Tiểu Trúc Mã Vai Ác Ốm Yếu Bị Tôi Thân Ngốc

Chương 8: Số Điện Thoại Của Tiểu Măng Tây

Khương Ninh trừng lớn đôi mắt, chạy nhanh nói: " Đương nhiên không phải!!"

Yến Nhất Tạ thoạt nhìn không có kiên nhẫn nghe cô nói chuyện, lập tức di chuyển xe lăn rời đi.

Cậu lạnh lùng mà ném xuống một câu: " Tôi không có công phu giúp cậu."

__________________________________________

Khương Ninh cũng không uể oải, vốn dĩ chính là cô nhờ vã, giúp hay không là quyền của Yến Nhất Tạ. Nhưng nếu đã vậy, chính cô phải tìm biện pháp khác.

Tạm thời không nghĩ ra được cách, cô cũng không nhàn rỗi, cô đem tất cả các sách giáo khoa, các loại sách mượn được, bắt đầu tập trung ôn tập.

Thời điểm chủ nhiệm lớp Khương lão sư trông thấy, hoảng sợ, hoài nghi có phải hay không Tiểu Khương Ninh bị hỏng đầu rồi.

Tan học, Khương Ninh do dự nên hay không chính mình trực tiếp đi đến văn phòng luật sư, nói không chừng sẽ có người không chê cô là vị thành niên, tiếp nhận vụ này.

Trong khi Khương Ninh đau đầu muốn chết, chiếc siêu xe màu đen quen thuộc ngừng ngay ở cổng trường, quản gia của Yến Nhất Tạ đang ở nơi đó chờ mình.

" Khương Ninh, đây là phương thức liên hệ của Quách luật sư."

Ở tiệm trà sữa, quản gia đem danh thϊếp cùng một dãy số điện thoại đẩy qua cho Khương Ninh: " Ta đã nói qua với Quách luật sư, ông ấy sẽ nhận vụ này. Bất quá, ta thay Quách luật sư hỏi cháu 1 câu, cháu muốn tố cáo việc gì?"

Khương Ninh kinh ngạc một lát, chẳng lẽ Yến Nhất Tạ thay đổi chủ ý?

Cô nửa ngày mới hoàn hồn, nói: " Cháu đương nhiên hy vọng có thể tìm được chứng cứ, khiến những ai không thuộc gia đình cháu đều phải tay trắng mà rời khỏi."

Quản gia lắc đầu, nói: " Trong tình huống bình thường, yêu cầu từ một phía sẽ không ảnh hưởng đến việc phân chia tài sản, trừ phi hai bên kí xuống hiệp nghị, nhà trai cũng đồng ý, tòa án mới có thể đưa ra phán quyết như vậy. Nhưng ta tưởng cha của cháu......."

Khương Ninh đúng là vẫn luôn ấn binh bất động, không nói đến nguyên nhân.

Khương Ninh trong lòng có chút cách ứng: " Ông ấy khẳng định sẽ không kí hiệp ước."

" Vậy vận dụng một ít pháp luật cho phép trong phạm vi đặc thù thủ đoạn." Quản gia mỉm cười nói: " Cháu cứ yên tâm giao cho Quách luật sư, cũng có thể tìm tới ông ấy để biết tiến độ."

Khương Ninh cẩn thận nhìn tấm danh thϊếp trong tay.

Cô cũng đã từng bò lê lăn đánh trong xã hội, thân xác tuy rằng là 14, nhưng bên trong thân xác kiến thức đương nhiên không chỉ dừng lại ở con số 14.

Cô liếc mắt một cái liền biết vị luật sư này giá cả sẽ phi thường cao --------- Tóm lại với 1 cô nhóc 14 tuổi sẽ không gánh vác nổi.

Xem ra cô lại nợ Yến Nhất Tạ một ân tình lớn.

Khương Ninh trong lòng có chút phức tạp.

Trầm mặc một lát, Khương Ninh hỏi: " Cậu ấy......... Như thế nào lại đổi ý ạ?"

Cô còn tưởng rằng Yến Nhất Tạ nói không giúp mình, liền thật sự sẽ không giúp.

Quản gia đốn hạ, nói: " Thiếu gia không biết, ta đây là cá nhân muốn giúp cháu."

