Chương 26
Quay lại Vĩnh Minh các, Uyển Nghi lén hé cửa sổ chui vào. Hai thị vệ mặt đá vẫn không phát hiện ra nàng. Uyển Nghi đắc ý nghĩ thầm, với trình độ khinh công có thể nói là lướt gió của nàng, bị nhìn ra mới thật là lạ lùng. Lại nghĩ đến một màn vừa rồi trong phòng kia, đáy mắt nàng nổi lên vô vàn cảm xúc. Từ tức giận, bực bội, nhưng cũng chứa đầy bất đắc dĩ cùng bối rối. Vào được Chính môn rồi, nhưng không ngờ nam nhân kia lại khó chơi như vậy. Mà kể cũng đúng, hắn đường đường là Môn chủ cao cao tại thượng, là kẻ mà giới giang hồ hết sức kiêng dè, sao có thể không kiêu ngạo được?Ôm một bụng hỏa khí không có chỗ phát tiết, Uyển Nghi bực bội ngồi phịch xuống giường. nàng chạm vào đống chăn mền được cuốn gọn trên giường, đáy mắt phút chốc lóe lên, một kế hoạch được hình thành.
Chuẩn bị xong xuôi, Uyển Nghi ngửa đầu, tiếng cười khùng khục phát ra từ cổ họng đầy quỷ dị, khiến người khác nổi da gà. Nàng xoa xoa hai tay vào nhau, thong thả leo lên giường thoải mái đánh một giấc đến sáng.
Buổi sáng hôm sau, Tiểu Vũ từ phòng ngoài đến sớm, mở cửa bước vào, tính muốn đem Uyển Nghi từ trên giường lôi dậy. Vị Môn chủ bí ẩn kia không hiểu sao tự dưng cho mời chủ tử các nàng đến thư phòng, chắc chắn là bàn chuyện quan trọng. Mang tâm trạng vui vẻ bất thường, Tiểu Vũ đẩy mạnh hai cánh cửa, khoan thai đi vào trong. Chào đón buổi sáng tươi vui của nàng là một tấm vải trắng phất phơ, đong đưa qua lại trước mặt. Tiểu Vũ ngước đầu nhìn lên, hai mắt trợn to kinh hoàng. Trước mặt nàng, một thân người mặc nam trang màu trắng dính bẩn, suối tóc đen dài tán loạn đến tận thắt lưng, vì quay ngược hướng nên không thể nhìn thấy mặt. Một sợi dây thừng lớn buộc từ cổ người này đến xà ngang trên trần nhà, dây vẫn còn đang đung đưa. Điều khiến Tiểu Vũ kinh hoàng chính là, bộ nam phục kia, chính là trang phục mà chủ tử Lâm Uyển Nghi của nàng vẫn hay mặc nhất. Hai mắt Tiểu Vũ tưởng chừng muốn lồi ra, miệng nàng há rộng lúc này chợt thét lên. Nhưng thanh âm còn chưa thoát ra, miệng đã bị người bịt lại. Tiểu Vũ còn chưa thoát khỏi khủng hoàng bị lôi vào một cái góc phòng, hai mắt nàng rưng rưng đáng thương. Tiểu Vũ hít mũi, lại hít mũi, rốt cuộc không nhịn được, mặc kệ kẻ đang bịt miệng nàng là ai, nước mắt như vỡ đê hối hả trào ra. Thanh âm khe khẽ mang theo ý cười từ sau lưng truyền đến:
“Khóc cái gì vậy a?”
Tiểu Vũ cứng người, như một con rô bốt quay đầu lại, nước mắt vừa rồi như vỡ đê giờ đọng lại trong hốc mắt. Uyển Nghi cười cười:
“Khóc cái gì? Mau nín!”
Tiểu Vũ đưa tay xoa xoa mắt, sau khi xác định người đang cười trước mặt mình đây là Uyển Nghi bằng xương bằng thịt, nàng trề môi, oán thán:
“Tiểu thư, người lừa ta!”
