Tam Giác Tình Yêu

Chương 1 : Dưới Mái Hiên

Tại một thị trấn nhỏ, không khí bắt đầu mát mẽ sau ngày dài nắng gắt. Những cột đèn đường sáng lờ mờ, dưới đường có bóng dáng cô gái nhỏ đang đi, vừa đi vừa hát và nhảy chân sáo. Cô tên là Lâm Phương Nghi từ nhỏ đã sống nơi này cùng ba, mẹ cô mất từ khi sinh ra cô do vậy cuộc sống chỉ có hai cha con tại thị trấn này. Hai cha con ông Lâm nương tựa vào nhau sống qua ngày từ khi vợ mất, ông cũng chẳng đi thêm bước nữa mà ở vậy chăm sóc cho con gái.

Mọi ngốc ngách ở nơi đây cô đều nằm thuộc ở lòng bàn tay nên mọi thứ nơi đây không có gì gọi là xa lạ với cô. Lâm Phương Nghi năm nay bước vào lớp 11, ban ngày học ở trường, tối về lại đi làm thêm phụ giúp ba cô có đồng ra đồng vô.

Vừa nhảy chân sáo trên đường đi về như mọi hôm, vừa suy nghĩ vu vơ. Khi chuẩn bị băng qua đường thì Phương Nghi dừng lại nhìn thấy một chiếc xe taxi đậu ở ngay đầu hẻm quen thuộc. Đó cũng chính là con hẻm cô sắp vào vì ở cuối đường là nhà của cô và ba đang sinh sống.

Lâm Phương Nghi nhìn sang bên kia đường ngay lập tức thu vào trong mắt hình ảnh người con trai mặc chiếc áo sơ mi trắng xắn lên đến khuỷu tay, đôi chân dài bọc trong chiếc quần bò (quần jean) bước xuống, vòng ra sau cốp xe.

Từ phía Lâm Phương Nghi chỉ nhìn thấy bờ vai rộng cùng bóng lưng người kia. Cô thừa nhận mình là một người có sở thích biếи ŧɦái, đó là ngắm bóng lưng người khác giới.

Đoạn đường này vắng vẻ, hai bên lề đường chỉ có các quán cafe và quán ăn cửa kính đang sáng đèn. Cô và anh đứng cách nhau một đoạn băng qua đường, mãi ngắm anh nên bước chân bước đi không nhìn mà hụt chân khi bước xuống lề chuyển đường qua bên kia. Lâm Phương Nghi mất thăng bằng theo đà ngã về trước, theo bản năng cô la lên một tiếng "A".

Giọng cô gái nhỏ trong đêm yên tĩnh rơi vào tai Dương Khánh Nam, anh vẫn đang lấy hành lí phía sau cốp xe, anh quay người lại, bắt gặp cô bé nữ sinh còn mặc bộ đồng phục, trên lưng vẫn mang balo màu xanh ngọc, mái tóc ngắn ngang vai buông xã, lộ ra đôi mắt to tròn, đang nhìn chằm chằm anh trong màn đêm. Không hiểu sao anh lại cảm thấy cô bé khá dễ thương mà cười nhàn nhạt. Lâm Phương Nghi thấy ánh mắt anh nhìn cô, tim cô lần đầu tiên vì một người con trai mà đập loạn lên. Khi nhìn được khuôn mặt của người đó, cô cực kì bối rối và hồi hợp.

Nhìn qua có lẽ anh vẫn còn trẻ tuổi. Lâm Phương Nghi sửng sốt hồi lâu, chưa kịp định thần thì anh đã quay đi, xách chiếc vali và một túi đồ nhỏ từ trong cốp xe xuống, quay người đi vào trong căn nhà đầu hẻm gần đó. Cô biết người sống trong căn nhà đó là ai? là cặp vợ chồng đã cao tuổi, ông bà đó rất hiền và cũng hay cho đồ ăn cô và ba, nhìn sang người đàn ông lúc nảy tuổi tác vẫn còn trẻ, thậm chí chỉ hơn cô chừng vài tuổi thôi, chẳng nhẽ là cháu sao? Phương Nghi thoáng nghĩ ngợi, bước chân vẫn tiếp tục hướng về phía nhà mình gần cuối con đường nhưng nhịp tim vẫn chưa kịp ổn định. Đây là "say nắng" người ta hay nói sao?

Sau ngày hôm đó, mỗi ngày đi học Lâm Phương Nghi đều đi học ngang qua và lại vô thức ngẩng đầu nhìn căn nhà một tầng ngói mái ấy, nhưng không bao giờ bắt gặp người con trai tối hôm đó cô gặp.

Cho đến một buổi tối cô được chỗ làm cho về sớm hơn mọi ngày, Lâm Phương Nghi định bụng sẽ ghé vào siêu thị mua một hộp kem, sau đó mua ít đồ ăn rồi về nhà. Nghĩ là làm, cô vừa tới cửa siêu thị bước vào kéo cửa kính siêu thị đang bật đèn sáng choang. Lâm Phương Nghi đi thẳng tới quầy kem lấy ra hai hộp vị dâu, socola và vòng qua bên đối diện mua vài món thức ăn làm sẳn sau đó tính tiền. Phương Nghi đến bên cửa sổ lớn nơi dành cho những người dừng chân lại siêu thị nghĩ ngơi và ăn những món mình chọn sau khi đã tính tiền rồi.

