Trên đường trở về, Khương Ninh vừa đi vừa lau nước mắt.
Cô mở cặp sách dưới ánh đèn đường, muốn lấy mấy miếng khăn giấy lau nước mắt và nước mũi trên khuôn mặt mình, kết quả phát hiện khăn giấy không biết đã bị vò nát thành viên từ lúc nào. Hơn nữa, khi đυ.ng phải Hứa Minh Dực chết tiệt vào buổi sáng, hộp đựng bút rơi ra ngoài, các đầu mực của bút bi xanh đều bị rò rỉ trên khăn giấy nên không có một gói giấy nào có thể sử dụng được.
Bước chân vừa dừng lại còn bị muỗi nhân cơ hội chích thêm mấy cái.
Khương Ninh ngồi xổm xuống, điên cuồng phun nước hoa lên mắt cá chân, nhất thời càng khóc càng thê thảm.
Mặc dù biết rằng lòng tự trọng của Yến Nhất Tạ cao khủng khϊếp, rất có thể là lời nói trong lúc tức giận, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy có chút khó chịu.
Giữa khó chịu còn xen lẫn hoảng sợ, lo lắng cậu thực sự không muốn gặp lại mình nữa.
Trước khi trở về nhà, Khương Ninh đi tới cửa hàng tiện lợi bên ngoài con hẻm nhỏ mua một chai nước khoáng, lau đi nước mắt hỗn độn trên mặt, khôi phục bình tĩnh.
Nhưng khi về đến nhà, cô vẫn không giấu được vẻ mỏi mệt.
Không hiểu sao hôm nay Trịnh Nhã Nam đi làm về sớm. Thấy cô bước vào, bà vội vàng chạy tới, cởi cặp sách sau lưng cô, vui vẻ xoa đầu cô: "Ninh Ninh về rồi?"
Khương Ninh có chút kinh ngạc. Thường ngày mẹ cô phải bận đến mười một giờ tối mới về, sao hôm nay về sớm như vậy?
Nhìn lại lần nữa thì thấy vẻ mặt của Khương Nhu Nhu và Vương Tố Phân trên ghế sofa có chút kỳ lạ.
Một lúc sau, Khương Ninh mới hiểu được, hóa ra là thầy chủ nhiệm đã gửi đoạn video cô đọc tiếng Anh cho Trịnh Nhã Nam.
Từ khi Trịnh Nhã Nam sinh cô, bà chưa bao giờ thấy cô "tạo ra thành tích" như vậy trong học tập. Ở công ty, bà ngạc nhiên xem đoạn video đó mấy lần. Nếu không phải giáo viên lớp 3 nói dạo gần đây Khương Ninh rất chăm chỉ thì Trịnh Nhược Nam sẽ không tin đây là Tiểu Khương Ninh của bà.
Gần đây, tình hình của hai đứa con của bà có vẻ tiến triển. Tần suất Khương Phàm lui tới tiệm net ít đi nhiều, còn Khương Ninh thì không biết đã chăm chỉ luyện tiếng Anh từ khi nào. Trịnh Nhã Nam sung sướиɠ đến mức không lo được việc của công ty, vội vàng dặn dò cấp dưới rồi trở về nhà.
Sau khi về nhà, bà không giấu được nỗi lòng vui sướиɠ nên đã cho cả nhà xem đoạn video.
Ba Khương cũng rất vui vẻ. Tuy rằng ông ta thiên vị nhưng Khương Ninh và Khương Phàm đều là con của ông, đương nhiên ông hy vọng bọn trẻ sẽ thành tài. Chỉ là chuyện dự án không có tiến triển gì nên ông khó tránh khỏi không có quá nhiều lòng dạ quan tâm thành tích của Khương Ninh.
Còn Khương Nhu Nhu và Vương Tố Phân thì không cần phải nói. Một già một trẻ này phiền muộn cực độ, nghĩ nát óc cũng chẳng hiểu tại sao Khương Ninh lại có thể đột nhiên nói tiếng Anh lưu loát như thế.