Uyển Nghi cười đến thập phần đáng đánh, cợt nhả:
“Là do kẻ nào không chịu quan sát kĩ hả, ta đây là đang huấn luyện cho ngươi khả năng ứng biến đấy a! Mà cái trò tự tử giả này, người bình thường đều có thể nhận ra, chỉ có Tiểu Vũ ngốc nên mới khóc như cha mẹ chết đó thôi!”
“Loảng xoảng…” “Á AAA…”
Tiếng đổ vỡ loảng xoảng cùng kêu la thất thanh kéo lại sự chú ý của hai kẻ đang đứng sau bình phong. Uyển Nghi nheo lại cặp mắt, qua lớp vải trên bình phong nhìn xuyên ra gian ngoài. Chỉ thấy hai nha hoàn ngồi bệt trên đất, sắc mặt tái nhợt kinh hoàng, so với phản ứng của Tiểu Vũ vừa rồi còn khủng bố hơn, miệng không ngừng kêu la. Trên đất là đống đồ ăn vương vãi cùng bát đĩa vỡ. Cửa bật mở ngay lập tức, hai kẻ mặt cương thi tuốt gươm ra khỏi vỏ, xông vào trong phòng. Lúc nhìn đến thứ đang treo lơ lửng trên trần, một tên sắc mặt ngưng trọng, vội nói:
“Mau báo cho Môn chủ biết!”
Tên kia gật mạnh đầu, thân ảnh nhanh nhẹn lao vυ't đi. Đứng sau bình phong, Uyển Nghi có chút ngơ ngác còn Tiểu Vũ thì ôm bụng, nàng nín cười đến muốn nghẹn. Một lát sau, có một cái bóng màu xanh vọt vào phòng với vận tốc ánh sáng, cái bóng đó lao tới chỗ bù nhìn giả kia, hai tay ôm chặt lấy, gào khóc ầm ĩ:
“U hu hu, Cung chủ bé ơi, sao ngài lại có thể làm chuyện dại dột như vậy? Sao ngài lại chết sớm như vậy a? Dự án xây siêu thị còn chưa được bàn giao cho ta kia mà! U hu hu hu, Cung chủ bé ơi….”
Trên đầu Uyển Nghi chảy xuống mấy cái vạch đen. Lại nhìn Tiểu Vũ đang ngồi co lại một góc vì nén cười, nàng tự hỏi tại sao mình lại có hai đứa thuộc hạ ngốc như vậy. Thiên Tinh còn đang khóc đến thập phần đáng thương, bỗng nhiên hai tai bị người xách lên. Thiên Tinh ngẩng khuôn mặt tèm lem lên nhìn, đập vào mắt nàng là cái mặt đen thui như đít nồi của Uyển Nghi. Đám nha hoàn hai bên cũng trợn mắt, há mồm, vẻ mặt cực kì phong phú nhìn nàng. Thị vệ mặt cương thi cũng không khác là bao, dù cố nhịn hết cỡ nhưng cơ mặt vẫn giật giật liên hồi. Tiểu Vũ nhịn lại nhịn, lúc này nhịn hết nổi rồi, “Phốc” một cái liền nằm lăn ra đất mà cười, cười đến độ nước mắt nước mũi cũng chảy ra. Thiên Tinh ngơ ngác nhìn, đột nhiên mặt nhỏ nhăn lại, miệng mếu máo, nàng hức hức mấy tiếng, lại òa lên khóc, đem hết nước mắt nước mũi lau toàn bộ vào y phục của Uyển Nghi.
“Óa, hu hu, Cung chủ bé, ngài làm ta sợ quá đi, hu hu…”
Uyển Nghi không có tâm tình tốt vậy, nàng đau lòng nhìn trang phục bị dơ hết, vươn tay gõ đầu Thiên Tinh:
“Đứa ngốc này, ngươi đi theo ta lâu như vậy mà vẫn không biết tính tình của ta à?”
