môi cậu kết hợp cùng gương mặt cấm dục, lạnh lùng của cậu, từ trên cao nhìn xuống Tiêu Chiến.
Gương mặt không có bất cứ cảm xúc gì đó bỗng nhiên chầm chầm nở một nụ cười nhàn nhạt, Vương Nhất Bác nói tiếp, "Hiện giờ tôi chỉ muốn thượng anh thôi."
Tiêu Chiến ngơ người.
"Anh hỏi tôi tại sao tôi không nhắc gì đến chuyện tôi lăn giường với anh đúng không?" Vương Nhất Bác ngừng lại, cười rồi mới nói tiếp, "Đấy là để lại cho anh ít kỉ niệm đó, mỹ nhân à."
Vương Nhất Bác cúi người tiến lại gần, những ngón tay vừa bỏ ly rượu xuống, vẫn còn chút lành lạnh và ẩm ướt, túm lấy gáy anh, dùng sức một hồi, liền đem nụ hôn mà vừa nãy Tiêu Chiến đã dâng đến tận miệng rồi lại thôi kia đoạt lại, cả vốn lẫn lời.
Cái lưỡi ấm nóng mang theo hương vị của lạ lẫm của whiskey, nháy mắt đã tràn ngập cả khoang miệng, Tiêu Chiến theo quán tính đưa tay lên ngực Vương Nhất Bác dùng sức đẩy cậu lùi ra, nhưng bàn tay đang ở sau gáy cậu cũng trở nên mạnh mẽ hơn, hai cái lưỡi đuổi nhau triền miên trong khoang miệng, hút chặt lấy đầu lưỡi anh, nụ hôn quá mức chìm đắm này như muốn đoạt đi hết tất cả không khí trong phổi của Tiêu Chiến.
Hai bàn tay muốn đẩy cậu ra của anh bị Vương Nhất Bác một tay túm gọn, đè xuống, vào giữa hai chân của anh. Hai bàn tay bị kìm kẹp chạm đến, xoa nắn rồi vân vê hạ thể của chính mình, sự xấu hổ và kí©ɧ ŧɧí©ɧ khi bị cưỡng ép như phóng đại tất cả xúc giác trên tính khí đang được sờ nắn của anh, Tiêu Chiến hổn hển, rên một tiếng khe khẽ.
Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, nhìn ngắm Tiêu Chiến không ngừng thở dốc, hàng mi cong dài đang run rẩy cùng với đôi mắt lóng lánh thủy quang của anh đang dần khơi lên du͙© vọиɠ, cậu cười rồi nói, "Vẫn cần hỏi cơ à?"
Ánh mắt long lanh ánh nước cùng hơi thở hỗn loạn của Tiêu Chiến vẫn chìm đắm trong nụ hôn đầy thành thục lại trêu chọc người của Vương Nhất Bác. Khi Vương Nhất Bác vừa cắn một bên núʍ ѵú vừa đưa ngón tay vào trong cơ thể anh, cả người anh mẫn cảm nhè nhẹ run rẩy, đôi môi ra sức mím chặt nhưng vẫn không thể ngăn được tiếng ngâm nga tràn ra ngoài.
Cái lưỡi cắи ʍút̼ núʍ ѵú khiến ngực anh tê dại cả đi, Tiêu Chiến cảm nhận được rõ ràng ngón tay đang trong thân thể anh kia như đang cọ xát triền miên cùng nội bích, rút ra rồi lại đút vào, càng sâu hơn.
Đầu lưỡi của Vương Nhất Bác liếʍ qua núʍ ѵú đã bị mυ'ŧ mát đến sưng đỏ và ướt đẫm của anh, nửa thân trên rướn lên, đối diện với ánh mắt của Tiêu Chiến, "Đằng sau anh vẫn chặt như lần đầu làm vậy."
Tiêu Chiến nhè nhẹ thở dốc, nhìn lên Vương Nhất Bác, "Bình thường cậu nói rất ít, là vì đều nói hết ở trên giường đấy à? Ưʍ..."
