Tiểu Trúc Mã Vai Ác Ốm Yếu Bị Tôi Thân Ngốc

Chương 23

“Đương nhiên là không!” Khương Ninh vội vàng phủ nhận: “Trên thế giới này có nhiều người còn khổ hơn cậu. Trung Quốc còn bao nhiêu người đói khát, không có áo mặc, không có nhà ở, cậu biết không? Tại sao tôi phải đồng tình cho một người như cậu, một người có một biệt thự lớn như vậy, ngày nào cũng có thể ăn nhiều đồ ăn ngon như vậy, có nhiều tiền như vậy?!"

Yến Nhất Tạ yên lặng nhìn Khương Ninh, trên mặt không có biểu cảm gì, cũng không nhìn ra được sự tức giận.

"Tôi chỉ là..." Khương Ninh lại nói: "Thấy cậu đánh nhau giỏi nên có thể che chở cho tôi."

Yến Nhất Tạ "Ồ?" một tiếng: "Cậu gặp phải ai à?"

Khương Ninh nói: "Cái nhóm xã hội đen đó thường xuyên tới ngõ của tôi thu phí bảo vệ, nhưng tôi muốn để cho chúng thấy tôi có quen với quản gia và cậu, vậy thì bọn chúng chắc sẽ chẳng dám tới thu phí của tôi và em trai tôi."

Yến Nhất Tạ nhìn cô, không nói một lời, cũng không biết có tin không.

Khương Ninh tiếp tục bịa chuyện: "Hơn nữa, cậu còn có thành tích tốt. Tôi muốn sau khi chúng ta trở thành bạn bè thì cho cậu sẽ dạy thêm cho em trai tôi."

Yến Nhất Tạ hoàn toàn không tin câu này, cậu cười nhạo: "Đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra được. Tốc độ giải đề của cậu cũng nhanh như vậy, không cần dùng tới tôi."

Khương Ninh than thở: "Chẳng lẽ tôi không thể chỉ đơn giản là muốn làm bạn với cậu à?"

Yến Nhất Tạ không có trả lời những lời này, chỉ nhìn chằm chằm Khương Ninh, vẻ sắc bén và âm u trong mắt dường như tiêu tan bớt.

Đoạn, với vẻ mặt không chút thay đổi, cậu nói: "Tốt nhất những gì cậu nói là sự thật. Nếu để tôi phát hiện cậu đang thương hại tôi, chúng ta sẽ không thể làm bạn được nữa."

Nếu thương hại, thì không thể... Cái đầu nhỏ của Khương Ninh xoay chuyển rất nhanh, cô dùng sức đẩy vai Yến Nhất Tạ, vui vẻ chớp mắt: "Ý cậu là... bây giờ chúng ta là bạn bè?"

Chai đom đóm nằm trên giá sách..

Trong bóng tối, phụ đề phim vẫn tiếp tục.

Yến Nhất Tạ lúng túng quay đầu đi, nhìn rèm cửa bị gió mùa hạ thổi qua không ngớt và những viên kẹo giống như gypsophila(1), nằm rải rác trên mặt đất, mang theo những màu sắc sặc sỡ.

Đoạn, sắc mặt cậu lạnh tanh, nói nhỏ: "Coi là vậy đi."

Khương Ninh trợn to mắt không thể tin được.

Đây là lần đầu tiên trong bấy lâu nay Yến Nhất Tạ thừa nhận họ là bạn.

Cô kích động đến mức nhất thời không biết nói gì, không nhịn được mà nhảy tới, vòng tay qua cổ chàng thiếu niên rồi ôm thật chặt.

Yến Nhất Tạ cứng người.

Bột giặt hương anh đào khoan vào chóp mũi.

Dường như có điều gì đó khiến trái tim chàng trai trẻ loạn nhịp một giây.

Máu dồn lêи đỉиɦ đầu.

“Nè.” Cậu thiếu niên lập tức dùng một tay kéo cô ra, đẩy xe lăn ra xa cô ít nhất mười thước, như thể trên người cô có bệnh dịch hạch nào đó vậy, vừa kinh hoảng vừa phẫn nộ: “Đối với bất kỳ người đàn ông nào cậu cũng không có cảm giác khoảng cách như vậy hả? Sao có thể tùy tiện ôm người ta chứ?"