Thiên Tinh vẫn ô ô khóc:
“Cung chủ bé ngài tính cách thất thường sáng nắng chiều mưa như vậy, làm sao ta biết ngài có phải phát bệnh hay không thắt cổ tự tử chứ? Hu hu, ngài chỉ biết khi dễ bọn thuộc hạ chân yếu tay mềm bọn ta thôi,…”
Uyển Nghi chán quá thở dài, đem Thiên Tinh nâng dậy, nói?:
“Được rồi, là ta sai, là ta sai, ngươi mau nín đi, không nín là ta đem ngươi gả cho mặt cương thi đó!”
Nghe vậy, Thiên Tinh nháy mắt tái mặt, nước mắt vừa rồi cứ như vậy thần kì bốc hơi hết. Nàng gật gật đầu như đứa trẻ con, đối lời của Uyển Nghi nghe theo răm rắp. Gì chứ, nhắc đến mặt cương thi là nàng đã sợ tái mặt rồi, Uyển Nghi lại còn dùng chiêu này, quả nhiên thâm độc. Tên thị vệ vừa được phái đi lúc này đã trở lại, nhìn thấy Uyển Nghi lành lặn đứng trong phòng, trên mặt trừ một chút kinh ngạc ra cũng không có cảm xúc gì khác. Hắn hướng nàng chắp tay, nói:
“Cung chủ đại nhân, Môn chủ chúng ta có lời mời ngài đến thư phòng bàn việc chính sự!”
Uyển Nghi đối với thái độ của tên thị vệ không có quá nhiều ngạc nhiên, chỉ là khóe môi hơi cong lên chút. Chiêu này của nàng, quả nhiên là hữu dụng. Uyển Nghi vỗ vỗ vai Thiên Tinh, ý bảo nàng ở lại, sau đó ung dung đi ra cửa. Nha hoàn Tiểu Liên lúc này mới hồi thần lại, vội vàng gọi với theo:
“Tiểu thư, thỉnh khoan đã, y phục của người…”
Nhắc đến y phục, lúc này Uyển nghi mới ngớ ra, nhòm xuống thấy áo xống mình đã bị Thiên Tinh làm cho bẩn hết, còn nhăn nheo rất khó coi. Uyển Nghi cau mày, lại hậm hực quay đầu đi vào trong, không quên trừng mắt với Thiên Tinh một cái khiến nàng vội cúi gằm mặt xuống.
Thay xong y phục, Uyển Nghi mới lại theo thị vệ kia rời đi. Thư phòng nằm ở điện thứ nhất của Chính môn, đường đi tới đó cũng không xa lắm. Suốt cả quãng đường Uyển Nghi im lặng, cũng không có tâm tình để mà quan sát xung quanh, trong đầu chỉ suy nghĩ xem lát nữa sẽ phải mở lời thế nào. Nàng đã hạ quyết tâm rồi, nếu như Môn chủ kia không muốn giúp, chính nàng sẽ không cưỡng cầu, tự mình đương đầu với khó khăn kia của bản thân.
Đến thư phòng, thị vệ kia liền lui đi. Uyển Nghi cúi đầu hít sâu một hơi, sau đó ngẩng lên, chậm rãi nâng tay gõ cửa. Thật lâu sau đó, từ phòng trong truyền đến thanh âm mị hoặc của nam tử:
“Mời vào!”
Uyển Nghi đè xuống cảm xúc bực tức trong lòng, nhấc chân đi vào. Cái tên Môn chủ thần thần bí bí này, cũng bất lịch sự y chang Nam Cung Dạ Kỳ kia vậy. Bước vào thư phòng, một cỗ Long diên hương thoang thoảng quanh đầu mũi nàng, Uyển Nghi hít vào một hơi, lúc này mới dời mắt nhìn đến nam tử đang ngồi sau án thư kia. Hắn so với hôm đại hội không khác là mấy, vẫn tà bạch y trắng muốt, tóc đen tán loạn trên vai, mặt nạ bạc che đi dung mạo tuyệt thế. Chỉ là lúc này đứng sau lưng hắn, có thêm hai nam nhân mặc hắc y, diện mạo cũng vô cùng tuấn tú lạnh lùng. Môn chủ nhìn nàng đánh giá hai tên thị vệ của hắn, đáy mắt xẹt qua một tia không tốt, hắn khẽ cười, thanh âm trầm thấp vang lên:
“Cung chủ, mời ngồi! Tử Khiêm, Tử Khâm, ra ngoài trước đi!”
