Sau khi áp đảo Liên Nương, Hương Vân kêu người dẫn đại phu tới bắt mạch cho Liên Nương.
Nếu muốn nàng dưỡng dược thì thân thể nàng phải tốt, như vậy sữa mới có thể tốt.
“Như thế nào?” Hương Vân dò hỏi, đại phu gật đầu: “Thân thể nương tử bảo dưỡng không tồi, không cần phải điều dương thêm nữa, đêm này các người đã có thể cho nàng uống thuốc rồi.”
Nụ cười Hương Vân rõ ràng đến ba phần.
Hương Vân an bài hai tiểu nha hoàn tới hầu hạ Liên Nương, lại cho người đến lấy số đo Liên Nương để may áo.
Cũng đưa tới hai bộ trang phục cho Liên Nương cùng mấy thứ trang sức đơn giản lại cực kỳ tinh xảo: “Thân hình nương tử không khác nô tỳ lắm, hiện giờ đồ mới còn chưa may xong, đành ủy khuất nương tử tạm chấp nhận quần áo của nô tỳ trước. Nhưng mà nương tử yên tâm, hai bộ quần áo này đều là đồ nô tỳ chưa mặc qua.”
“Thật tốt quá.” Lời Liên Nương chính là lời nói thật, chất liệu may mặc này nhìn thôi đã biết là rất tốt, ngày thường thiếu phu nhân Lục gia cũng mặc loại vải này.
Hương Vân an trí cho Liên Nương xong thì đi tìm Duệ Vương phục mệnh. Duệ Vương đang xử lý chính vụ, nghe vậy liền nhớ tới sữa tươi thơm ngọt kia, trong miếng hơi khô, có chút thèm. Loại việc nhỏ này, Duệ Vương tất nhiên không cần phải nhẫn nhịn, không chút để ý mà phân phó: “Trước bữa tối, đem nàng đưa tới phòng bổn vương.”
Liên Nương có chút đứng ngồi không yên.
Nàng nghĩ hiện giờ chuyện nàng được chọn làm vυ' nuôi, Lục gia cùng với tỷ tỷ, tỷ phu hẳn đều đã biết.
Nhưng mà bọn họ hẳn cũng không biết nội tình.
Điều này Liên Nương không không chế được, cũng tự nhủ chính mình không cần suy nghĩ. Nhưng khủng hoảng vừa rút đi, giờ phút này Liên Nương lại rất nhớ con gái. Con bé mởi nhỏ như vậy, nếu là vυ' nuôi bình thường, chủ nhân sẽ rộng lòng cho vυ' nuôi về thăm con, nhưng tình hình hiện giờ, nghĩ cũng biết là không có khả năng.
Chờ khi gặp lại, con gái sợ là đã không nhận ra người mẹ này.
Liên Nương có chút chua xót khó chịu.
Không chỉ nhớ con gái, bởi vì không có ai bú nên hiện tại vυ' căng đầy sữa có chút đau. Liên Nương không dám cử động vì vừa động, vυ' lắc lư sẽ càng đau, đánh phải ngồi thật cẩn thận.
Ngồi xuống như vậy đã hết nửa buổi chiều.
Sau đó, Liên Nương bị mang đi tắm gội đơn giản rồi thay một chiếc áo lụa ngắn khinh bạc khác, bị mang tới chính phòng.
Tưởng tượng lúc đến bị một nam tử trường thành tinh tráng anh vỹ ngậm núʍ ѵú hút, Liên Nương liền hoảng hốt vô cùng, đồng thời hạ cũng rất hư không.
Nghĩ đến mình sẽ ngốc nghếch biến thành bộ dáng dâʍ đãиɠ kia, Liên Nương hận không thể xoay người bỏ chạy. Nhưng nàng còn có lý trí, biết trốn không được nên chỉ có thể chậm rãi đi vào trong phòng.
Duệ Vương đang ngồi ở trên ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
“Dân phụ bái kiến đại... a...” Liên Nương nhún người hành lễ nhưng lời còn chưa nói xong, cánh tay đã bị túm xuống, rơi vào một lòng ngực cứng rắn, ấm áp. Vυ' trương lên bị đυ.ng phải có chút đau nhưng lại tê dại khôn tả, hạ thân lập tức ướt.
Duệ Vương căn bản mặc kệ tiếng kêu đau của nàng, nhấc cô lên đùi của mình, vé áo choàng lên làm hai chân nàng mở rộng, sống lưng thẳng tắp ngồi trên đùi hắn. Nhờ vậy mà hai vυ' nàng đong đưa, run rẩy vừa vặn ở dưới miệng hắn một chút.
Hắn lập tức ngậm lại, mυ'ŧ lên từng ngụm từng ngụm.
Liên Nương khó nhịn, nhẹ nhàng vặn vẹo một chút, thân mình không khỏi run rẩy, trong miệng cũng thở nhẹ.
Quần áo tơ lụa tốt nhưng vốn nên bóng loáng vô cùng, phía trên dùng chỉ vàng bạc thêu văn chương lại hơi nhô lên và hơi thô ráp. Nước từ miệng huyệt nàng cọ qua mang theo cảm giác dị dạng, làm thân mình nàng mềm một chút, vô lực dán trên người Duệ Vương.
Duệ Vương thoáng đẩy nàng ra một chút, một ngón tay nâng cằm nàng lên, một tay nhéo loạn vυ' nàng, cười như không cười: “Ngươi đây là muốn dùng vυ' gϊếŧ chết bổn vương?”
Liên Nương quẫn bách cực kỳ, “Dân phụ... Dân phụ...”