Khương Ninh chạy nhanh nói: " Tớ vừa rồi là muốn giúp cậu!"
Sau khi chết hồn phách chứng kiến rõ rãng sự tình trước mắt, Khương Ninh biết được thiếu niên này chính là ân nhân cứu mạng của mình, cũng biết cậu từ nhỏ bị người người khác coi như quái vật, lấy ánh mắt thương hại và trào phúng đối đãi, tất nhiên là vô cùng phản cảm.
Vì thế, Khương Ninh lại nói: " Cậu yên tâm, tớ tuyệt đối không trêu đùa cậu."
Càng nói càng cảm giác chính mình quái quái, vội vàng bổ sung nói: " Không chỉ đối với cậu, là một học sinh ba tốt, tớ bất luận ai tần tật cũng tuyệt đối không kì thị."
Kết quả ánh mắt của thiếu niên càng thêm lạnh mà nhìn chằm chằm cô.
Khương Ninh: "........."
Yến Nhất Tạ chậm rãi đem rượu thuốc bỏ bên trái xe lăn, mặt vô biểu tình mở miệng: " Mấy người phía trước, muốn xin lỗi sao?"
Khương Ninh sửng sốt, sau mới phản ứng lại, lời này không phải nói với cô.
Cô quay đầu lại, nhìn theo tầm mắt của quản gia, chỉ thấy trên đường sườn núi, chính là những thiếu niên cà lơ phất phơ, tuổi thoạt nhìn lớn hơn cô và Yến Nhất Tạ.
Người cầm đầu cánh tay đầy hình xăm, mặt đầy chế giễu, thoạt nhìn có điểm quen mắt.
Người này cười cười mở miệng nói: " Xin lỗi? Cười chết tao rồi, Mày đang mơ à?"
Những người khác cũng đồng thời bật cười ha ha.
" Một thằng què như mày còn đòi hỏi? Sớm đóng phí bảo hộ, còn nếu không nghe lời? Gặp ở đâu, tao đập ở đó!"
Khương Ninh biết người kia là ai, anh ta là đại ca của đám lưu manh rất nổi danh, thường xuyên đi thu phí bảo hộ, thẳng cho đến khi học hết cấp 3, có rất nhiều nam sinh bị bọn họ đánh trong các con hẻm.
Yến Nhất Tạ không nói chuyện nữa, đẩy xe lăn chậm rãi tiến lên.
" Cậu muốn làm gì?" Khương Ninh hỏi.
Thế nhưng bác quản gia lại không có phản ứng gì.
" A, tên què này gan rất lớn a, mày sẽ không cho rằng sẽ có người nhảy ra cứu mày chứ? Dù có đi nữa, bọn tao cũng rất đông!"
Người đầy hình xăm lên tiếng, trong tay còn cầm côn sắt, dùng loại ngữ khí kiêu ngạo nói: " Tiểu tàn tật không chỉ không có chân, còn không có tay."
Vài người quanh đó liền cười hì hì, vây quanh Yến Nhất Tạ.
Bác quản giả vẫn như vậy, hai tay đan nhau, mắt nhìn thẳng, đứng im tại chỗ như là điêu khắc, vẫn không nhúc nhích.
Khương Ninh lòng nóng như lửa đốt, một phen túm chặt áo quản gia: " Bác mau giúp cậu ấy! Bác không phải quản gia của cậu ấy sao, như thế nào lại không đến giúp?"
Quản gia lúc này mới hơi hơi di chuyển tầm mắt, liếc cô một cái, nhàn nhạt nói: " Tiểu cô nương, cháu không biết, thiếu gia tinh thông karate cùng kiếm đạo Nhật Bản, ta đi qua cũng không giúp được gì, vừa rồi hẳn là mấy người kia đẩy thiếu gia, bằng không cậu ấy cũng sẽ không lao xuống như vậy."
Tựa hồ kinh ngạc tiểu cô nương quan tâm thiếu gia như vậy, quản gia lại không kìm được nhìn cô nhiều hơn.
Vừa dứt lời, bên kia đã có một mảnh tĩnh mịch.
"..............."
