Trải qua hơn hai tiếng "thẩm vấn", Trì Nguyệt đi ra từ đồn cảnh sát đã mệt mỏi đến buồn ngủ.
"Nữ vương của mình, cậu quá lợi hại!" Nghĩ đến dáng vẻ ngạc nhiên của Chu Thanh, Vương Tuyết Nha không nhịn được khen cô: "Vẻ mặt của Chu Thanh vào tối nay có thể khiến mình cười một năm. Bạn yêu, cậu làm như thế nào vậy? Không thay đổi sắc mặt đã đưa cô ta vào đồn cảnh sát rồi..."
"Cậu hỏi mình? Mình còn muốn hỏi cậu đây. Tình hình bên cậu là thế nào, hả?"
Trì Nguyệt hừ lạnh, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, ra hiệu Vương Tuyết Nha nhìn người và xe trong khuôn viên đồn cảnh sát.
Kiều Đông Dương đã đi ra ngoài từ lâu, không rời đi ngay mà dựa vào xe gọi điện thoại, hai chân bắt chéo, dáng vẻ hơi lười biếng, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc. Một khuôn mặt đẹp trai đắm mình ở trong màn sương lạnh lẽo, không biết là ai đắc tội với anh ta, cũng không biết ai sẽ gặp xui xẻo.
Vương Tuyết Nha liếc anh ta một cái, lè lưỡi, kéo Trì Nguyệt đến bên cạnh rồi nói nhỏ: "Cậu không phát hiện anh Kiều rất đẹp trai sao?"
Trì Nguyệt hít sâu một hơi.
"Cô chủ, mình không hỏi điều này."
"...Cậu trả lời mình trước được không?"
Vương Tuyết Nha lại nhẹ nhàng kéo tay áo của cô, Trì Nguyệt bất đắc dĩ.
"Bé cưng, con gái chỉ biết nhìn mặt là bước đầu tiên nhìn nhầm đàn ông
"Không nhìn mặt thì nhìn cái gì? Nhưng cơ thể người ta giống cậu à?"
Trì Nguyệt: "..." CMN!!!
Trì Nguyệt nhướn mày: "Bạn thân?"
"Thân. Mình đảm bảo!" Vương Tuyết Nha giơ hai ngón tay lên, cười khanh khách nháy mắt một cái: "Thật ra anh Kiều không xấu xa như chúng ta đã nghĩ. Việc Đoạn Thành Trình và Chu Thanh hãm hại cậu, anh ta không hay biết...Người ta bận rộn nhiều việc mà chúng ta nên thấu hiểu. Nghe thấy cậu xảy ra chuyện, người ta chủ động tiện đường đưa mình đến đây đấy."
Chủ động?
Tiện đường?
Trì Nguyệt nheo mắt đánh giá Vương Tuyết Nha: "Cậu có chuyện gì với anh ta à?"
"Phì phì phì, đương nhiên là không có!" Vương Tuyết Nha mỉm cười liếc cô một cái: "Mình và ba đi ra từ nhà hàng, anh Kiều đang đứng chờ Thiên Cẩu ở cửa ra vào...Anh ta đang trò chuyện với ba mình mấy câu thì cậu gọi điện thoại đến. Không may là ba mình còn có bữa tiệc nên bỏ mình ở lại. Anh Kiều liền tốt bụng đưa mình đến đây..."
Tốt bụng? Trì Nguyệt bỉu môi.
"Mình thấy chưa chắc."
" Đừng vậy mà Nguyệt Quang Quang, chúng ta phải thấu hiểu lòng người..."
Trì Nguyệt véo mặt Vương Tuyết Nha một cái, hung dữ nghiến răng: "Ngu ngốc, con cừu nhỏ...Cẩn thận anh ta ăn thịt cậu đấy!"
"Tôi không ăn thịt người." Không biết Kiều Đông Dương đã gọi điện thoại xong từ lúc nào, thính lực siêu mạnh phát huy tác dụng, bắt được Trì Nguyệt đang nói vớ vẩn. Anh hừ cười một tiếng, thả một tay vào túi quần, nghiêng đầu nhìn bọn họ: "Hai cô gái, có thể đi chưa? Tôi rất bận rộn!"
