Dệt Ngân Hà Cho Em

Chương 30: Gió xuân mười dặm, không bằng cậu

Phải đi bộ cả mười dặm đường.

Các thí sinh đều để lại vali trên xe, phần lớn chỉ mang theo một túi nhỏ.

Trì Nguyệt chọn một cái balo thật to, đi theo Vương Nguyệt Nha mà không hề thay đổi sắc mặt.

Huyện Cát Khâu rất rộng lớn, sau khi rời khỏi nhà ga, bọn họ đi cả một quãng đường mà vẫn không thấy nhà cửa, trước mắt chỉ có mặt trời gay gắt và cát vàng.

Con đường cái như con rắn dài màu vàng, uốn lượn đi vào sâu trong sa mạc.

Cát vàng đầy trời, sa mạc rộng lớn cứ như không có điểm cuối, thời tiết nóng nực, bầu trời hoang vắng.

Giữa khoảng đất trời này, ngoài chưa cát vàng thì không còn gì khác cả.

Trên ống quần những người đi đường đều dính bụi.

Chưa đi được một tiếng đã có người kêu khổ.

"Phải đi đến năm nào tháng nào chứ? Chỉ có mười dặm sao? Tại sao tôi lại cảm thấy như phải đi một văn văn dây?

Thời tiết rất nóng, phần lớn thí sinh đều không chuẩn bị mẫu, khăn trùm đầu, khẩu trang nên trong miền đây cát bụi, họ không ngân kêu than than vãn.

Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha đeo khẩu trang và mũ, con cầm theo chai nước nên người cũng thoải mái hơn những người khác.

"Nào, Tiểu Ô Nha, chúng ta chụp ảnh đi." Trên cồn cát, Trì Nguyệt giơ điện thoại lên, vẫy tay với Vương Tuyết Nha.

Nơi này gió lớn, khăn trùm đầu vì gió thổi tung bay, hai cô gái giơ tay chữ "V"nhìn vào ống kính với dáng vẻ rất thoải mái.

"Oa! Đẹp thật!"

Vương Tuyết Nha rất hài lòng, cũng tràn đầy tình yêu với sa mạc.

"Tấm ảnh có đẹp không? Đợi lát nữa mình sẽ đăng lên mạng." Cô vui vẻ dừng lại Để nghịch điện thoại, thế nhưng...

"Ở đây không có tính hiểu đâu." Trì Nguyệt vô vai cô: "Đi thôi. Đừng tụt lại phía sau. Càng đi phía sau người khác, cậu sẽ càng cảm thấy đường đi rất xa."

Huấn luyện viên dẫn dắt tổ của bọn họ là một người đàn ông họ Lưu có dáng người khá cao lớn.

Bước chân của anh ta rất dài khiến các thí sinh nữ bích và anh để đuổi theo.

Chẳng mấy chốc đội của bọn họ đã đi nhanh hơn, cách những đội khác rất xa.

Vương Tuyết Nha ờ một tiếng, chạy chậm về phía trước.

"Mọi người cố gắng kiên trì! Sắp đến rồi! Sắp đến rồi!" Huấn luyện viên Lưu thương hoa tiếc ngọc, lại dừng chân cổ vũ các thí sinh: "Vượt qua hai cồn cát giống thế này nữa, các bạn sẽ đến nơi!"

"Oa!" Có người hoan hô. Đội ngũ im lặng rất lâu lai có sức sống.

Các cô gái bàn về việc thi đấu tiếp theo, bạn xem tối nay sẽ có món ngon gì chờ đợi mình...

Điều Trì Nguyệt đang nghĩ đến là, thật ra huấn luyện viên Lưu đã nói "vượt qua hai cồn cát nữa là đến" tận ba lần.

Một cồn cát, hai cồn cát, vô số cồn cát, sa mạc vô biên vô tận, dường như vĩnh viễn không có điểm cuối.

"Đây là quãng đường mười dặm à?"

"Đói quá đi mất!"

"Mình không đi nổi nữa!"

Trong tiếng thở dốc, thỉnh thoảng lại có người phàn nàn, cũng có người bụng đang kêu ùng ục.

Đã đi lâu như vậy nên tất cả mọi người đều đã rất đói.

"Đói không?" Trì Nguyệt hỏi Vương Tuyết Nha, sau đó như làm ảo thuật, mỉm cười lấy ra một cái bánh mì từ trong túi áo đưa cho cô. "Lót dạ trước đã."

Đôi mắt Vương Tuyết Nha sáng lên: "Nguyệt Quang Quang, cậu quá tuyệt vời! Gió xuân mười dặm không bằng cậu!"

Trì Nguyệt bĩu môi, chỉ cười không nói.

Vương Tuyết Nha bẻ bánh mì gia, chia một nửa cho cô, cắn phần còn lại một miếng, ăn vô cùng thỏa mãn, lúc nói chuyện cũng không rõ lắm: "Mình rất muốn gả cho cậu. Nguyệt Quang Quang, chắc chắn cả đời này mình sẽ không tìm được người đàn ông nào đối xử với mình tốt hơn cậu..."

Trì Nguyệt liếc cô một cái: "Mình là phụ nữ"

Vương Tuyết Nha lại gật đầu: "Mình biết, vì vậy mình mới nói không tìm được người đàn ông nào tốt hơn cậu."