“Đây không phải do quá xúc động à?” Khương Ninh xấu hổ sờ sờ sau gáy.

Tâm trạng cô đang sung sướиɠ tựa như gió trên bãi biển. Khuôn mặt tái nhợt của cậu bạn trẻ lại ửng hồng, cô không khỏi mỉm cười kéo tay Yến Nhất Tạ, móc vào ngón tay cậu, nói: "Làm như vậy, là bạn tốt của nhau cả đời."

“Ai muốn làm loại thỏa thuận ngây thơ như vậy với cậu chứ.” Mặc dù nói thì nói như vậy nhưng Yến Nhất Tạ vẫn lạnh lùng móc ngoéo với cô.

Khương Ninh cười nói: "Ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi. Ai thay đổi người đó là cún."

Yến Nhất Tạ không bỏ tay ra.

Khương Ninh buông tay cậu ra, vui vẻ hỏi: "Vậy bây giờ cậu có đồng ý đi học với tôi chưa?"

"Đừng..." Yến Nhất Tạ muốn nói đừng được voi đòi tiên, nhưng không biết tại sao khi lời nói đến trên môi, nhìn vào ánh mắt mong đợi của Khương Ninh, cậu lại yên lặng đổi thành một chữ "Ừ".

Khương Ninh mừng rỡ gần như phát điên: "Vậy mấy ngày nay cậu thu xếp đồ đạc đi, chuẩn bị đi học thường xuyên. Chờ tới khi cậu đi học thì tôi sẽ cho cậu một bất ngờ."

“Ấu trĩ đúng là ấu trĩ, lại còn bất ngờ đồ.” Cậu thiếu niên lộ vẻ mặt không nói nên lời, nhưng trong lòng lại có thêm một tờ lịch, lặng lẽ vẽ một vòng tròn lên ngày hẹn.

Bất ngờ. Đã bao nhiêu năm rồi cậu không nghe thấy từ này.

Không hiểu lý do gì, cậu chỉ cảm thấy thời tiết hôm đó chắc hẳn sẽ rất tốt, giống như một ngày kỷ niệm "đã

lâu không gặp".

Cứ như vậy, sóng biển cuồn cuộn, thủy triều lại xuống.

Ngày cuối cùng của mùa hè đã qua.

Một khi mùa hè kết thúc, thời tiết sẽ sớm bắt đầu trở lạnh.

Khương Ninh tham gia kỳ thi hàng tháng trong trường.

Lần trước, cô và giáo viên chủ nhiệm lớp đã thỏa thuận rằng nếu cô được vào top bốn mươi của khối thì thầy Vương sẽ liên hệ với giáo viên của lớp 1 để chuyển lớp cho cô. Vì vậy, tất nhiên Khương Ninh muốn làm bài kiểm tra thật tốt. Mỗi khi làm bài kiểm tra xong, cô còn kiểm tra bài từ đầu đến cuối ba lần.

Trong giờ kiểm tra môn toán, Lan Trân Trân thấy còn nửa tiếng nữa mới đến thời gian thu bài mà cô đã đặt bút xuống và bắt đầu kiểm tra lại thì kinh ngạc há hốc mồm.

Trước kia Khương Ninh nào có làm xong bài kiểm tra nhanh như vậy chứ?

Vốn dĩ tưởng chỉ có một môn toán học thôi, ai dè ở những môn khác, Khương Ninh vẫn có tốc độ như cũ. Cách thời gian nộp bài thi còn một lúc lâu mà cô đã từ tốn thả chậm tốc độ rồi.

Sau khi kỳ thi hàng tháng kết thúc, Lan Trân Trân không khỏi lo lắng hỏi: "Ở nhà gặp phải chuyện gì mà cậu lại bắt đầu nộp giấy trắng thế?"

Khương Ninh: "..."

Mọi người không tin rằng đứa con hoang đàng sẽ quay đầu sao?

Về phía Hứa Minh Dực, kể từ lần cuối cùng nói chuyện với Khương Ninh trong quán trà sữa, cậu ta bắt đầu xa lánh Chung Tòng Sương dù cố ý hay vô ý, quyết định dần dần vạch rõ giới hạn với Chung Tòng Sương.