Ngón tay vốn đang chầm chậm cọ xát trong nội bích của cậu đột nhiên đâm hẳn vào sâu, đến thẳng chỗ điểm lồi lên kia, day day, Tiêu Chiến không kịp chuẩn bị gì chỉ biết túm chặt lấy gối, rướn ngực lên cao, rêи ɾỉ thành tiếng.
"Không phải anh rất thích mấy lời tôi nói trên giường à?" Vương Nhất Bác bật cười, lại túm gọn hai tay anh, đưa qua đầu, rồi ghìm chặt ở đó, cậu nói tiếp, "Mới có một câu như thế, đằng sau anh đã cắn chặt tôi không muốn buông ra rồi này."
Tiêu Chiến quay mặt đi.
Ngón tay ở trong cơ thể lúc nông lúc sâu, lúc mạnh lúc nhẹ, không ngừng trêu đùa điểm lồi kia, Tiêu Chiến vặn vẹo cơ thể, rồi lại rêи ɾỉ ngâm nga, hai cổ tay bị ghim trên đầu giống hệt như bị đóng đinh kiên cố ở trên giường, tính khí thân dưới lại xuôi theo kɧoáı ©ảʍ mà chuyển động liên tục, anh hết đóng rồi lại mở hai chân trong vô thức.
Vương Nhất Bác cũng không hề ngăn cản anh kẹp chặt hai chân, chỉ chuyên chú chơi đùa với điểm lồi kia, nhìn thấy Tiêu Chiến kẹp chặt chân giống như một đứa trẻ sơ sinh cuộn tròn cơ thể lại, cậu sốt ruột kéo thẳng ga giường đã bị làm cho nhăn nhúm ra.
Vương Nhất Bác xoay ngón tay, đột nhiên gia tăng tốc độ rút hẳn ra rồi lại mãnh liệt xông vào tận sâu bên trong, ngón tay thấm đẫm gel bôi trơn không ngừng phát ra tiếng nước nhóp nhép, dinh dính, tiếng nức nở phát ra từ cổ họng Tiêu Chiến dần dần mang theo tiếng khóc nho nhỏ, đôi mắt ầng ậng nước chợt rơi xuống một giọt nước mắt, cửa huyệt đằng sau cắn chặt lấy ngón tay của Vương Nhất Bác, tràng bích bên trong nóng hổi càng trở nên chặt chẽ hơn, nhưng muốn từng ngụm từng ngụm nuốt trọn lấy tất cả.
Người đàn ông yêu nghiệt này bỗng nhiên rút hẳn ngón tay ra, "Muốn bắn không?"
Kɧoáı ©ảʍ gần đạt đến đỉnh như một cơn sóng thần cuồn cuộn trào dâng đột nhiên lại bị gián đoạn, Tiêu Chiến kịch liệt hít thở, nhướn mắt nhìn Vương Nhất Bác, "Lại muốn chơi trò đó à?"
Vương Nhất Bác mỉm cười, tách hai chân Tiêu Chiến ra, thuận tay kéo cái gối bên cạnh kê xuống dưới eo Tiêu Chiến, "Sao thế được." Cậu nắm lấy tính khí đã nóng rẫy của bản thân kê vào cửa huyệt, "Sẽ khiến anh bắn đến nỗi không còn gì để bắn nữa đó."
Hai chân anh bị nhấc lên cao rồi tách ra, cửa huyệt đằng sau đã được mở rộng đầy đủ hoan nghênh Vương Nhất Bác đi vào, hai núʍ ѵú trước ngực bị người đàn ông chơi đến sưng đỏ, yếu ớt dựng đứng lên, sự tê dại khi bị ngón tay vân vê chơi đùa từ trước ngực dần lan ra tận sau lưng, tính khi nóng hừng hực xuôi theo mỗi lần Vương Nhất Bác chuyển động eo mà đâm đến tận sâu bên trong, vừa chọc vừa nghiền qua điểm lồi kia, lặp đi lặp lại.