Trì Nguyệt trợn mắt một cái, ánh mắt dừng ở đôi chân của Vương Tuyết Nha: "Cậu còn đi được không?"

Vương Tuyết Nha gật đầu: "Được."

Nữa tiếng trước, chân của cô đã bị mài đến nổi mụn nước.

Có thể kiên trì đi đến giờ, còn có thể giữ được tâm trạng lạc quan, Trì Nguyệt rất không phục cô.

"Cố lên!" Hai cô gái nhìn nhau cười một tiếng rồi cùng sải bước đi.

"Cậu nói xem, có phải tổ chương trình quá keo kiệt không? Không chuẩn bị nước cho chúng ta, cũng không chuẩn bị đồ ăn, cũng không nói cho chúng ta biết trước là sẽ phải đi xa như vậy. Thật quá đáng!" Một thí sinh đi đến bên cạnh Vương Tuyết Nha, bắt chuyện với cô.

Vương Tuyết Nha liếc nhìn cô ta một cái rồi mỉm cười: "Chúng ta vẫn còn tốt chán, cậu nhìn anh trai khiêng máy quay phim đi ở đằng sau kìa. Đó mới gọi là khổ kìa...."

Thí sinh này khẽ giật mình, có lẽ nhận ra mình nói vậy hơi không tốt, mỉm cười gật đầu nói phải, khen ngợi anh trai quay phim rồi lại nhìn Trì Nguyệt đi bên cạnh Vương Tuyết Nha: "Cậu thì may rồi, còn dẫn theo trợ lý riêng, có người xử lý mấy công việc bẩn thỉu vất vã gì đó cho..."

Vương Tuyết Nha hơi không vui: "Cô ấy là bạn mình."

Thí sinh này là ngước nhìn Trì Nguyệt, không biết có tin hay không nhưng không nói đến chủ đề này nữa.

"Cậu tên là gì? Mình là Mạch Mạch."

Vương Tuyết Nha hơi ngạc nhiên, mỉm cười thân thiện: "Chào cậu, mình là Vương Tuyết Nha."

Mạch Mạch mỉm cười lại gần cô, xoa bụng một cái: "Tuyết Nha, mình có thể xin một cái bánh mì không?"

Vương Tuyết Nha càng ngạc nhiên hơn, hóa ra cô gái này bị bánh mì của bọn họ hấp dẫn?

Mạch Mạch hơi xấu hổ: "Trưa nay mình chưa ăn gì, bây giờ đói nên choáng váng, đi không nổi nữa."

Vương Tuyết Nha lập tức thấy đồng cảm, quay sang nhìn Trì Nguyệt: "Nguyệt Quang Quang..."

Trì Nguyệt dứt khoát ngắt lời cô: "Không còn!"

Chậc...

Vương Tuyết Nha nhìn vẻ mặt Trì Nguyệt, há to miệng nhưng không hỏi thêm gì nữa rồi quay sang cô gái kia: "Thật xin lỗi Mạch Mạch, bọn mình chỉ có một cái bánh mì. Cậu xem, bọn mình đã chia ra ăn rồi.

Mạch Mạch nhìn chằm chằm nửa miếng bánh mì trên tay Trì Nguyệt, hơi tiếc nuối nuốt nước miếng nhưng không tiếp tục làm phiền bọn họ nữa. Sau khi mỉm cười nói một câu "không sao", cô ta lại đi về phía người bạn quen biết ở đằng trước.

Vương Tuyết Nha thở phào, đẩy bả vai Trì Nguyệt:"Thật sự không còn à?"

"Đúng thế."

Vương Tuyết Nha không tin lắm: "Vậy cậu đựng những gì trong cái balo to phình kia?"

Trì Nguyệt nghiêm túc nói: "Bánh quy, thịt bò kho, mỳ tôm, thịt bò, dăm bông, cháo bát bảo, và cả hạt điều..."

Vương Tuyết Nha: "..."

Nhiều đồ như vậy sao? Cô đột nhiên cảm thấy bọn họ thật giàu có.

Vương Tuyết Nha nhìn Mạch Mạch ở đằng trước, không biết nên khóc hay nên cười: "Vậy vì sao không cho cô ấy? Nếu để người ta biết chúng ta keo kiệt như thế thì sẽ rất xấu hổ đấy."

Trì Nguyệt liếc cô một cái: "Cô chủ Vương, cô ta xin bánh mỳ mà. Chúng ta không còn bánh mỳ."

Vương Tuyết Nha: "..."

Rõ ràng đối phương đói bụng đến xin đồ ăn mà! Trì Nguyệt đoán được Vương Tuyết Nha đang suy nghĩ điều gì, cô lạnh lùng nói: "Đừng tốt bụng quá. Cậu cho cô ta đồ ăn thì cũng được. Vậy những người khác đến hỏi cậu, cậu có cho hay không?"

Vương Tuyết Nha ngạc nhiên, cô không nghĩ nhiều như vậy.

Trì Nguyệt: "Rốt cuộc con đường đến nơi cắm trại còn bao xa? Chúng ta không biết. Tiếp theo còn có thử thách gì? Chúng ta không biết. Vào lúc này thì hãy tự lo cho bản thân mình đi! Cậu hiểu không?"

Vương Tuyết Nha cúi đầu xuống: "Mình nghe cậu!"