Cậu ta cảm thấy Khương Ninh đang ghen với Chung Tòng Sương. Dưới sự suy xét kỹ lưỡng, tất nhiên là Khương Ninh chơi với cậu từ nhỏ tới lớn quan trọng hơn.

Mấy ngày nay trời đổ mưa hai lần, và Chung Tòng Sương đã có hai lần không mang theo dù.

Nhà cô ta ở xa, mặc dù có đôi khi đem theo dù thì cũng dễ dàng bị chen lấn mà rơi trên xe buýt mỗi khi trời mưa tầm tã.

Hứa Minh Dực thì hào phóng, có khi thấy bạn nữ mặc váy ngắn trong lớp không có dù thì vô tư ném dù cho họ, sau đó sẽ chen chúc cùng một chiếc dù với bọn Ti Hướng Minh rồi lao thẳng về phía cổng trường. Dù sao thì trong nhà cũng thường xuyên có người lái xe tới đón cậu ta.

Lại nói cậu ta cũng là con trai, dính chút mưa nhỏ cũng chẳng sao.

Có hai lần nhìn thấy Chung Tòng Sương do dự dưới mái hiên của tòa nhà dạy học, cậu ta đã ném dù cho Chung Tòng Sương.

Nhưng hôm nay...

Chung Tòng Sương đang đứng ở tầng dưới trong tòa nhà dạy học, đôi giày trắng nhỏ của cô ta ướt đẫm bởi cơn mưa tầm tã. Cô ta nhìn thấy từ phía xa xa, Hứa Minh Dực và một vài bạn nam trong lớp đi xuống từ tầng ba, định tới chào hỏi.

Song không biết tại sao, Hứa Minh Dực làm như không nhìn thấy cô, quay đầu đi, nói chuyện với Ti Hướng Minh bên cạnh.

Chung Tòng Sương sửng sốt, trong tiềm thức cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Hứa Minh Dực không nhìn thấy mình ư?

Nhưng vừa rồi rõ ràng tầm mắt của cậu có quét tới chỗ mình mà.

Cuối cùng là Đàm Bằng Hưng nhìn thấy cô, bước tới hỏi: "Lớp phó học tập không đem dù hả?"

Chung Tòng Sương thu lại ánh mắt rơi trên người Hứa Minh Dực, lúng túng cười: "Có đem theo, nhưng mình để nó ở ngoài phòng học, không biết bị ai lấy đi mất rồi."

"Mấy người trong lớp thật là, cứ tùy tiện cầm dù của người khác. Nhưng dù của ai cũng có hình ca-rô hết, cầm lộn dù là chuyện bình thường." Sau đó, Đàm Bằng Hưng đưa ô trong tay cho Chung Tòng Sương: "Cậu cầm đi."

Chung Tòng Sương được quan tâm mà e sợ: "Vậy cậu phải làm sao đây?"

"Mình với bọn Hứa Minh Dực đều sống trong cùng một con hẻm. Nhà rất gần, chẳng cần xe mà chỉ cần chạy vài bước là tới rồi." Đàm Bằng Hưng cười sang sảng: "Nhà cậu xa hơn, cậu cần hơn."

Chung Tòng Sương cắn môi, khóe mắt lại liếc nhìn Hứa Minh Dực ở phía xa, đành nhận lấy: "Cảm ơn cậu."

Hứa Minh Dực vẫn không thèm nhìn về hướng bên này một lần nào, mặc cho Đàm Bằng Hưng bên cạnh đột nhiên bỏ đi và đến nói chuyện với Chung Tòng Sương.

Chẳng mấy chốc, cơn mưa đã nhỏ đi, mấy chàng thiếu niên lao ra cổng trường trong mưa.

Dưới mái hiên, Chung Tòng Sương từ từ mở chiếc dù của Đàm Bằng Hưng ra, nhưng ánh mắt cô ta vẫn rơi vào bóng lưng Hứa Minh Dực.

Không biết có phải là ảo giác của cô hay không, Hứa Minh Dực đột nhiên trở nên lãnh đạm với cô.