Anh bị đỉnh, phát ra từng tiếng rêи ɾỉ tràn ngập du͙© vọиɠ, kɧoáı ©ảʍ cũng men theo từng dây thần kinh mà lan rộng như muốn cắn nuốt hết não anh, thân phân bên dưới cũng theo từng đợt đâm chọc mà vung vẩy tứ tung rồi đập vào bụng dưới. Dịch thể trắng đυ.c rải rác khắp cơ thể, trên giường, anh bị kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt dồn ép chỉ biết bất lực túm chặt lấy ga giường, ngón tay rồi lòng bàn tay cũng ướt đẫm thứ mà anh bắn ra.
Tiêu Chiến híp đôi mắt đầy nước mắt của mình lại, he hé nhìn Vương Nhất Bác đang không ngừng đẩy đưa bên trên người mình, một bên bị cậu hành tới phát khóc, một bên lại ngắc ngứ nói, "Ông chủ muốn làm đến nỗi khiến tôi không đi nổi đấy à?"
Một bên môi Vương Nhất Bác nhếch lên một đường cong đầy ma mị, rồi lại ra sức đỉnh vào sâu hơn, "Không phải anh muốn tôi nhớ kĩ dáng vẻ của anh trên giường à"
Tiêu Chiến bị đỉnh khiến cổ họng nghẹn ứ, chiếc gối dưới đầu suýt chút nữa cũng bị lệch hẳn sang một bên. Anh hơ hơ vài tiếng, vừa rơi nước mắt vừa dương cao miệng nở một nụ cười, "Là tôi muốn cậu nhớ kĩ, hay là cậu thích cùng tôi lăn giường đây?"
Vương Nhất Bác chầm chậm đâm sâu vào trong huyệt động đã trở nên lầy lội bất kham của anh, "Sao không nói thẳng ra là tôi thích anh đi."
Tiêu Chiến vẫn cứng miệng, "Nếu cậu muốn trả lời như thế thì cũng được thôi."
"Kệ anh nghĩ thế nào thì nghĩ."
Vương Nhất Bác kéo Tiêu Chiến dậy ngồi gọn lên trên người mình, lúc Tiêu Chiến ngồi xuống, Vương Nhất Bác nhấn mạnh eo anh khiến anh nuốt trọn thứ to lớn kia, càng nhanh càng sâu hơn. Cả người anh run rẩy, anh hét lên thành tiếng, thứ đang đâm chọc không ngừng trong cơ thể anh kia dường như muốn đỉnh đến lộn tùng phèo nội tạng của anh lên thì phải, điểm mẫn cảm bị nghiền qua cán lại khiến kɧoáı ©ảʍ xông thẳng lên tận não, tiếng nức nở như bị nghẹn lại trong cổ họng, anh hít thở không thông.
Tiêu Chiến yếu ớt vô lực nói, "Cậu muốn làm chết tôi đấy à, ông chủ. Tôi đã không bắn nổi ra thứ gì nữa rồi."
Vương Nhất Bác cười, "Tôi mới chỉ vừa bắt đầu thôi mà."
Câu nói vừa dứt, thứ đang nhồi nhét trong huyệt động của anh lại bắt đầu mạnh liệt đâm vào rút ra, căn bản là không cho anh cơ hội được hít thở một hơi nào. Anh nhịn không được mà rướn cổ rêи ɾỉ, nước mắt bên khóe mi lại bắt đầu không ngừng trào dâng, cổ họng cũng không ngừng hít khí. Tính khí nóng rẫy kia lại như mỗi lần đều muốn đỉnh tới tận cổ họng, điểm nhạy cảm ở sâu bên trong cơ thể như bị nghiền tới sưng tấy cả lên.