Khương Ninh xoay đầu đi, nhìn thấy trên mặt đất nằm rải rác vài người, tất cả không có ngoại lệ đều ôm chân, phảng phất cũng gãy xương biểu tình rất giống, lộ ra vẻ thống khổ, hoảng sợ.
Thiếu nên mặc trang phục trắng sống lưng thẳng tắp, ngón tay tái nhợt không có huyết sắc giống như ngọc cầm chiếc dù, liếc về phía hai người còn đang há mồm kinh ngạc, khinh phiêu nói: " Các ngươi không muốn xin lỗi?"
" Không, không không không." Hai người kia run rẩy, lắp bắp nói: " Xin ,xin lỗi, chúng tôi không nên, không nên khi dễ cậu."
" Phải không?" Yến Nhất Tạ cười nhạo một tiếng: " Khi dễ tôi, mấy người xứng sao?"
Hai người kia sắc mặt càng trắng, không rảnh lo cho mấy người trên mặt đất, xoay người liền chạy nhanh như chớp. Trong đó một người té ngã, liền bị người kia kéo chạy như điên.
Khương Ninh: ".............."
Quản gia lúc này mới động.
Ông sải bước đi qua, xách cổ áo người hình xăm, kéo hắn một đường đến bãi cát.
Hình xăm một đường thét chói tai.
Bờ biển không có ít người chơi đùa, thấy được cảnh tượng này, hoặc là che miệng hoảng sợ nhìn về phía bên này , hoặc là không dám nhìn náo nhiệt, đã vội vàng rời đi.
Giây tiếp theo, sóng biển đánh lại đây, quản gia không nói nhiều lời, liền ấn đầu hình xăm xuống.
Tiếng thét giờ đây cũng phát không ra nữa, hai tay hai chân không ngừng đập mạnh xuống đất, vùng vẫy, nhưng với thân hình cao lớn như nham thạch của bác quản gia thì không chút sứt mẻ.
Thiếu niên đẩy xe lăn đi đến, nhìn về phía hoàng hôn chiếu rọi xuống mặt biển: " Người bình thường nín thở được trong bao lâu?"
Quản gia cũng không quay đầu lại mà đáp: " Tám đến năm phút, nhưng đối với phế vật, hẳn chỉ cần hai phút đã có thể nghẹn chết."
" Có thể ở giữa đường cản tôi, cũng không thể coi là phế vật, tôi thấy hắn ít nhất cũng có thể nín được một giờ, ông thấy sao?" Yến Nhất Tạ một bên dùng cán dù thọc thọc mông hắn, một bên cũng không ngẩng đầu lên nhẹ nhàng bâng quơ mà nói.
Hình xăm giãy giụa càng lợi hại hơn, hai tay hai chân cùng dùng sức, tuyệt vọng sợ hãi mà đem bờ biển tạo thành một cái hố khổng lồ.
Không biết qua bao lâu, cậu giơ tay lên ra hiệu, quản gia mới buông lỏng.
Hình xăm cũng không dám quay đầu lại nhìn cậu, được đồng bọn đỡ dậy, tựa như thủy quỷ chạy trốn khỏi nơi này, nói là run bần bật cũng không quá.
Khương Ninh: "..........."
Cô đứng trên sườn núi đều chứng kiến toàn bộ quá trình, nửa ngày, mới chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt.
Nếu không phải cô đã là người trưởng thành, cô chắn chắn hiện tại sẽ chạy về nhà như điên kêu mẹ.
Hết thảy cùng tưởng tượng của cô không giống nhau.
Đời trước chỉ cần nhìn thấy Yến Nhất Tạ cô liền bỏ chạy, chưa từng chủ động đi tìm cậu.
Nhưng sau khi chết mới biết cậu khắc cốt ghi tâm mình ở tận đáy lòng. Cho nên cô tự động cho rằng, cậu không dám bước ra khỏi hàng rào nửa bước , nói toà nhà cổ ma quỷ, chỉ là những lời đồn ác ý.
Nhưng trăm triệu không nghĩ tới, thiếu niên tính tình thật sự có thù tất báo, tàn nhẫn độc ác,........ Tóm lại không yếu đuối, dễ bắt nạt.
