Liên tục cao trào làm thân thể Liên Nương bủn rủn vô lực, nếu không có nha hoàn đỡ, nàng đã lập tức ngã xuống đất.
Nhưng có nha hoàn đỡ, mỗi một bước đi của Liên Nương cũng phải cố hết sức. Tiểu huyệt mắc mấy quả táo bị nước của nàng xối ướt nên linh hoạt di chuyển. Liên Nương phải dùng hết toàn lực kẹp mới có thể ngăn chúng không rớt xuống.
Bởi vậy, mỗi bước của nàng đều ngắn đến đáng thương, không phải đi mà là dịch mới đúng.
Nhưng mà càng thong thả thì đường từ chính phòng đến viện của nàng càng dài hơn. Đường càng dài càng nhiều tra tấn. Làm cho Liên Nương cảm thấy khó có thể chịu đựng lại chính là các nha hoàn lui tới trong chính phòng cùng trong viện.
Liên Nương cảm thấy thần thái của bản thân hiện giờ đều đã bị những nha hoàn đó nhìn thấy, trong lòng các nàng sợ là cực kỳ khinh thường, mắng nàng là đồ phụ nhân vô liêm sỉ.
Đợi đến khi Liên Nương trở lại viện, toàn thân nàng đã ướt đẫm. Sau khi tắm rửa, thân thể thật thoải mái, tươi mới nhưng mà táo trong huyệt lại từng giây từng phút tra tấn nàng, làm nàng bớt ngứa một chút rồi lại càng khó nhịn. Mặt khác, nàng còn phải thời thời khắc khắc ngăn chặn những quả táo kia vì tiểu huyệt mấp máy của nàng đang làm chúng muốn rớt ra ngoài. Nhưng nàng càng cẩn thận thì càng gian nan.
Liên Nương trằn trọc, ngủ không an ổn. Ngày tiếp theo, nàng không có tinh thần gì mà bị đưa vào trong phòng Duệ Vương, chỉ bò trên đùi Duệ Vương thôi đã tiêu hao hết sức lực, không làm được chuyện gì khác.
Duệ Vương khẽ cau mày.
Để nàng ngậm đồ vật ngủ cũng thú vị nhưng cũng vì nàng mà suy xét.
Tiểu huyệt nhỏ hẹp kia của nàng đến cả quả hạnh nhỏ cũng không ăn vừa, nếu không thừa kịp còn chút thời gian chọc ghẹo thì hai tháng sau làm sao có thể nuốt bảo bối của hắn được?
Nhưng mà hắn không tránh được làm bé con yếu ớt này bị thương.
Chẳng qua là chòng ghẹo một đêm, nàng lại uể oải như vậy...
Duệ Vương nâng cằm nàng lên, dò hỏi: “Tối hôm qua ngủ không ngon sao?”
Qua hôm qua, Liên Nương lá gan lớn thêm một chút, ngước mắt liếc hắn một cái, trong mắt hạnh toàn là oán hận. Nàng ngủ không ngon rốt cuộc là do ai.
Ánh mắt mềm mại kia một chút cũng không dọa sợ Duệ Vương. Một bàn tay hắn ôm vòng eo tinh tế của Liên Nương, một bàn tay nâng lên, ngón tay vuốt ve mũi ngọc tinh xảo của Liên Nương: “Liên Nương ngốc, bổn cũng cũng vì tốt cho ngươi.”
Tốt cho nàng? Liên Nương mới không tin. Rõ ràng người này xấu xa, thích nhất là đùa bỡn nàng, muốn nhìn nàng làm chút chuyện cảm thấy thẹn, nào có người nào tốt với người khác như vậy.
Nàng không dám nói nhưng biểu tình trên mặt lại tiết lộ tất cả ý tứ trong lòng. Duệ Vương liền cười nhẹ một tiếng, “Thì ra Liên Nương không tin bổn vương? Điều này cũng thật làm bổn vương thương tâm.”
Nếu tay hắn lúc này không xoa bóp bầu vυ' của nàng, Liên Nương không nói được liền tin... mới là lạ.
Hai nơi trên dưới, một chỗ bị đùa bỡn, một chỗ hàm chứa dị vật, trên eo còn có ngón tay tinh tế vuốt ve, một phân sức lực còn sót lại của Liên Nương cũng bị rút ra. Nàng mềm mại thở phì phò, vô lực dựa vào trên người Duệ Vương.
Duệ Vương nhìn nàng hôm nay thật sự là không có tinh thần, đáy lòng thương tiếc nên không hề chọc ghẹo nàng, chỉ ấn vòng éo nàng áp vào hắn, cúi đầu ngậm lấy núʍ ѵú nàng, nhanh chóng uống xong rồi ôm nàng lên trên giường, cời qυầи ɭóŧ, tách hai chân nàng ra nâng lên, để mông nhỏ của nàng trước mắt chính mình cười nói: “Ngoan, phun táo ra đi.”
Liên Nương liền dồn dập thở dốc vài tiếng.
Người xấu này, người xấu này... Ai oán nhìn Duệ Vương một cái, Liên Nương ngượng ngùng nhắm mắt, run rẩy duỗi tay, muốn moi mấy quả táo trong tiểu huyệt ra. Duệ Vương cầm tay nàng: “Liên Nương, bổn vương muốn ngươi nhổ táo ra, biết thế nào gọi là nhổ không?”