Mục đích đã đạt được, Từ Tương cảm thấy vui vẻ cực kỳ.
Cô cũng không quan tâm tới Trình Châu nữa mà chủ động đẩy cửa nhà vệ sinh, đi ra ngoài.
Chắc chắn hiện tại người đàn ông vô duyên vô cớ bị cô ngậm lấy kia đang hỗn loạn cực kỳ.
Từ Tương sửa sang lại bản thân trong nhà vệ sinh nữ xong lại nhân lúc tiết học sắp kết thúc mau chóng chuồn êm vào phòng học, ngồi ở một góc hơi khuất hàng phía sau.
Tiếng chuông tan học vang lên, cô thu hồi ý cười bên khóe môi bước tới trước mặt Đinh Tư Trác.
“Tôi quên mang chìa khóa, hẳn cô còn phải đi ăn cơm trưa rồi mới về, đưa chìa khóa cho tôi mượn chút đi!”
Dù sao cũng đang ở trước mặt bạn trai, Đinh Tư Trác chỉ có thể cười cười đưa chìa khóa cho Từ Tương: “Dùng xong cứ đặt trên bàn mình là được!”
Từ Tương cười, lúm đồng tiền như hoa: “Cảm ơn!”
Cô lắc lắc chùm chìa khóa trong tay, miệng huýt sáo quay người rời đi, trong đầu tưởng tượng ra vẻ mặt Trình Châu, cô không nhịn được cong khóe môi lên.
Vừa rồi cô vẫn luôn nhìn Đinh Tư Trác, ngay cả chút khóe mắt cũng không dừng lại trên người Trình Châu.
Người đàn ông này…
Chắc chắn hiện tại anh lại càng hỗn loạn hơn!
Tiếng sóng triều tan học rất ầm ĩ, Trình Châu lại bắt đầu ù tai.
Đôi mắt anh nhìn chằm chằm bóng lưng Từ Tương rời đi, tầm mắt vô thức dừng lại trên mảng bầm ở khuỷu tay cô, yết hầu hơi cương cứng: “Đây là bạn cùng phòng của em?”
Cuối cùng Từ Tương yểu điệu cũng biến mất khỏi tầm mắt, khóe môi Đinh Tư Trác hiện lên ý cười khinh miệt. Cô ta ừ một tiếng, cũng không muốn nhiều lời:
“Trưa nay anh muốn ăn gì? Đồ ăn ở căn tin bọn em không tồi đâu…”
…
Khi Từ Tương mở cửa, Dương Huyên và Trần Gia Giai đã trở lại, đang vừa ăn cơm vừa ríu rít giao lưu chuyện học lái xe mới rồi.
Nhìn thấy Từ Tương, cả hai người ngừng nói chuyện, trên mặt đều có chút xấu hổ.
Nhưng Từ Tương lại cười rất tự nhiên: “Về nhanh vậy ư? Mình còn tưởng hai cậu phải học nguyên ngày hôm nay nữa!”
Bầu không khí hòa hoãn lại, Từ Tương vừa nói chuyện vừa thay quần áo. Buổi chiều không có tiết, sau khi cô thay quần áo xong sẽ về nhà.
Nhưng còn chưa thay quần áo xong Đinh Tư Trác đã trở lại.
Từ Tương cong môi hỏi đối phương: “Sao, không ăn cơm trưa với bạn trai à?”
Đinh Tư Trác nghe thấy câu hỏi của Từ Tương, vẫn luôn cảm thấy giọng cô kỳ lạ cực kỳ, sắc mặt lập tức khó coi: “Phòng thí nghiệm của anh ấy có việc, phải về!”
“A!” Từ Tương đè nén độ cong bên khóe môi, cầm túi xách lên: “Mình về đây, tạm biệt mọi người.”