Thẩm Uyên trở về nhà, đã gần mười giờ tối.
Hôm nay ở công ty đang bàn bạc về việc hợp tác với nhà thầu, vội đến sứt đầu mẻ trán, đến giờ tan tầm vẫn chưa xong việc là chuyện thường. Hắn mở khóa cửa vân tay, bước vào căn phòng tối.
Không biết đang suy nghĩ gì, người đàn ông cao lớn đột nhiên dừng lại, trầm mặc mà đứng ngay ở cửa ra vào, chỉ có ánh trăng mờ ảo ngoài cửa sổ chiếu sáng lên một bóng dáng có phần cô đơn.
Một lúc lâu sau, Thẩm Uyên mới vươn tay, bật đèn. Hắn lập tức nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Trong nhà này, vẫn luôn là sạch sẽ, gọn gàng không chút cẩu thả. Nhưng lúc này ở cửa ra vào có một đôi giày bị xếp lệch, trên ngăn tủ còn vứt một chiếc túi vải màu trắng.
Thẩm Uyên lúc ký hợp đồng giá trị cao ngất trời còn chưa từng dao động, vậy mà ngay lúc này đây trong lòng đột nhiên căng thẳng, không kịp cởi giày, vội vàng đi vào phòng khách.
Đảo mắt xung quanh, hiện ra trước mắt bóng người cuộn tròn như một cuộn len trên ghế sô pha. Có lẽ là do ánh đèn chói mắt, cánh tay mảnh khảnh kia giơ lên che trước mắt, phảng phất như muốn che khuất đầu đi.
“Thẩm Dư Đình?”
Thẩm Uyên vừa mở miệng liền nhận ra giọng nói của mình trở nên khàn khàn. Hắn cong lưng cúi xuống, nắm lấy tay Thẩm Dư Đình nâng người đỡ dậy,
“Như thế nào lại ngủ ở đây?"
Một giây tiếp theo, lông mày của hắn chợt nhíu lại.
Cổ tay Thẩm Dư Đình nóng như thiêu, hai má cũng đỏ bất thường. Hắn đưa tay sờ trán cậu, sau đó lại sờ lên mặt và cổ, cả người đều nóng bỏng.
“Đình Đình, con phát sốt rồi.”
Lúc này, mọi khúc mắc phức tạp trước đó đều bị vứt bỏ, biệt danh trìu mến buột miệng thốt ra.
Sau khi Thẩm Dư Đình kết hôn, mối quan hệ giữa cha con họ trở nên rất cứng nhắc. Đã suốt hai tháng họ không gặp nhau. Cậu vì cái gì đột nhiên trở về nhà, với một cơn sốt cao nguy hiểm như thế...
Còn tệ hơn nữa, Thẩm Dư Đình chỉ vừa kịp mở mắt, mơ mơ màng màng mà gọi một tiếng “Baba”, liền gục vào vai hắn bất động.
“Ngoan, bảo bối bị sốt, baba sẽ đưa bảo bối đi bệnh viện.”
Có lẽ đã lâu chưa được nghe giọng nói dịu dàng này, khiến Thẩm Dư Đình dù đang ốm cũng quên đi cuộc cãi vã gay gắt mấy tháng trước. Cậu vòng tay gắt gao ôm chặt cổ Thẩm Uyên, mơ hồ từ chối:
“Không cần……”
Không biết có phải vì sốt cao không, mà giọng cậu khàn khàn như giấy thô ráp cọ xát.
Thẩm Uyên không đành lòng ép cậu, dứt khoát chặn ngang đem người bế lên, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Phòng của Thẩm Dư Đình đã lâu không có người ở, tuy rằng cũng thường xuyên quét dọn nhưng cũng không bằng phòng của hắn. Thẩm Uyên không chút do dự bước vào phòng ngủ chính, nhẹ nhàng đem Thẩm Dư Đình đặt lên chiếc giường lớn của mình,
Sau một phen dỗ ngọt, hắn mới nhẹ nhàng để Thẩm Dư Đình buông mình ra. Sau khi tìm được nhiệt kế, Thẩm Uyên không quá thuần thục mà đem đầu đo nhiệt độ nhét vào tai Thẩm Dư Đình, khi lấy ra, sắc mặt của hắn càng khó nhìn.
Đã hơn 39 độ.
Thẩm Dư Đình rõ ràng rất nhiều lần đã nhắm hai mắt lại như đang ngủ, nhưng khi Thẩm Uyên vừa động, lại nhạy cảm mà mở mắt ra, như thế nào đều không muốn đi bệnh viện.
Thẩm Uyên hết cách, đành phải tìm thuốc hạ sốt cho cậu uống, sau đó tìm bộ đồ ngủ sạch sẽ, muốn thay bộ quần áo đã ướt đẫm mồ hôi của Thẩm Dư Đình.
"Không ..." Thẩm Dư Đình phản kháng ngày càng kịch liệt.
“Quần áo đều ướt hết rồi.”
Thẩm Uyên trong đầu tràn đầy nghi hoặc, phỏng đoán
“Thẩm Dư Đình rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Điều này khiến trong lòng hắn tràn đầy tức giận và khó chịu - động tới Thẩm Dư Đình cũng là động đến hắn. Điều này làm cho lời nói của hắn có chút lạnh lùng,
“Muốn sốt đến chết hay sao?”
Nhưng vừa dứt lời, hắn liền hối hận. Biết rõ Thẩm Dư Đình tính tình cố chấp, mấy tháng trước cãi nhau cũng không thể hòa giải, mà lúc ấy hắn bị chọc giận nên cũng kiêu căng không nói gì.
Quả nhiên, Thẩm Dư Đình không hề cự tuyệt. Cậu chỉ quay đầu lại, nhắm mắt.