Chương 17: Ném tú cầu kén rể
Uyển Nghi cưỡi ngựa thong thả đi trên phố, Tiểu Yên ngoan ngoãn ngồi trong ngực nàng gặm bánh bao. Bỗng nhiên trên đường ồn ào hẳn lên, tất cả mọi người, nhiều nhất là nam tử, đều cùng chạy về một hướng. Uyển Nghi thấy lạ liền hỏi:“Tiểu Yên, có chuyện gì xảy ra vậy?”
Tiểu Yên có chút sốt ruột đáp:
“Đại ca mau đến đó đi, hôm nay Đại tiểu thư Tề gia ném tú cầu tuyển rể đó!”
Uyển Nghi thấy Tiểu Yên sốt ruột thì bật cười:
“Tuyển rể cũng là người ta tuyển, ném tú cầu cũng là người ta ném, đâu có đến phiên một tiểu cô nương như muội mà sốt ruột!”
Uyển Nghi thúc ngựa đi theo đám đông đang đổ xô về phía tường thành. Trên thành cao lúc này có vài người đang đứng. Một vị đại nhân bụng phệ cái mặt to tròn đầy mỡ, một vị phu nhân thân mặc hoa phục khí chất đoan trang, một vài người mặc y phục nô bộc đứng đằng sau. Và nổi bật nhất, một vị tiểu thư mặc hồng y rực rỡ, xinh đẹp thanh lệ, trên tay cầm một quả cầu được kết dây đủ màu. Nhìn qua cũng biết đây chính là vị đại tiểu thư Tề gia hôm nay sẽ ném tú cầu kén rể. Uyển Nghi vuốt cái cằm nhẵn nhụi của mình, ra chiều suy nghĩ nhìn không chớp nữ tử hồng y đứng phía trên tường thành. Phía dưới một đám đông nhốn nha nhốn nháo chen lấn xô đẩy nhau. Thể loại nào cũng có.
Lão già râu tóc bạc phơ. Đứa trẻ con 5 tuổi. Tên khất cái ở đầu đường. Đồ tể mặt sẹo bán thịt lợn!
Uyển Nghi ầm thầm cảm thấy thương tiếc thay cho vị nữ tử mĩ mạo đang đứng trên đài cao kia. Nếu chẳng may tung tú cầu trúng vào đám người này… Haizz, hồng nhan bạc mệnh! Dĩ nhiên xen lẫn trong đám hổ lốn này cũng có vài vị công tử hay thư sinh dáng vẻ nho nhã, cao sang, nhưng chỉ đứng một bên dùng quạt che miệng cười. Thỉnh thoảng lại phất phất mấy cái cho ra dáng. Uyển Nghi có chút chán ghét nhìn bọn họ. Toàn một bọn công tử thế gia ăn no rửng mỡ không có việc gì làm chạy đi kiếm trò tiêu khiển. Nàng khinh thường!
Lúc này, đại nhân bụng phệ mặt đầy mỡ tiến lên đứng sát tường, giơ hai tay hướng đám người phía dưới làm điệu yêu cầu yên lặng, sau khi toàn trường đã yên ắng lại rồi mới cất cao giọng, thanh âm the thé đánh vào lỗ tai mọi người:
“Tề mỗ trước cảm tạ các vị hương thân hôm nay đã tới trước, hôm nay tiểu nữ ném tú cầu chọn rể là chuyện các đại gia hẳn đã sớm nghe thấy, chẳng qua ta đã nói trước, tuổi ngoài ba mươi không có tư cách tham gia, thể nhược bệnh tàn không có tư cách tham gia, đã thành gia thất không có tư cách tham gia, cho nên người không phù hợp yêu cầu hy vọng có thể lui về sau, không làm trở ngại hôn nhân đại sự của tiểu nữ.”
Phía dưới người hưởng ứng hoan hô rầm trời. Uyển Nghi âm thầm mỉm cười. Xem ra lão già Tề gia này còn có chút lương tâm! Nàng cúi đầu hỏi Tiểu Yên trong ngực:
“Tiểu Yên, vị đại tiểu thư này năm nay đã bao nhiêu tuổi rồi?”
Tiểu Yên cúi đầu đếm đếm ngón tay, rồi ngẩng lên đáp:
“Hai mươi ba!”
Uyển Nghi khẽ gật đầu. Tuổi này ở hiện đại lấy chồng thì không vấn đề, thậm chí còn hơi sớm. Nhưng nữ tử khuê phòng cổ đại thì 15, 16 tuổi là đã gả ra ngoài rồi, 23 tuổi thì đúng là hơi già. So với người 23 tuổi, thì người đã 25 tuổi còn bị coi là nữ hài 15, 16 như nàng đây có phải đáng thương hơn không?(tất nhiên là không rồi! Được trẻ lại những mười tuổi, còn tiếc nuối gì nữa chứ?)
Uyển Nghi còn đang mải suy nghĩ, bỗng thấy Tiểu Yên gấp rút kéo áo nàng, nhỏ giọng hô:
“Đại ca, ném rồi, ném rồi kìa!”