Khương Ninh cười: " Có phải hay không cậu ấy dặn ông nói như vậy?"

Quản gia nghẹn lời nửa ngày mới cười khổ nói: " Lòng tự trọng thiếu gia rất cao."

Khương Ninh nhún vai: " Cháu sẽ làm như là ông giúp cháu, nhưng phần ân tình này, cháu nhất định sẽ trả!"

" Ta nghĩ thiếu gia cũng không cần cháu báo ân." Quản gia nói: " Bất quá như trò đùa sáng hôm nay, về sau mong Bạn học Khương không tái diễn lần nữa."

Khương Ninh ngẩn người.

Quản gia không biết lời này có nên nói hay không, nhưng ông cảm thấy thiếu nữ trước mặt không có ý xấu, ngược lại còn đối với thiếu gia khá tốt, nói như vậy, tựa hồ cũng không sao. Do dự một lát, quản gia nói cho Khương Ninh nguyên nhân tàn tật hai chân của Yến Nhất Tạ.

" Thiếu gia khi còn nhỏ bị nhốt ở tầng hầm nhịn đói rất lâu, sau lại trốn thoát, nhưng vô ý rơi từ trên cao xuống. Sau khi xong việc, đội cứu hộ đi vào tầng hầm tìm kiếm, nơi đó quả thực rất tối,...... Còn có rất nhiều nhện........"

" Cho nên ta biết, thiếu gia tuy không biểu hiện ra bên ngoài, nhưng bóng tối và nhện đã trở thành bóng ma tâm lí của cậu ấy." Quản gia chậm rãi nói: " Nhưng thiếu gia sẽ không thể hiện ra, bởi theo nguyên tắc của thiếu gia, kẻ yếu sẽ bị vứt bỏ."

Tuy rằng quản gia chỉ đem sự việc kể sơ lược, nhưng ngực Khương Ninh lại chua xót khôn kể.

Cô bắt đầu tự trách.

Chính mình làm việc chỉ nhìn về bề ngoài, kỳ thật căn bản không chân chính hiểu biết về Yến Nhất Tạ, hiện tại cũng vậy, quá khứ cũng vậy.

" Cháu đã biết, về sau sẽ không bày trò như vậy nữa." Khương Ninh lấy lại bình tĩnh, thỉnh cầu nói: " Cháu có thể trao đổi số điện thoại với ông được không?"

________________________________________________________

Khương Ninh sau khi về nhà liền liên hệ với Luật sư Quách, đem tình huống cơ bản kỹ càng tỉ mỉ nói cho Luật sư Quách, còn cung cấp hết cả những chi tiết có thể cung cấp, việc kế tiếp cần làm chính là chờ tin tức.

Giải quyết vấn đề trong lòng, tâm tình Khương Ninh khuây khỏa không ít, hơn nữa cô còn thu hoạch một tin vui ngoài ý muốn.

Quản gia không chỉ cùng cô trao đổi số điện thoại, ông còn đưa số điện thoại của Yến Nhất Tạ cho cô!!

Khương Ninh làm việc xong, ở trong phòng, mở cửa sổ ra, đối với bóng đêm mở số điện thoại của Yến Nhất Tạ ra, nhìn vào dãy 10 chữ số, trong lòng không kiềm được lại vui sướиɠ một phen.

Nhưng gọi thế nào đây?

Sẽ không bị lôi vào danh sách đen chứ?

Khương Ninh mắt nhìn đồng hồ treo tường, hiện tại mới 9h, cậu hẳn là chưa ngủ.

Mặc kệ thế nào, liều một phen đi.

Khương Ninh từ trước đến nay nghĩ đến cái gì liền trực tiếp làm, chưa từng do dự nhiều lần, vì vậy cô trực tiếp bấm số goi đi.

Kết quả sau một lúc thì điện thoại được kết nối, cô nhanh nhảu nói: " Tớ là Khương Ninh.", bên kia lãnh đạm treo máy.

Khương Ninh:............

Khương Ninh đối với một trận này đô đô tức giận, thấp giọng mắng tiếu cổ quái một câu, bình phục tâm tình xong, lại bám riết không tha mà một lần nữa gọi đi.