Vương Tuyết Nha: "Có thể có thể."
Cô kéo Trì Nguyệt, Trì Nguyệt lại không nhúc nhích tí nào, đôi mắt lạnh lùng nhìn anh ta.
Việc nhận bạn gái vừa nãy, cô còn chưa tính sổ với anh ta đấy.
Trì Nguyệt cản Vương Tuyết Nha: "Không cần làm phiền anh Kiều, chúng tôi tự gọi xe về."
Kiều Đông Dương mím môi, hiếm khi nào nghiêm túc nhìn cô.
Rất lâu sau, anh gật đầu, mở cửa xe ra: "Tuỳ cô!"
Cửa xe còn chưa đóng lại, bên trong vang lên giọng nói của Thiên Cẩu: "Kiều đại nhân, xe đã chuẩn bị sẵn sàng, có thể chạy."
Kiều Đông Dương ngồi lên, chỉnh lại quần áo: "Đi!"
"Được, Kiều đại nhân!" Thiên Cẩu bị "gϊếŧ chết" 72 tiếng đồng hồ, sau đó "tỉnh lại" nên rất ngoan ngoãn dẫn đường: "Mục tiêu lái xe: số 285 đường Hàng Không, tổng cộng 3.2 cây số, bây giờ giao thông đoạn đường này ùn tắc nghiêm trọng, cần khoảng 30 đến 40 phút..."
Kiều Đông Dương nghiêm nghị: "Đến đường hàng không làm gì?"
Thiên Cẩu: "Kiều đại nhân, mục tiêu lái xe là anh nói cho tôi biết vào 10 phút trước."
Kiều Đông Dương: "..."
Thiên Cẩu: "Kiều Đông Dương, tôi quét được có hai người đẹp đứng cách xe chưa đầy 3m, Kiều đại nhân..."
Kiều Đông Dương: "Câm miệng! Không đến đường hàng không, đi..."
"Chờ chút! Chờ chút! Chúng tôi muốn đến đường hàng không, chúng tôi tiện đường! Đi nhờ xe một chuyến, anh Kiều." Giọng nói của Vương Tuyết Nha vang lên rất đúng lúc, phá vỡ tình hình bế tắc. Vương Tuyết Nha nháy mắt với Trì Nguyệt, kéo cô đến bên cạnh xe, nhét vào trong ghế sau, chỉ phía trước: "Thiên Cẩu, Thiên Cẩu mà cậu thích cũng ở đây..."
Trì Nguyệt đã nghe thấy, cũng đã nhìn thấy.
Uống nước không quên người đào giếng.
Thiên Cẩu đã giúp cô. Cô vẫn phải gặp mặt cảm ơn... thuận tiện thỏa mãn lòng tò mò.
Vậy mà vừa ngồi lên xe, cô nghe được giọng nói châm chọc kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Kiều Đông Dương.
"Ỡm ờ, già mồm!"
Sống lưng Trì Nguyệt lập tức cứng đờ, lại không nhịn được bật cười: "Lúc có thể tiết kiệm tiền xe, vì sao tôi lại không tiết kiệm chứ? Đã có người bằng lòng coi tiền như rác, không phải thỉnh thoảng tôi cũng nên giúp người ta sao?"
Thấy tình hình này, Vương Tuyết Nha rụt vai, yên lặng ngồi trên ghế phụ, tặng ghế sau cho hai người đang đối đầu gây gắt.
Về vấn đề này, Trì Nguyệt coi như không thấy.
Cô không sợ.
Kiều Đông Dương cũng không quan tâm, khẽ nhếch khóe môi, lạnh lùng nhắc nhở Thiên Cẩu: "Lái xe!"
Thiên Cẩu: "Vâng, Kiều đại nhân!"