Hai thuộc hạ đáp dạ, nhanh chóng đi ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn hai người. Uyển Nghi nhấc chung trà trên bàn lên nhấp một ngụm, khóe mắt vẫn không ngừng đánh giá nam nhân kia. Thực lực người này, nàng không biết, hắn đang nghĩ gì trong đầu, nàng cũng không biết. Thật lâu mà vẫn không có ai mở miệng, Uyển Nghi cảm thấy không thoải mái, rốt cuộc vẫn lên tiếng trước:
“Lý do ta tiến vào Chính môn, ắt hẳn Môn chủ ngài cũng đoán được vài phần rồi chứ?”
Nam nhân kia không đáp, khóe miệng chỉ hơi cong lên chút. Uyển Nghi mặc kệ thái độ của hắn, dứt khoát nói:
“Ta không muốn nói dài dòng, hôm nay ta đứng ở đây, thỉnh cầu Môn chủ điều động đệ tử trong môn hỗ trợ Vô Cực cung đánh đuổi phản đồ!”
Đây là lần đầu tiên Uyển Nghi nàng nhún nhường thỉnh cầu người khác, vì trước giờ luôn là nàng tự mình tìm cách giải quyết mọi chuyện, nhưng hiện tại thì không phải thế, Xích Hỏa cùng Tà môn là hai chướng ngại mà nàng không thể tự mình vượt qua được. Nhưng nàng cũng không phải kẻ sẽ hạ mình đi cầu xin người khác giúp đỡ, nàng đứng đây nói là thỉnh cầu, nhưng nếu Môn chủ Chính môn không có ý muốn giúp, nàng sẽ không chần chừ mà rời đi. tử kia khẽ nhếch khóe môi, mắt phượng sau mặt nạ thoáng qua ý cười. Đúng như hắn nghĩ, nàng quả nhiên là người quyết đoán, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, không có dài dòng lôi thôi. Điều này, lại làm hứng thú của hắn đối với nàng tăng lên. Không suy nghĩ lâu, Uyển Nghi nghe thấy thanh âm nam tử vang lên bên tai:
“Được, ta đồng ý với thỉnh cầu của nàng!”
Uyển Nghi âm thầm thở ra, cúi đầu nói:
“Đa tạ!”
Lúc nàng ngẩng đầu lên, ý cười trong đôi mắt kia rực sáng khiến Môn chủ hơi sững sờ. Hắn nhìn chằm chằm đôi con ngươi trong sạch, thanh tịnh của nàng, nơi đáy lòng đang có thứ gì đó nhẹ nhàng nảy sinh. Uyển Nghi biết hắn nhìn nàng, nhưng nàng cũng không có để ý lắm, chuyện lần trước ở ôn tuyền, nghĩ lại nàng vẫn thấy mình nên nói một tiếng xin lỗi, nhưng chưa kịp mở miệng, cửa thư phòng đột nhiên bật ra, một thân ảnh ùa vào phòng như cơn lốc. Đang lúc Uyển Nghi ngây ngốc, thân ảnh kia đã vọt đến bên cạnh án thư, chớp chớp mắt mấy cái, nàng mới nhận ra thân ảnh kia là một lão giả tóc bạc. Mà lúc này, hắn đang dùng hai cái ma chảo của mình ôm chặt lấy đầu của Môn chủ áo trắng. Cằm Uyển Nghi cơ hồ muốn trật khớp, hình ảnh trước mắt này muốn có bao nhiêu kì dị liền có bấy nhiêu.