Hai người phân biệt là lớp trưởng và lớp phó học tập của lớp 1, đôi khi cũng cùng xuất hiện trong Hội học sinh, thường xuyên cần đi họp cùng nhau.

Nhưng những ngày qua, bất kể có chuyện gì cần phải nói với cô, Hứa Minh Dực luôn để người khác truyền lời, gần như không nói một lời với cô.

Chung Tòng Sương không biết chuyện gì đã xảy ra.

Trong lòng cô có hơi bất an, cũng sợ mình đã suy nghĩ nhiều.

Đàm Bằng Hưng cũng thấy vậy. Núp dưới dù của Hứa Minh Dực, cùng Hứa Minh Dực đi về phía cổng trường, cậu ta không nhịn được mà hỏi: "Lớp phó học tập đã làm sai chuyện gì à? Sao gần đây mày không để ý tới cậu ấy vậy?"

Hứa Minh Dực lại hỏi một câu khác: "Cái gì gọi là không để ý tới cậu ấy? Trước kia tao hay đi chung với cậu ta lắm à?"

"Hay chứ! Thường xuyên nữa là đằng khác!" Đàm Bằng Hưng nói: "Tụi mày đều là ban cán sự của lớp, là cán bộ Hội học sinh, cùng nhau họp, cùng nhau tổ chức các hoạt động, với lại mấy cuộc thi cờ vây tụi mày cũng thường xuyên đi thi chung với nhau, còn cả trại hè năm ngoái..."

Ti Hướng Minh, người đang một mình một dù ở phía bên kia, cũng bắt đầu nói thêm: "Trước đó thầy giáo còn gọi tao lên văn phòng hỏi coi có phải tụi mày đang yêu sớm không đó."

"..."

Hứa Minh Dực nói không nên lời: "Yêu sớm cái con khỉ. Chỉ là tham gia các hoạt động cùng nhau thôi mà. Thực ra lúc tao với cậu ta đi chung xe buýt để đi thi đấu cũng đâu có nói chuyện với nhau."

"Nhưng mày thường xuyên cho cậu ấy mượn dù, lại còn cậu ấy về nữa."

Hứa Minh Dực tức giận nói: "Tao là lớp trưởng. Sau bữa tiệc của lớp, tao không đưa về thì không lẽ bắt chủ nhiệm lớp đưa về à không? Huống chi tao cũng chở mấy bạn nữ khác về nhà mấy lần mà."

Vừa nói thế, Đàm Bằng Hưng và Ti Hướng Minh cũng chợt nhớ rằng Hứa Minh Dực không chỉ đưa mỗi mình Chung Tòng Sương về.

Cậu ta cũng thường đưa những bạn khác về, nhưng có lẽ các bạn nữ khác bình thường hơn một chút nên trong lớp cũng không ai đem ra mà chọc ghẹo.

Còn Chung Tòng Sương cũng ngang ngửa cậu ta về độ xuất sắc nên trong lớp mới có nhiều tin đồn như vậy.

“Vậy là mày không thích cậu ấy?” Đàm Bằng Hưng hỏi.

“Không thích.” Hứa Minh Dực nói.

Đàm Bằng Hưng lập tức nói: "Vậy thì tao theo đuổi nhá."

“Tùy mày.” Hứa Minh Dực cáu kỉnh nói.

Ti Tương Minh trầm ngâm nhìn Hứa Minh Dực, bất chợt lại hỏi một câu khác: "Vậy Khương Ninh thì sao?"

“Cũng không thích.” Hứa Minh Dực nghẹn cổ mà nói: “Nhỏ đó suốt ngày cứ lên cơn động kinh, hở tí là lại chẳng biết đầu óc để đi đâu."

Cho nên - có phải Khương Ninh cũng hiểu lầm hay không?

Trong lòng Hứa Minh Dực đang nghĩ về chuyện này.

Cậu ta hơi lo lắng, nhưng đồng thời cũng nhẹ nhõm.

Theo cậu ta thấy, cậu ta và Khương Ninh quen biết nhau nhiều năm như vậy, không có cuộc cãi vã nào không thể hòa giải, lần này nhất định quan hệ có thể trở lại như trước kia, chỉ cần bọn họ giải thích rõ ràng với nhau là tốt rồi.

