Những bạn cùng phòng khác cũng tạm biệt cô. Từ Tương đóng cửa lại, đứng ngoài hành lang vài giây lại đổi bước quay về lại, dán tai lên cửa phòng.
Vừa vặn nghe được giọng nói của Đinh Tư Trác.
“Vừa rồi hai người có thấy dấu vết trên cổ tay Từ Tương không? Hình như là bị người bóp ra!”
Giọng nói của Dương Huyên tràn ngập hưng phấn:
“Mình cũng có cảm giác như vậy, không biết là ai, sao có thể nắm chặt như thế!”
Từ Tương chỉ nghe được hai câu đã xoay người rời đi.
Trong lúc chờ thang máy, cô nâng tay lên nhìn dấu vết do bị Trình Châu nắm chặt tạo thành, trong xoang mũi tràn ra một tiếng hừ nhẹ.
Đúng là rất kịch liệt, Đinh Tư Trác, dươиɠ ѵậŧ của bạn trai cô thật lớn!
…
Từ Tương nằm trên giường hơn mười phút.
Mãi tới khi Chu Kha gọi cô dậy ăn cơm cô mới mệt mỏi bò dậy.
Từ Tương ăn mặc mát mẻ, dáng vẻ biếng nhác đi vào nhà ăn, không nghĩ tới Từ Hoãn cũng có nhà.
Vào thời gian này không phải anh nên tới công ty rồi ư?
Thể xác và tinh thần vốn lơi lỏng của Từ Tương chợt căng chặt lên, cô ngồi xuống ghế trầm mặc ăn cơm.
Tầm mắt bất mãn của Từ Hoãn xẹt qua da thịt lõα ɭồ của cô, cuối cùng dừng lại trên cổ tay cô, mày nhíu chặt lại nhưng cuối cùng vẫn nín nhịn không lên tiếng.
Một lát sau, anh hỏi Từ Tương: “Ngày mai em có tiết không?”
“Buổi chiều có một tiết.”
“Vậy sáng mai em dậy sớm một chút, chúng ta tới nhà chú ba thăm hỏi.”
Chú ba mới tái ôn, đây vốn là chuyện vui.
Nhưng Từ Tương lại biến sắc mặt, giọng điệu cũng không tốt: “Em không đi!”
Cơn giận Từ Hoãn đang đè nén trong lòng lập tức dâng lên: “Vì sao?”
“Không muốn đi.” Từ Tương đập mạnh đũa lên bàn: “Bọn họ đều không thích em, em cũng không thích bọn họ, chính anh với chị dâu đi với nhau không được sao? Vì sao cứ nhất định phải kéo em đi?”
Từ Hoãn quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, tay bực bội kéo nút áo ra.
Từ trước nay quan hệ của hai anh em bọn họ vẫn luôn căng thẳng, rõ ràng bọn họ không ghét nhau nhưng cứ nói được một hai câu kiểu gì cũng ồn ào mâu thuẫn.
Chu Kha vội vàng điều giải: “Tương Tương không muốn đi thì không đi nữa, em cứ ở nhà nghỉ ngơi đi.”
Từ Hoãn hít sâu một hơi: “Vấn đề có nằm ở chỗ đi hay không đi đâu? Em nghe giọng điệu của em ấy đi!”
Từ Tương không ngăn nổi nước mắt, để nó tràn ra khỏi khóe mắt. Cô đứng dậy, tầm mắt mơ hồ.