Lão giả tóc bạc lúc này không có chú ý đến nàng, hai tay hắn ép chặt thái dương của Môn chủ, ra sức day, trên mặt là giận dữ cùng tức tối, miệng không ngừng hét lên:
“Tiểu tử thúi, mau đem Dược Tâm Hoàn trả lại cho lão phu mau, có muốn ta cắt của quý của ngươi không hả?”
Môn chủ vẻ mặt không có mấy biến hóa, chỉ là khóe miệng hắn co giật không ngừng, thanh âm vốn lãnh đạm giờ cũng có chút bất đắc dĩ:
“Lão sư, ngài không nhìn thấy ta đang tiếp khách sao?”
Lâm Uyển Nghi cơ hồ là kinh ngạc trước thái độ của Môn chủ với lão giả này. Xem giọng điệu hắn có chút kính phục, xem ra thân phận của lão giả trong Chính Môn cũng không phải nhỏ. Lão giả lúc này mới chú ý đến nàng, lão nheo mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới, gật gật đầu mấy cái, chắt lưỡi:
“Ừm, ta xem ánh mắt của ngươi thật không tệ, tiểu mĩ nhân này nếu bỏ đi dịch dung có lẽ chính là tiên nữ hạ phàm nhan sắc tuyệt trần cũng không chừng!”
Lời này của lão giả khiến tinh thần Uyển Nghi hơi chấn động. Lão già như vậy chỉ nhìn thoáng qua đã biết nàng đang dịch dung, quả nhiên là cao thủ ẩn tàng. Cơ mà, lão nói ánh mắt của người kia không tệ là sao? Môn chủ hơi có chút bực mình nói:
“Lão sư, ngài đừng có đánh chủ ý lên nàng. Nàng dù sao cũng Cung chủ của Vô Cực cung nổi dang giang hồ đó!”
Lão giả đối với lời này của Môn chủ hiển nhiên là bất mãn vô cùng, quẹt quẹt miệng nói:
“Hừ, tiểu tử ngươi không nói sớm, làm ta mừng hụt. Bản lão nhân còn đang mừng cuối cùng thì ngươi cũng có hứng thú với nữ nhân, xem ra lại lần nữa mừng hụt rồi!”
Uyển Nghi trên mặt thoáng cái đỏ lên, nhưng lí do là vì nàng đang cố nén cười. Trong đầu nàng giờ chỉ có duy nhất một suy nghĩ: Té ra Môn chủ lừng danh bốn phương là một kẻ đoạn tụ! Trên mặt Môn chủ cũng nổi lên một tầng đen, hắn nhìn vẻ mặt của nàng, đen lại đen hơn chút nữa. Nhìn cũng biết tiểu dã miêu này đang suy nghĩ cái bậy bạ gì trong đầu rồi!
Lão giả không để ý sắc mặt Môn chủ, lão đi tới phía nàng, đi hết một vòng lại đi ngược lại, sau khi quan sát kĩ lưỡng từ trên xuống dưới rồi mới mở miệng:
“Tiểu nha đầu, dáng vóc không tệ, ba vòng đều chuẩn! Được rồi, nói ta biết, ngươi tên gì?”
Uyển Nghi đối với cường giả đều luôn kính trọng, nghe hỏi vậy, nàng cúi đầu, hữu lễ đáp:
“Tại hạ Lâm Uyển Nghi!”
Lão giả gật gật đầu:
“Không tệ, đồ đệ của lão già kia quả thực không tệ! Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?”
Đáy lòng Uyển Nghi bỗng nổi lên một tầng sóng. Lão giả này nói vậy, không lẽ hắn quen biết sư phụ nàng? Hoặc, có thể, hắn chính là Ẩn Si lão nhân mà nàng đang tìm? Đè nén kích động trong lòng, Uyển Nghi đáp:
“Tại hạ vừa tròn mười tám? Lão nhân, thứ cho vãn bối thất lễ, có phải hay không ngài nhận biết sư phụ của ta?”