Sau kỳ thi hàng tháng, Hứa Minh Dực định đi tìm Khương Ninh, nhưng lần trước đã đυ.ng phải sự phản kháng của cô khiến cậu ta rất mất mặt.

Tôn nghiêm của một người thiếu niên không cho phép cậu ta một lần nữa đánh mất thể diện của mình trong một khoảng thời gian ngắn.

Trong khoảng thời gian này mẹ cậu ta lại đi công tác, hai cha con trong nhà còn không có ăn, càng đừng nói đến việc làm sủi cảo hay gì đó để kiếm cớ tới nhà họ Khương nên cậu ta chỉ có thể chờ đợi.

Cậu ta nghĩ, qua một khoảng thời gian nữa là buổi Dạ tiệc Tết Trung thu của trường. Với tư cách là lớp phó văn nghệ của lớp 3, Khương Ninh nhất định sẽ đến gặp cậu ta để tìm hiểu tiết mục của lớp họ là gì...

Giống như từ nhỏ đến giờ, Khương Ninh sẽ đe dọa và dụ cậu ăn kẹo, ép cậu nói ra tên tiết mục của lớp bọn họ vậy.

Khương Ninh không biết suy nghĩ của Hứa Minh Dực, cô đang chìm đắm trong niềm vui sướиɠ tột độ.

Báo cáo khám sức khỏe của Trịnh Nhã Nam đã có.

Do năm nay có nhiều hạng mục kiểm tra, trang thiết bị của bệnh viện không đủ nên báo cáo khám sức khỏe bị lùi lại cho đến nay.

Ngay khi báo cáo khám sức khỏe của Trịnh Nhã Nam vừa có, bà còn chưa kịp xem kỹ thì Khương Ninh đã giật lấy.

Cổ họng Khương Ninh thắt lại, tay có hơi run, dò tỉ mỉ từng chữ từ trên xuống tận chữ cuối cùng.

Không có khối u.

Ơn Chúa!

Năm nay Trịnh Nhã Nam vẫn chưa vào giai đoạn đầu.

Sau khi đọc xong, hai chân Khương Ninh gần như nhũn ra.

“Sao vậy, con bé này.” Khi nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Khương Ninh vì một bản báo cáo khám sức khỏe, Trịnh Nhã Nam không khỏi lẩm bẩm.

“Chờ một chút, mẹ để con xem lại.” Khương Ninh lại lấy tờ giấy lại, xem kỹ đường huyết, tim mạch, v.v., xác nhận Trịnh Nhã Nam đang ở trong giới hạn bình thường.

Có vẻ như sự vất vả của Trịnh Nhã Nam trong kiếp trước quả thật có liên quan đến Khương Phàm và sự nổi loạn của chính cô. Mấy ngày nay cả bản thân cô và Khương Phàm đều có tiến bộ hơn nên tâm trạng của bà cũng tốt lên rất nhiều.

Như vậy, có phải đã đến lúc nói với bà về chuyện đó rồi hay không?

Trong lòng Khương Ninh rất do dự, một mặt lo lắng Trịnh Nhã Nam sẽ không chịu đựng được, mặt khác lại cảm thấy Khương Nhu Nhu cứ tiếp tục ở nhà của mình thì sớm muộn gì Trịnh Nhã Nam cũng biết được sự thật, tới lúc đó thì sẽ càng cảm thấy ghê tởm hơn nữa.

Nhìn thấy cô vẫn cau mày, Trịnh Nhã Nam xoa đầu cô: "Làm sao vậy? Con bé nghịch ngợm này, thi không tốt hả? Đang lo lắng đúng không?"

“Mẹ, để con nói cho mẹ một chuyện.” Khương Ninh hạ quyết tâm.

Có lẽ cô nên tin tưởng mẹ mình.

Cơ thể của Trịnh Nhã Nam bây giờ bình thường, không mỏng manh như cô tưởng tượng.

"Chuyện gì vậy? Nghiêm trọng như thế à?" Trịnh Nhã Nam nửa đùa nửa thật: "Đừng nói là con yêu sớm nhé."

“Không phải chuyện này.” Khương Ninh đang định lên tiếng thì cửa ngoài đột nhiên bị đẩy ra.