Chẳng trách tuy rằng Yến Nhất Tạ hai chân tàn phế, tính tình cổ quái, nhưng trong trường học chưa từng có người nào dám ăn hϊếp hắn, thậm chí ngay cả liếc hắn cũng không dám.
Chỉ cần nhìn thấy cậu từ xa cũng hoảng hốt, né tránh.
Không biết vì cái gì, thiếu niên trên bờ biển đột nhiên quay đầu lại, nhìn thoáng quá Khương Ninh.
Khương Ninh nháy mắt điều chỉnh biểu tình trên mặt, toàn bộ khϊếp sợ nháy mắt như không có việc gì.
............... May mắn đời trước cô không chỉ là vũ công, cô còn là diễn viên ưu tú.
Gió biển đem cậu từ thất thần trở về, cậu tựa hồ có chút kinh ngạc, không hề chớp mắt mà nhìn chằm chằm Khương Ninh hai giây.
Khương Ninh bị ánh mắt kia nhìn đến, thiếu chút nữa cho rằng tiểu tử này muốn quản gia đem chính mình đi phi tang diệt khẩu.
Bất quá Yến Nhất Tạ lại không để ý tới cô, ánh mắt lãnh đạm, bật dù ra, khống chế xe lăn quay về tòa nhà cổ, tính toán rời đi.
Quản gia không than một tiếng, tận trung với công việc mà đi theo phía sau cậu .
Khương Ninh đời trước vẫn luôn thấy cậu mang dù bên người, hiện tại rốt cuộc cũng biết mục đích sử dụng.
Yến Nhất Tạ tựa hồ không để người khác giúp đẩy xe lăn.
Vì cái gì? Tuyệt đối không cho phép người khác giúp đỡ?
Mãi cho đến khi một già một trẻ đi đến sườn núi, Khương Ninh mới phản ứng lại.
Cô lập tức cất bước đuổi theo.
Tuy rằng Yến Nhất Tạ tính cách cường ngạnh..... Khác xa dự kiến của cô, nhưng cô vẫn không quên chính mình tính toán báo ân.
" Cậu phải về nhà sao?" Khương Ninh bị gió thổi đến đầu tóc rối loạn, chạy theo sau tiếng được tiếng mất nói.
Yến Nhất Tạ nghe thấy tiếng chân đuổi theo, động tác không dễ phát hiện mà dừng lại một chút.
Nhưng hắn không quay đầu lại.
Quản gia kinh ngạc quay đầu liếc nhìn thiếu nữ kia một cái.
Cô ăn mặc sạch sẽ, ngăn nắp, làn da trắng nõn, tóc đen xõa ngắn trông thực ngoan ngoãn, trong tay còn xách túi kem, thoạt nhìn là cô bé yếu đuối, hiền lành, như thế nào nhìn thấy một màn kia, còn muốn đuổi theo?
Chẳng lẽ không sợ sao?
" Cậu ở trong tòa nhà cổ kia sao?"
" Oa, thật lớn! Không biết bên trong thế nào, tớ rất ít khi được thấy loại kiến trúc như vậy." Khương Ninh cố ý dùng ngữ khí của cô bé 14 15 tuổi lôi kéo làm quen.
" Sao cậu không nói gì?"
" Cậu vừa rồi đánh người rất lợi hại." Khương Ninh lải nhải.
" Cậu là Yến Nhất Tạ, tớ biết cậu, là học sinh trường Hằng Sơ, tớ cũng vậy."
không ai đáp lại Khương Ninh, cô cũng không xấu hổ, liền cầm ra cây kem từ túi nilon, đưa đến gần cậu, cười hì hì: " Tớ học lớp 3 năm 2, tớ tên Khương Ninh, chúng ta làm quen nha?"
Yến Nhất Tạ mắt nhìn thẳng, sắc mặt lạnh nhạt, cũng không thèm nhìn tới cây kem gần tan kia.
Hắn cùng quản gia mặc tây trang, kẻ trắng kẻ đen nhưng đều cùng là 2 người điếc.
Khương Ninh bất đắc dĩ di chuyển chân nhỏ, chạy chậm lên.