Lão nhân kia không đáp ngay, mà cười tủm tỉm:
“Sư phụ ngươi là ai a?”
Uyển Nghi chậm rãi nói:
“Sư phụ tại hạ tên tự Bạch Phát, danh xưng Bạch tiên nhân!”
Lão già như có suy nghĩ, bỗng thốt lên:
“A… ta không biết hắn!”
Trên đầu Uyển Nghi chảy xuống một vạch đen, tâm trạng của nàng chính là từ thiên đường rớt xuống địa ngục, vừa mới lên cao xong lập tức rớt xuống. Cái lão già này cũng thật biết đả kích tinh thần người khác mà!
Lão giả nhìn vẻ mặt đen thui của nàng, bỗng bật cười ha hả, nhìn nàng hỏi:
“Ngươi có cái gì chứng minh thân phận không?”
Uyển Nghi gật đầu, vận lực để lộ ra ấn kí hoa đào trên trán, nhưng lạ thay, nó lại không xuất hiện. Trong lúc nàng đang bối rối, lão giả bỗng bước tới, không nói một lời, lão vươn tay ra, động tác cực kỳ ưu nhã đem mặt nạ da người của nàng xé rách, chân diện thực của nàng lộ ra. Trong mắt lão giả hiện lên một tia kinh diễm, mà Môn chủ đã lâm vào trạng thái chết lâm sàng không nhắm mắt. Thì ra, thực sự, nàng lại đẹp như vậy. Khuôn mặt nhỏ nhắn, da trắng như bạch ngọc, nhẵn nhụi mịn màng, gò mà ửng lên sắc hồng nhàn nhạt, thủy mâu như có nước long lanh, sâu thẳm như đáy vực, lại đen đậm như mực, hai hàng mi dài tỏa ra như quạt, nhẹ nhàng run lên như cánh bướm đêm. Cái mũi thẳng cao cùng đôi môi đỏ mọng mê người, nhan sắc khuynh đảo thiên hạ, tuyệt đối là cười một tiếng khuynh thành, cười hai tiếng khuynh quốc. Mà chính giữa mi tâm, ấn kí hoa đào yêu dị nổi lên, làm cho dung nhan của nàng thêm phần diêm dúa mà mị hoặc thật sâu. Giờ phút này trong phòng im lặng như tờ, chỉ nghe thấy tiếng hít thở đều đều. Lão giả nhìn ấn kí yêu dị trên trán nàng, khẽ mỉm cười:
“Quả nhiên là đồ đệ của hắn!”
Đến lúc này thì Uyển Nghi đã hoàn toàn có thể chắc chắn vị lão nhân tóc bạc này chính là bằng hữu của sư phụ, Ẩn Si lão nhân bí ẩn trong giang hồ. Uyển Nghi rút từ trong tay áo ra một phong thư, nàng quỳ một gối xuống, dùng hai tay dâng phong thư lên trước mặt Ẩn Si, nhẹ giọng nói:
“Ẩn Si lão nhân, phong thư này là do sư phụ gửi vãn bối đem đến cho ngài!”
Ẩn Si đón lấy phong thư, nhìn một chút, sau lại cất vào trong ngực, cuối cùng mới hỏi nàng:
“Đồ đệ, con đã đột phá tầng thứ mấy của Huyền Thiên Tâm Pháp rồi?”
Uyển Nghi cúi đầu đáp:
“Đã đến tầng thứ tám!”
Ẩn Si gật đầu, sau nghĩ gì đó, ông ta mới chậm rãi nói:
“Con về nói cho Bạch Phát biết, môn nội công bí truyền này, ta đã hủy đi rồi. Vậy nên, không cần tiếp tục đột phá nữa!”
Uyển Nghi bàng hoàng ngước lên, sững sờ nhìn Ẩn Si lão nhân. Hủy, hủy rồi sao?