Đó là tiếng của Khương Nhu Nhu và Khương Sơn, có lẽ hai người không biết rằng Khương Ninh và Trịnh Nhã Nam đang ở trong phòng làm việc, họ đang đi về phía bên này. Vừa đi, Khương Nhu Nhu vừa ấm ức nói với Khương Sơn: "Chú, chú đã hứa đăng ký cho con một lớp học ngoại ngữ rồi mà. Sao Khương Ninh đã đăng ký rồi mà con vẫn chưa?"

Trong lòng Khương Sơn cũng có chút phiền muộn, nhưng ông ta vẫn kiên nhẫn trấn an Khương Nhu Nhu: "Con chờ đã, để chú vào phòng làm việc tìm thẻ rồi trả trước một khoản tiền đăng ký cho con."

Khương Nhu Nhu có chút lo lắng: "Chú không nói cho cô à? Cô sẽ không giận chứ?"

Khương Sơn nói: "Tiền trảm hậu tấu thôi."

Khương Ninh nhìn thoáng qua Trịnh Nhã Nam, thấy sắc mặt của Trịnh Nhã Nam đã xấu đi rồi.

Hai vợ chồng có một thẻ ngân hàng gửi tiền chung, Trịnh Nhã Nam hiếm khi kiểm tra số dư trong đó, nhưng thỉnh thoảng lại phát hiện ra số tiền bị giảm bớt. Bà chỉ nghĩ rằng Khương Sơn lấy nó để mời khách, dù sao thì gần đây ông ta cũng đã hao hết tâm tư điều hành các dự án.

Nhưng có thế nào bà cũng không ngờ rằng ông ta lại làm chuyện này sau lưng bà.

Lúc này, cửa được mở ra.

Ngay khi Khương Sơn đang định dẫn Khương Nhu Nhu vào thì nhìn thấy Trịnh Nhã Nam đang nhìn mình với vẻ không vui, ông ta nhất thời bàng hoàng.

Khương Ninh đã ở bên cạnh, vẻ mặt quái dị, lạnh lùng khó tả.

Khương Sơn lập tức nhận ra Trịnh Nhã Nam đã nghe thấy, ông ta nhanh chóng giải thích: "Anh không cố ý tiền trảm hậu tấu, anh chỉ sợ em không đồng ý."

Trịnh Nhã Nam cau mày: "Có khi nào anh muốn xài tiền cho Nhu Nhu mà tôi không đồng ý không? Tôi là người keo kiệt như vậy sao? Bí mật dùng thẻ tiết kiệm chung, anh coi tôi là cái gì hả?"

Khương Sơn ngay lập tức nắm bắt cơ hội, nói: "Vậy lớp học thêm ngoại ngữ của Nhu Nhu..."

Lại bị một giọng nói cắt ngang: "Không được phép đăng ký."

“Một đứa con nít như con mà xía mỏ vào làm cái gì?” Khương Sơn liếc nhìn Khương Ninh với vẻ mặt khó chịu. Gần đây con nhóc này rất kỳ quái, lần trước ông ký tên cho nó cũng chẳng thấy nó nói cho ông biết thông tin liên lạc của Âu Dương Bác.

Không biết có phải là ảo giác của Khương Sơn hay không, trong khoảng thời gian này ông ta luôn cảm thấy ánh mắt Khương Ninh nhìn ông ta là lạ, tóm lại là không có một chút tôn trọng nào đối với ba mình.

"Lần trước mày lừa tao ký vào phiếu điểm cho mày, tao còn chưa nói với mẹ mày đó. Gần đây con nhóc mày càng ngày càng lạ kỳ. Mày có còn kính trọng người làm cha là tao nữa không hả?"

“Bởi vì nó là con gái riêng.” Khương Ninh cười khẩy: “Con là một đứa con nít, đương nhiên không thể xía mỏ vào, không thể nói ba phản bội mẹ con, đưa con gái riêng vào nhà, giả bộ thành con gái của một đồng đội, lại còn cầm tiền của mẹ con đi nuôi con gái riêng của ba. Một người ba như vậy, tại sao con phải kính trọng?"

Lời vừa dứt, tựa như một cơn chấn động kinh hoàng, sắc mặt của ba người còn lại đều đột ngột thay đổi.