Gần đây, sáng nào cô cũng dậy từ rất sớm, buổi tối lại thường ở nhà bạn cùng lớp rất lâu rồi mới về tới nhà. Có lẽ nào cô đang lén học thêm bên ngoài? Nhưng mới được vài ngày, chẳng lẽ học thêm có hiệu quả đến vậy hả?
Bỏ chuyện này qua một bên, vấn đề là, trước đây Khương Ninh chưa từng đặt lòng dạ vào việc học, sao gần đây lại cứ như biến thành một người khác thế?
Cho nên, giờ khắc này mới có một cảnh tượng như vậy.
“Ăn cơm tối chưa?” Trịnh Nhã Nam đặt cặp sách của Khương Ninh lên ghế sofa, ân cần nhìn Khương Ninh: “Con nói muốn ôn bài ở nhà bạn cùng lớp nên mẹ tưởng con sẽ về trễ lắm, không ngờ mới giờ này con đã về rồi. Con có đói chưa? Muốn ăn gì nào, mẹ đi nấu cho con ăn."
“Con không đói.” Khương Ninh nói.
Trịnh Nhã Nam không bằng lòng mà nhìn cô: "Đang trong tuổi ăn tuổi lớn thì ăn nhiều thêm chút. Mẹ đi nấu sủi cảo cho con."
Nói rồi Trịnh Nhã Nam không kịp thay bộ váy công sở trên người mà đã xắn tay áo vào bếp.
Khương Ninh có thể cảm nhận được niềm vui sướиɠ tràn đầy của Trịnh Nhã Nam.
Chỉ một chuyện tiếng Anh của cô cải thiện mà có thể làm cho bà vui mừng như thế rồi.
Khương Ninh không khỏi cảm thấy đau lòng. Nếu thời thiếu nữ kiếp trước mà cô sớm hiểu chuyện một chút, không nổi loạn như vậy thì tốt rồi, nếu vậy thì bà có thể được vui vẻ cả hai đời.
Cô đột nhiên muốn ở riêng với Trịnh Nhã Nam một lúc, vì vậy cô nấn ná theo Trịnh Nhã Nam vào phòng bếp: "Mẹ, con phụ mẹ."
Hai mẹ con vừa bước vào, Khương Nhu Nhu liền không kìm được nhìn sang Khương Sơn, ấm ức nói nhỏ: "Chú, con, con cũng học một khóa ngoại ngữ được không?"
Vừa rồi Trịnh Nhã Nam vui mừng khôn xiết, liên tục khen Khương Ninh nói tiếng Anh giỏi với ba của Hứa Minh Dực. Ba Hứa Minh Dực là giáo sư đại học, sau khi xem video xong cũng tự nhủ không tệ, khen một câu rằng Tiểu Khương Ninh có thể phát triển theo hướng l*иg tiếng, Trịnh Nhã Nam luôn ghi nhớ trong lòng.
Chứ gì nữa! Bà nhận thấy nhiều phim hoạt hình Trung Quốc được dịch sang tiếng nước ngoài để xuất khẩu đều cần những tài năng l*иg tiếng tiếng Anh. Có lẽ tương lai Khương Ninh theo được nghề này cũng nên.
Trịnh Nhã Nam cảm thấy Khương Ninh có thể có một chút thiên phú, nên khi trở về đã lập tức thảo luận với ba Khương về việc ghi danh cho Khương Ninh vào các lớp học thêm. Ngoài khiêu vũ thì cũng học thêm khóa ngoại ngữ.
Ba Khương lại cảm thấy hoàn toàn chẳng cần. Mặc dù gia đình họ không lo cơm ăn áo mặc nhưng họ còn phải nuôi ba đứa con, không phải kiểu gia đình tiền thì chất đống mà không có chỗ để tiêu. Một khóa học ngoại ngữ chỉ có mấy trăm tiết, không biết học được gì chưa mà chỉ thấy vừa vào đã phải tốn một số tiền lớn!
Ba Khương nói: "Khương Ninh mới mười bốn tuổi. Ở tuổi này chơi nhiều mới là chuyện tốt, không cần tạo áp lực nhiều như vậy cho con bé. Em thấy nó như bây giờ không tốt sao?"