Rất nghe lời. Sau khi thăng cấp chương trình khống chế người máy đúng là có nhiều tác dụng. Thú cưng AI cộng thêm xe hơi thông minh đầy đủ, hoàn mỹ.
Kiều Đông Dương uể oải ngồi đó, đột nhiên thấy hơi vui mừng...
"Kiều đại nhân! Để cô gái khiến tôi rung động ngồi ở bên cạnh, tôi vẫn hơi kích động." Thiên Cẩu đột nhiên nói.
Cô gái khiến tôi rung động?
Trên đầu Kiều Đông Dương xuất hiện ba vạch đen.
"Thiên Cẩu, có phải mày muốn chết không?"
Đây là một một câu mệnh lệnh.
Nghe được câu này, Thiên Cẩu biết rõ nó đã đắc tội với ai, tiếp theo nên làm như thế nào.
"Vâng, Kiều đại nhân." Thiên Cẩu nổ máy xe, chiếc xe được không chế không chế bằng trí tuệ nhân tạo chạy rất vững vàng. Thiên Cẩu có thân hình bằng chất liệu kim loại, phản chiếu nội thấy tinh sảo gần như là xa hoa ở bên trong, thoạt nhìn nó vừa ngây thơ vừa đáng yêu: "Anh gϊếŧ chết tôi đi."
Trong xe, gần mười giây không có ai nói chuyện.
Kiều Đông Dương bị Thiên Cẩu chặn họng.
Trì Nguyệt và Vương Tuyết Nha bị sốc bởi chỉ số IQ vượt xa bình thường của nó.
"Hello! Hello! Tôi là đại soái ca Thiên Cẩu đáng yêu dễ thương!" Chiếc xe chạy bằng trí năng, hệ thống máy tính còn tốt hơn não người, tuyệt đối không ảnh hưởng đến việc tán gái của Thiên Cẩu: "Cô Trì Nguyệt, tôi và cô là một đôi trời sinh."
Trì Nguyệt đột nhiên không biết nói gì.
Bị một người máy tỏ tình.
"Hello! Thiên Cẩu đang chờ câu trả lời!"
"Hello..." Trì Nguyệt nhìn nó chằm chằm: "Tôi là Trì Nguyệt."
Thiên Cẩu rất vui vẻ: "Thiên Cẩu ăn trăng, Thiên Cẩu ăn trăng. Tôi và cô là một đôi trời sinh."
Trì Nguyệt không cãi lại được.
Kiều Đông Dương nhíu chặt lông mày, vẻ mặt lạnh lẽo, Trì Nguyệt ngồi bên cạnh anh đã sắp bị hơi lạnh trên người anh đông cứng.
Anh yên lặng lấy điện thoại ra, bấm số của trợ lý Hầu.
"Hầu Tủ."
"Anh Kiều, là tôi."
"Là ai phụ trách thăng cấp chương trình cho Thiên Cẩu?"
"Là tôi thăng cấp, anh Kiều." Trong giọng nói của trợ lý Hầu đầy ý cười, hoàn toàn không biết nguy hiểm đang ập đến, còn chờ được ông chủ khen ngợi: "Có phải đại soái ca Thiên Cẩu của chúng ta trở nên đáng yêu thông minh hơn rất nhiều không? Lúc nịnh hót cũng nịnh tốt hơn. Thiên Cẩu thế hệ mới chắc chắn sẽ phản ánh kỹ năng chuyên môn và trình độ nghiệp vụ suất sắc của tôi. Tôi cảm thấy tôi là một trợ lý đủ tư cách, sau này không cần dựa vào quan hệ bám váy nữa..."
Kiều Đông Dương hít sâu một hơi, bình tĩnh nói: "Ừ, ngày mai cậu không cần đi làm nữa."
"Hả? Trời ạ! Nghĩ đông trước thời hạn sao? Cảm ơn anh Kiều, cảm ơn anh Kiều đã cho tôi nghỉ!" Trợ lý Hầu ở đầu bên kia đang reo hò: "Bảo Bảo của anh, Bối Bối của anh. Cuối cùng anh đã có thời gian cho các em rồi."