Bỗng một người từ ngoài hớt hơ hớt hải bước vào siêu thị reo lên:

“Cứ tưởng trời không mưa ai ngờ mây đen và gió kéo đến, dự cảm mưa rất lớn à nha”

Lâm Phương Nghi nghe vậy cô liền thu dọn mọi thứ trên bàn lại rồi chạy ra khỏi siêu thị, nhanh chóng chạy thật nhanh về nhà. Đang chạy trên đường thì những cơn gió lạnh xuất hiện, kèm theo những giọt nước lưa thưa, e rằng trời sắp mưa lớn như người trong siêu thị nói.

Những cơn gió bắt đầu ngày càng mạnh và lớn hơn. Phương Nghi luôn miệng cầu van xin ông trời cho cô về tới nhà rồi muốn mưa như thế nào cũng được nhưng dường như ông trời không nghe được lời thỉnh cầu của cô, mà bỗng chốc mưa rơi, những hạt mưa rơi xuống ngày càng nặng hạt hơn Lâm Phương Nghi bị mưa tát vào mặt đau rác, cô chạy thật nhanh đến mái hiên của nhà dân ngay bên lề đường. Lâm Phương Nghi đứng dưới hiên, nép người vào bên cạnh cánh cổng tường nhà, mái tóc mềm đã ướt nhẹp, dính sát vào mặt cô.

Lâm Phương Nghi lẩm bẩm một mình "hôm nay đúng xui". Đang vuốt sạch nước trên người thì từ phía đường đối diện, một bóng dáng cao từ trong mưa chạy thẳng đến chỗ cô. Phương Nghi ngẩn người, tim lập tức lại loạn nhịp, không nghĩ mình có thể gặp lại người con trai đó ngay trong hoàn cảnh này. Dương Khánh Nam mặc chiếc áo thun trắng đơn giản kết hợp quần jean.

Nhìn người con trai bên cạnh, mưa đã làm ướt hoàn toàn chiếc áo duy nhất trên người anh, để nó dính sát vào cơ thể in lên cơ bụng rắn chắc và bờ vai rộng. Mái tóc hơi dài, ướt đẫm rũ xuống trán, trên gương mặt luôn lạnh nhạt ấy dính đầy nước mưa.

Lâm Phương Nghi đứng ngắm anh, cô hình như hơi thích anh một chút rồi. Dương Khánh Nam cũng cảm nhận được ánh mắt của người bên cạnh đang nhìn anh không chớp mắt, anh quay đầu nhìn sang. Cô gái nhỏ mái tóc ngắn ướt sũng như anh. Nhìn cô bé như học sinh cấp hai cùng đôi mắt to tròn đen nhánh kia đang không chớp mắt nhìn anh. Dương Khánh Nam cảm thấy không được tự nhiên mà ho nhẹ một tiếng, quay đi vuốt vuốt nước trên người.

Hai người đứng cùng chung một mái hiên, không khí im lặng ngay cả tiếng thở cũng nhẹ nhàng. Lâm Phương Nghi xòe bàn tay ra hứng những giọt mưa đang rơi ở mái hiên mà nghịch nước. Dương Khánh Nam đứng bên cạnh nhìn cô gái nhỏ nghịch nước mưa "đúng là con bít mê dọc nước". Sau một lúc cảm thấy trời mưa không ngớt Dương Khánh Nam mới lên tiếng:

" Mưa như thế này chắc không hết đâu?"

Giọng nói của anh đã khiến Phương Nghi giật bắn người, tim cô có chút rẽ rung vì được anh chàng đẹp trai nói chuyện sau lần gặp thứ hai. Anh chỉ nói thật khẽ như đang tự nói với chính mình nhưng cũng thật dịu dàng. Cô chăm chăm nhìn về phía làn mưa trước mặt, bất động.

Dương Khánh Nam nhìn bao quát một lúc, thấy phía bên kia đường không xa có một siêu thị, anh định chạy đến đó mua một chiếc ô để đi về nhà. Nhưng sực nhớ lại còn người đang đứng bên cạnh anh thì anh dừng lại một chút, do dự rồi nói với cô:

"Này cô bé, có muốn dùng ô về nhà không? mưa sẽ không tạnh ngay đâu?"

Lâm Phương Nghi sững người, trợn tròn mắt và thầm nói trong lòng mình nghe "Anh đang nói chuyện với mình sao?" Nội tâm gào thét điên cuồng, cô cứng đờ người, chợt một lúc quay đầu, ngơ ngác gật đầu một tiếng "dạ" giọng nhỏ nhẹn cô cũng vang lên.

"Vậy chờ anh một lát"

Rồi chạy thẳng vào màn mưa. Mưa lạnh nhưng Lâm Phương Nghi lại ấm lòng.