Ước chừng đợi nửa phút, điện thoại gần như chuẩn bị tắt, bên kia mới nhận cuộc gọi.

Tiếp sau đó, Yến Nhất Tạ cũng không nói một tiếng.

Khương Ninh đành phải chủ động mở miệng: " Tớ là Khương Ninh, vừa nãy cũng là tớ."

Yến Nhất Tạ không mặn không nhạt nói: " Tôi biết."

Khương Ninh nghẹn một chút: " Vậy cậu còn trực tiếp cúp máy?"

Yến Nhất Tạ ngồi trong viện, nhìn ánh trăng, ngữ khí lãnh đạm: " Tôi chuẩn bị ngủ, không rảnh nghe cậu nói nhảm."

Khương Ninh cũng không quản hắn, chỉ muốn xin lỗi về việc lúc sáng: " Thực xin lỗi, tớ không biết cậu sợ nhện. Như vậy đi, ngày mai tớ sẽ mang cho cậu một đại bảo bối để nhận lỗi."

Yến Nhất Tạ hiện tại nghe đến 3 từ " Đại bảo bối " của Khương Ninh, đuôi lông mày liền nhảy dựng.

" Không cần xin lỗi, tôi cũng không nhỏ nhen như vậy." Yến Nhất Tạ lãnh đạm nói.

Khương Ninh cười cười, lại nói: " Hôm nay quản gia của cậu đến tìm tớ, ông ấy ngầm giúp tớ!!"

Yến Nhất Tạ nghe thấy ngữ khí sung sướиɠ không thể nào sung sướиɠ hơn kia: " Đều là ông ấy làm, không liên quan đến tôi."

Khẩu thị tâm phí. Tiểu cổ quái cũng có điểm đáng yêu a.

Khương Ninh ý cười càng sâu, khóe miệng đều giương lên: " Mặc kệ như thế nào, tớ cũng muốn cảm ơn cậu, bởi vì ông ấy là người của cậu, cho nên tớ cũng cảm ơn cậu."

Yến Nhất Tạ lạnh căm căm nói: " Lòng biết ơn của cậu tôi thay quản gia nhận lấy, coi như là hồi báo hộp cơm sáng nay."

Khương Ninh: "............."

Đáng yêu cái rắm! Thật sự là có thù tất báo?!

Cúp điện thoại xong, quản gia thấy Yến Nhất Tạ còn ngồi ở đình viện, nắm di động thật lâu không động, trong bóng đêm không thấy rõ biểu tình.

Di động thiếu gia vẫn luôn trống rỗng, cha mẹ cậu muốn liên hệ với cậu, đều đến thông qua ông.

Nhưng hiện tại-------- Quản gia thấy thiếu gia chần chờ thật lâu, tựa hồ là kịch liệt giãy giụa, cuối cùng vẫn đem số điện thoại vừa rồi lưu lại.

" Khụ." Quản gia từ huyền quan đi lại: " Thiếu gia, bên ngoài lạnh, nên vào rồi."

Yến Nhất Tạ nhanh chóng làm bộ dường như không có việc gì mà thu hồi di động.

Yến Nhất Tạ chuyển hướng xe lăn vào phòng, đi qua bên quản gia, lạnh mặt nói: " Là ông đưa số điện thoại của tôi cho cậu ta? Làm hại nửa đêm cậu ta còn gọi tới quấy rầy."

Quản gia nhìn hắn cung kính trả lời: " Cậu có thể không nhận."

Yến Nhất Tạ lạnh lùng nói: " Đã kéo đen, cậu ta còn gọi điện tới ồn ào nữa liền trực tiếp đánh gãy chân."

Quản gia: ".............."

Quản gia tập mãi đã thành thói quen, mặt không đổi sắc hỏi: " Tốt, sáng mai cậu muốn ăn gì? Tôi hiện tại sẽ đi an bài."

Yến Nhất Tạ trầm ngâm một lát, vào phòng.

" Măng tây xào thịt."

____________________________________________________

Thay mặt Khương Ninh, ta có đôi lời muốn nói:

Tiểu Nhất Tạ = Tiểu Cổ Quái = Tiểu Măng Tây đáng yêu quá điii!!