Anh bị Vương Nhất Bác dày vò khiến tất cả mọi thứ trong tầm nhìn như đều đang nhảy múa, tính khí đã bắn quá nhiều lần vẫn run run, đứng sừng sững như cũ, lúc anh ngồi hẳn lên được người Vương Nhất Bác, nó lại rung lắc từng trận từng trận một, túi ngọc bị đám lông giữa hai chân Vương Nhất Bác châm đến phát ngứa, núʍ ѵú yếu ớt trước ngực kia bị người đàn ông nghịch giữa những đầu ngón tay, thứ của Vương Nhất Bác bên trong cơ thể anh vẫn nóng hổi như thế, như khiến cả người anh như đang phát hỏa.
Sau mỗi lần anh bị thao đến cao trào, anh chỉ biết nằm bò lên trên ngực Vương Nhất Bác, hổn hà hổn hển hít thở từng ngụm từng ngụm không khí. Vương Nhất Bác dựa vào đầu giường, đầu ngón tay lại khẽ gẩy nhẹ hai hạt anh đào trước ngực anh, thứ đang chôn sâu trong anh vẫn cứng vẫn dựng thẳng, công thành chiếm đất, anh giữ lấy bàn tay đang chơi xấu của Vương Nhất Bác, vừa kɧıêυ ҡɧí©ɧ vừa thăm dò, "Lâu ngày sinh tình là cậu nói mà, vẫn còn muốn làm không?"
"Không hề gì."
Vương Nhất Bác không do dự đáp ngay khiến Tiêu Chiến nháy mắt bừng tỉnh.
Ai mà không mong muốn mình trở thành người duy nhất, đặc biệt nhất trong lòng đối phương chứ, những điều thật lòng đó bất luận là bản thân mình có thực sự muốn hay không, cũng đều hi vọng đối phương đem trái tim chân thành của bản thân dâng đến cho mình.
Anh chính là muốn so đo, bản thân đã động tâm rồi, cũng muốn người đàn ông này động tâm rồi yêu anh.
Nhưng hình như Vương Nhất Bác không hề để ý đến cái này.
Anh hoảng hốt, rối rắm nghĩ đến những lời mà Vương Nhất Bác đã nói, đã trả lời anh, đủ thản nhiên, lại hoàn toàn thờ ơ chỉ là tiện miệng phối hợp với anh. Giống như chỉ cực kì vô tình mà rơi vào hố, cũng giống như đã biết rõ tất cả nhưng lại cố tình bước vào bẫy.
Anh không biết rốt cuộc Vương Nhất Bác để tâm cái gì, hoặc có thể cho dù Vương Nhất Bác có để tâm cũng vẫn chỉ thong dong như vậy. Anh cũng không phân biệt nổi là Vương Nhất Bác thực sự bình tĩnh hay thực sự thờ ơ nữa.
Vấn đề này trước đây anh chưa từng nghiêm túc nghĩ tới, bởi vì không cần thiết, bởi vì không yêu.
Hoặc cũng có thể là, không đủ.
Zhu: giải thích câu cuối, Anh Chiến vẫn không thể nào hiểu nào rốt cuộc sự đối xử của ông chủ đối với anh là sự bình tĩnh vốn có, hay chỉ là Vương Nhất Bác không hề để tâm đến tình cảm của anh giống như cậu chả hề để tâm đến tất cả thứ khác ấy. Anh chưa từng hỏi qua, bởi vì trước đây anh không hề nhận ra mình "YÊU" hoặc vẫn "Chưa đủ YÊU", bởi vì dường như từ cốc sữa bò hâm nóng đầu tiên anh đã động tâm, nhưng sự động tâm đó chưua đủ để anh nhận ra thôi.
Kết thúc giải thích theo cách hiểu của tui.
===============================
Mấy cái lượng từ ly, cốc tui dùng loạn cả lên đấy, không nhớ chương trước mình dùng cái gì nữa, nên cô nào thấy nó không thống nhất thì cũng lượng thứ nhó,...hợ hợ hợ...