Trong mắt Trình Châu dần hiện lên vẻ không thể tưởng tượng nổi: “Cô…”
“Đây là chuyện quan trọng mà tôi muốn nói.” Mặt Từ Tương không đỏ chút nào, còn thừa lúc Trình Châu chưa kịp phản ứng mà vươn tay ôm lấy eo anh, dán ngực về phía anh mời chào: “Đã làʍ t̠ìиɦ chưa? Có muốn thử với tôi không?”
Thứ mềm mại mang theo hương thơm tự nhiên cách vải dệt hơi mỏng dán lên người mình. Hơi thở nữ tính tràn ngập xoang mũi, hormone điên cuồng phân bố, trái tim trong ngực Trình Châu đập thình thịch lên, phẫn nộ lạ thường.
“Bỏ ra!”
Đôi tay anh nắm lấy cổ tay Từ Tương, dùng sức rất lớn: “Cô thật kỳ quái, còn không biết nói lý.”
Trình Châu không dùng toàn lực. Dù sao người trước mắt anh cũng là một cô gái trông mảnh mai, anh chỉ muốn tránh thoát mà thôi, không muốn làm cô bị thương.
Nhưng người phụ nữ này lại ôm anh chặt muốn chết.
“Buông ra!”
Hô hấp của Trình Châu trở nên dồn dập, là bị chọc giận tạo thành. Hôm nay xem như anh được mở rộng tầm mắt.
Lần đầu tiên thấy được người như vậy, rõ ràng bản thân rất xinh đẹp, thoạt nhìn cũng rất thông minh, thế mà lại làm ra chuyện như vậy!
“Không buông, tôi cứ không buông đấy, trừ khi anh chịu làm với tôi.”
Cổ tay Từ Tương bị đối phương nắm tới phát đau nhưng vẫn chôn mặt trong cổ Trình Châu cọ loạn, hai vυ' non mềm đè lên cơ ngực cứng rắn của người đàn ông.
Mãi tới khi đau đến không chịu nổi nữa, cô mới mở miệng cách vải dệt cắn lên ngực Trình Châu.
“Hít!” Trình Châu bị đau lại dùng tay mở khóa cửa, anh muốn thoát khỏi không gian nhỏ hẹp này: “Một cô gái như cô nên hiểu cách tự giữ mình…”
Nhìn thấy động tác của Trình Châu, Từ Tương hơi nhụt chí.
Cô biết loại người như anh ta rất khó dụ dỗ, nhưng đây là khởi đầu tốt, hành động này của cô có thể nói là sàm sỡ lưu manh, cộng với việc tiếp xúc thân mật tới vậy nhưng cũng không thấy trên mặt Trình Châu có cảm xúc cực độ chán ghét gì.
Đối với việc tiếp xúc thân mật, nếu không chán ghét có nghĩa sớm muộn gì cũng sẽ thích.
Mắt thấy cửa phòng vệ sinh sắp mở ra, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng động, có người mới bước vào.
Trình Châu biến sắc, nhắm chặt miệng, tay đang mở cửa cũng lập tức đổi thành khóa trái cửa lại.
Làm xong tất cả động tác, anh mới vô thức rũ mắt nhìn về phía Từ Tương. Từ Tương còn đang ôm eo anh, ngửa mặt đắc ý nhìn anh, còn dùng khẩu hình nói: “Muốn làm với tôi không?”
Không biết vì sao, rõ ràng vẻ mặt này của cô gái vốn nên rất đáng ghét, khiến người ta hận tới ngứa răng nhưng lại không khiến anh cảm thấy chán ghét tới vậy.
Trình Châu hít sâu một hơi, tuyến hàm dưới căng chặt, vẻ mặt rất đáng sợ, dùng giọng khí uy hϊếp: “Nếu cô còn như vậy nữa tôi sẽ không khách khí với cô. Bên ngoài có người, chẳng lẽ cô không sợ người khác biết sao?”