Vú Nuôi

Chương 9: Trộm cọ

Không, điều này không đúng. Liên Nương vội vàng lắc đầu, đem những ý tưởng thẹn thùng ấy vứt ra khỏi đầu, chỉ thuận theo trả lời Duệ Vương, nói: “Dân phụ là Liên Nương.”

Duệ Vương nhìn khuôn mặt nhỏ yêu kiều của nàng, mắt hạnh mê man lại mang theo khát vọng, giống như đang nỗ lực ẩn nhẫn, bộ dáng mâu thuẫn khiến hắn cười khẽ thành tiếng.

“Nói một câu hoàn chỉnh.” Duệ Vương yêu cầu, lại cười khẽ uy hϊếp: “Đồ dâʍ đãиɠ, bổn vương không có kiên nhẫn đâu, nói không tốt thì liền cút cho bổn vương.”

Tính tình Liên Nương nhu thuận, ngày hôm qua lẫn ngày hôm nay bị Duệ Vương cùng Hương Vân luân phiên hù dọa, lại bị chọc ghẹo, do thân bất do kỷ mà phải làm ra nhiều chuyện đáng thẹn, ngày xưa cảm thấy khó mà làm được. Lúc này, nàng có chút ý muốn tự sa ngã, hơn nữa cũng thật sự sợ hãi bị đưa trở về. Nàng ngây người một lát, theo ý Duệ Vương mà thấp giọng nói: “Cầu Vương gia hút sữa Liên Nương.”

Duệ Vương nhướng mày, cực kỳ vừa lòng.

Núʍ ѵú bên miệng, hắn còn không cần cúi đầu, chỉ cần hơi hướng về phía trước đã có thể ngậm lấy đầu ngực đỏ bừng cứng rắn kia. Nhưng Duệ Vương lại chỉ há miệng, không chịu động dù chỉ một chút.

Liên Nương lại phải nâng nâng bộ ngực, đem bộ ngực cùng quầng vυ' nhỏ đưa đến trong miệng Duệ Vương. Duệ Vương đương nhiên sẽ không khách khí, hắn đã sớm thèm thuồng, lúc này thịt tới bên miệng rồi thì lập tức ngậm lấy mυ'ŧ vào.

Sữa hôm nay có chút vị thuốc nên không ngọt lành như hôm qua. Duệ Vương có chút bất mãn nhưng tổng thể mà nói vẫn làm hắn thích, ngậm vào trong miệng rồi mυ'ŧ vào.

Liên Nương chỉ một mực cúi đầu, thời điểm tự tắm rửa, nàng đều ngượng ngùng động thủ rửa sạch vυ', bị một người không phải trượng phu mình ngậm rồi hút, hết niết lại gảy. Liên Nương chịu đựng ngứa ngáy, ngượng ngùng xoay đầu nhìn tráng trí trong phòng.

Nhưng chỉ trong chốc lát, tâm tư Liên Nương liền từ trang trí trong phòng quay lại trên bầu ngực của chính mình. Đầṳ ѵú nhỏ bị nam nhân dùng sức hút vào, vừa đau vừa sướиɠ, còn có từng trận tê ngứa từ chỗ đó truyền đến hạ thân làm tiểu huyệt ngứa ngáy vẫn mấp máy phun nước. Nhưng nước phun ra không ít, lại ngứa ngáy không ngừng ngược lại làm nàng càng cảm thấy khó chịu.

Liên Nương bị loại khó chịu này bức đến muốn khóc.

Nàng thật cẩn thận cúi đầu, liếc mắt sang Duệ Vương đang chuyên tâm hút sữa, cảm thấy chỉ cần mình chử động một chút thì Duệ Vương cũng sẽ không phát hiện nên liền lén lút nhẹ vặn vòng eo để tiểu huyệt của chính mình cọ qua cọ lại trên ám văn trên cẩm y Duệ Vương.

Bớt ngứa rồi.

Liên Nương lặng lẽ thở ra một hơi, lại nhìn lén Duệ Vương một cái. Thấy hắn không phát hiện thì lại nhẹ nhàng cọ cọ. Đáy lòng Duệ Vương lại cực kỳ muốn cười, nàng thật cẩn thận che giấy bí mật hắn đã sớm phát hiện, đáng yêu khiến người khác bật cười.

Tiểu nương tử này rõ ràng thẹn thùng nhưng lại cực kỳ dễ dàng khuất phục trước cường quyền cùng du͙© vọиɠ, thật thuần khiết nhưng cũng thật dâʍ đãиɠ.

Hắn không vạch trần hành vi của Liên Nương, mặc cho Liên Nương thật cẩn thận cọ xát.

Chốc lát sau, Duệ Vương thấy nàng cọ qua cọ lại mà bộ dáng lại chưa thỏa mãn chút nào nên vừa buồn cười vừa thoáng có chút thương tiếc, buông bầu vυ' đã bị hút gần như cạn sữa ra, duỗi tay lấy hai quả táo hồng diễm từ trên mâm, đưa cho Liên Nương: “Nhìn ngươi thèm đến chảy nhiều nước miếng như vậy kìa, cầm đi cho đỡ thèm.”

Liên Nương ngơ ngẩn.

Nàng bị chọc ghẹo nhưng căn bản không chú ý trên bàn bày cái gì thì làm sao mà thèm đến chảy nước miếng được.

“Dân phụ không có.” Liên Nương thấp giọng nói, lại nghe Duệ Vương cười nhẹ một tiếng: “Ngươi không chảy nước miếng thì sao quần áo của bổn vương lại trở nên ướt nhẹp như vậy?”

Liên Nương lúc này mới hiểu rõ “thèm đến chảy nước miếng” trong lời nói của Duệ Vương, vô cùng xấu hổ, quẫn bách đến độ miệng không thể thốt lên lời nào.