Uyển Nghi nhìn sang, đã thấy tiểu thư Tề gia giơ tú cầu lên qua đầu rồi mạnh mẽ hạ tay xuống, tú cầu liền rơi vào trong đám người phía dưới. Một màn xô đẩy diễn ra, tú cầu bị nảy từ bên này sang bên kia, truyền qua truyền lại, mãi vẫn không đáp xuống. Tiểu Yên kích động nắm chặt tay áo của nàng, mắt nhìn theo quả tú cầu không chớp lấy một cái. Uyển Nghi thì ngược lại, nàng chăm chú quan sát nét mặt của vị nữ tử đang đứng trên tường thành kia. Vị tiểu thư Tề gia này, có gì đó không đúng. Nhìn khung cảnh hỗn loạn phía dưới mà mày không nhăn lấy một cái, vẻ mặt nhạt nhẽo lại lộ ra một chút lạnh lùng. Hơn nữa, động tác tay vừa rồi ném tú cầu xuống, không chỉ dứt khoát, còn khống chế lực đạo rất tốt, một vị tiểu thư thường ngày sống trong khuê phòng, liệu sẽ tạo ra được cỗ khí chất của người tập võ sao? Ngoại trừ khả năng, nữ tử đang đứng trên kia, không phải Tề gia đại tiểu thư thật sự! Bên này, Tiểu Yên hưng phấn kéo mạnh tay áo nàng:
“Đại ca, thật là phấn khích!”
Chưa nói xong, thân mình Uyển Nghi đã vội lao lên,rất không khách khí đạp lên vai của đám người đứng dưới tường thành, mượn lực bay vọt lên. Hai mắt Tiểu Yên tỏa sáng:
“Đại ca, võ công thật hảo a!”
Uyển Nghi không nhanh không chậm nhảy qua tường cao lên trên thành, còn chưa để mọi người kịp phản ứng, nàng đã lướt qua Tề lão gia, xoay người tung chân đá mạnh vào tay của vị đại tiểu thư Tề gia đứng đằng sau. Cú đá này nàng dùng chưa hết ba phần lực đạo, nhưng cũng đủ khiến vị tiểu thư kia bị đánh ngã, vật giấu trong tay áo nàng ta bị văng ra ngoài. Mọi người đều nhìn vật kia, không khỏi kinh hoàng. Một thanh chủy thủ. Người phía trên còn chưa dứt khỏi kinh ngạc, phía dưới đã có người hô lên:
“Vị công tử này thật tuấn tú nha!”
Uyển Nghi hơi nhìn xuống, liền thấy một vị công tử lục y vẻ ngoài tuấn lãng ôn hòa nhìn vô cùng quen mắt. Đây còn không phải Nhị thiếu gia Lục Gia trang Lăng Chính Hạ hay sao? Trên tay hắn còn cầm tú cầu, xem ra Tề lão gia tìm được con rể không tồi. Lúc này Lăng Chính Hạ cũng ngẩng đầu lên, tầm mắt hai người vô tình giao nhau, hắn có chút kinh ngạc mở to mắt, nhưng nàng đã quay đi. Uyển Nghi lúc này quay lại, muốn xem vị đại tiểu thư kia một chút, nhưng nàng ta đã không thấy đâu. Nàng vội vàng nhìn quanh, phát hiện một bóng người áo đen đang hốt hoảng rời đi. Uyển Nghi nhếch môi cười lạnh. Muốn trốn? Nàng không có ý muốn giúp Tề lão gia, nàng chẳng qua hứng thú với kẻ này mà thôi. Uyển Nghi không để ý đến mấy người đứng xung quanh, nàng vọt lên bờ tường thành, không do dự nhảy phắt xuống. Người phía dưới bị một màn này dọa cho sợ tái mặt. Uyển Nghi khẽ cười một tiếng, thân mình khẽ nhún liền nhanh chóng vọt lên trên, đạp lên vai đám người kia quay trở lại chỗ Tiểu Yên nha đầu. Nàng ngồi vững trên ngựa liền xốc Tiểu Yên, nói:
“Tiểu muội, bảo trọng, đại ca sẽ quay lại tìm muội!”
Nói xong nàng đặt Tiểu Yên xuống đất, kéo mạnh dây cương, con ngựa hí vang một tiếng liền nhanh chóng lao đi. Tiểu Yên đứng ngơ ngác một lúc lâu mới nhận ra mình bị bỏ rơi, cái mặt nhỏ nhanh chóng xị xuống, miệng trề ra, rấm rức khóc. Lúc này, thân mình nhỏ xíu bị người nhấc lên, Tiểu Yên giật mình quay đầu nhìn, lại thấy một mĩ nam tử cười ôn hòa nhìn nàng:
“Tiểu muội đừng khóc, để đại ca đưa muội về!”
Lăng Chính Hạ đặt Tiểu Yên ngồi ngay ngắn đằng trước, nhìn nhìn quả tú cầu trong tay mấy cái, cười nhẹ, hơi xoay người đem tú cầu ném về đám người còn đang ngây ngốc không hiểu gì, sau đó kéo cương ngựa rời đi.
Tề gia lại một phen náo loạn rồi…