Sắc mặt Trịnh Nhã Nam lập tức sa sầm, không nhắc lại chuyện này với ba Khương nữa. Bà nói nhất định phải đăng ký học thêm ngoại ngữ cho Khương Ninh, ai có ngăn cản cũng vô dụng.
Mặc dù quyền lực tài chính nằm trong tay bà, ba Khương không thể kiểm soát, nhưng nghĩ đến việc học ngoại ngữ tốn biết bao nhiêu tiền lại khiến ba Khương đau như cắt thịt.
Không ngờ những gì hai người nói đều bị Khương Nhu Nhu nghe thấy. Khương Nhu Nhu cũng muốn tham gia một khóa học thêm ngoại ngữ.
Vương Tố Phân ở bên cạnh đan áo len cũng nói hùa theo cô ta: "Đúng đó, nếu Khương Ninh học thì con cũng phải đăng ký cho Nhu Nhu đi! Tính vợ con kỳ cục thế, cứ thiên vị hoài! Nhu Nhu thật đáng thương."
Ba Khương nhất thời đau đầu: "Giáo sư Hứa cũng nói Ninh Ninh quả thực có chút thiên phú. Nhưng còn Nhu Nhu cũng theo góp vui làm gì chứ?"
Nếu cả ba đứa trẻ đều học ngoại ngữ và đều đăng ký học các loại học thêm khác nhau thì sẽ tốn bao nhiêu đây?
Khương Nhu Nhu cắn môi dưới, quầng mắt lập tức hơi đỏ lên, không hề nhắc lại việc này nữa.
Ba Khương thấy cô ta như thế này lại có phần không đành lòng, vốn ông đã cảm thấy áy náy với Khương Nhu Nhu hơn cả Khương Ninh và Khương Phàm, bây giờ ngay cả một lớp học ngoại ngữ mà Khương Nhu Nhu cũng không được phép tham gia thì ông có còn là người làm cha nữa không?
Vì vậy, ba Khương thở dài nói: "Chú sẽ tìm cách cho con."
Nỗi buồn trong mắt Khương Nhu Nhu tan biến, cô ta vui vẻ "dạ" một tiếng.
Sau sự kiện hôm nay, cô ta không có nhiều phản ứng như Chung Tòng Sương. Dù sao, cô ta không hề có ý muốn làm khó Khương Ninh trong lớp, ngược lại còn ra sức ngăn cản Chung Tòng Sương.
Dù có bị tát vào mặt như thế nào đi chăng nữa thì điều đó cũng không xảy ra với cô ta
Vả lại cô ta không hề nghĩ rằng Khương Ninh sẽ là một mối đe dọa.
Ngoài tiếng Anh, còn có rất nhiều môn học, còn có tài năng và khiêu vũ, mỗi một chuyện cô ta đều dành hết tâm huyết vào đó. Khương Ninh có thế nào cũng chẳng so được với cô ta.
Tuy nhiên, nếu Khương Ninh học thêm ngoại ngữ thì cô ta cũng phải học mới được. Cô ta không thể nhìn Khương Ninh vượt qua mình.
Khương Phàm vừa cắp sách trở về thì đã nghe thấy lời hứa hẹn của ba Khương với Khương Nhu Nhu, cậu lập tức khịt mũi.
“Đầu bị lừa đá à?” Khương Phàm lẩm bẩm.
Nếu không phải não có vấn đề, bệnh tâm thần mười năm thì sẽ không đến mức đối xử với một người ngoài còn tốt hơn đối với người trong nhà. Lại còn nghĩ cách? Ba Khương có thể nghĩ cách gì? Tới lúc đó chẳng phải vẫn phải xin mẹ trả tiền đóng học phí học thêm sao?
“Con hừ hừ cái gì đó?” Ba Khương quay đầu lại, nhìn thấy Khương Phàm thì tức giận: “Con lại đây cho ba."
“Ba bảo con qua mà con qua liền thì chẳng phải rất mất mặt à?” Khương Phàm bay lên lầu nhanh như chớp.