Cô một năm nay không vận động nhiều, vừa chạy vừa nói chuyện thập phần khá hấp tấp.
" Đúng rồi, nếu đã là bạn học, có thể hay không cậu cùng tớ trao đổi số điện thoại?"
"A."
Xe lăn đột ngột dừng lại.
Thiếu niên nâng gương mặt tinh xảo, rốt cuộc có chút phiền mà nhìn chằm chằm cô: " Cậu rốt cuộc muốn làm gì?"
Khương Ninh trong thời gian ngắn nên không tìm ra lí do, cũng không thế nói chuyện đời trước, một năm sau chúng ta sẽ quen biết, cậu còn đem mình đặt vào đáy lòng.
Cô nhìn bộ dạng lãnh đạm của Yến Nhất Tạ, trong lòng quýnh lên, bỗng nhiên lấy ra từ váy một tờ thời khóa biểu.
Yến-ít khi đến trường học-Nhất tạ: " ........."
Khương Ninh đâm lao thì phải theo lao, đôi tay hướng tới trước mặt Yến Nhất tạ: " Bạn học Yến, chủ nhiệm của cậu nhờ tớ mang đến."
Yến Nhất Tạ nhìn chằm chằm tờ giấy, nhíu nhíu mày, giơ tay.
Quản gia liền lập tức nhận tờ giấy, gấp lại cho vào túi.
" Yến........"
" Còn có việc sao?" Thiếu niên đẩy xe lăn tiến lên phía trước, đưa lưng về phía cô, giọng nói lãnh đạm.
Khương Ninh phía sau do dự hỏi: " Nếu cậu không ngại, sáng mai tớ đến cùng cậu đi học."
Cô không có ý gì khác, cô chỉ cảm thấy thiếu niên hai chân tàn phế, quanh năm ở trong tòa nhà, quản gia cũng không nói chuyện nhiều,.......... Có chút tịch mịch.
Đời trước cậu đối với cô rất tốt, trừ bỏ mẹ, em trai, cũng chỉ có cậu, cô hi vọng có thể vì cậu mà làm chút việc.
Yến Nhất tạ ngẩn cả người, vặn quay đầu nhìn lại.
Khương Ninh thấy cậu nhìn qua, vội vàng đứng thẳng, bày ra vẻ mặt tươi cười vô tri vô hại.
Hoàng hôn xuống khiến da Khương Ninh trở nên trắng hơn, tóc đen mềm mại, mắt cá chân mảnh khảnh, tất cả đều bao phủ bởi một lớp mỏng ánh sáng, nhưng Yến Nhất Tạ lại hung hăng trừng mắt Khương Ninh, dùng loại ánh mắt không chút độ ấm nào.
Đối với cậu mà nói, cô chỉ là một người xa lạ, vẫn là không thể hiểu rõ.
Chỉ là, cô không giống những người khác sợ hãi, rời xa hắn....... Ý nghĩ này chỉ vừa lướt qua, liền biến thành lạnh lẽo cùng chế giễu.
" Cách tôi xa một chút." Yến Nhất Tạ đáy mắt kết băng: " Không cần quan tâm."
Khương Ninh lòng ngực run lên.
Mà thiếu niên không để ý nữa, quay đầu lại, tiếp tục rời đi.
Xe lăn, thiếu niên, quản gia bị hoàng hôn kéo bóng in trên mặt đất, thực giống băng sơn.
___________________________________
Chờ đến khi kem đựng trong bao nilon tan ra, chảy hết trên mặt đất, Khương Ninh mới hồi phục tinh thần.
Cô quay người lại, liền nhìn thấy Hứa Minh Dực.
Tuy rằng ở cùng một chỗ, sớm hay muộn cũng sẽ nhìn thấy, nhưng Khương Ninh không nghĩ tới Hứa Minh Dục sẽ thấy cô nhanh như vậy.
Lúc này Hứa Minh Dực là thiếu niên tuổi 15, mặc đồ bóng rổ, số 6 đỏ rực in trên áo, tay còn mang bao cổ tay, dương quang soái khí, sáng ngời lóa mắt.
Nhưng Khương Ninh trong nháy mắt lại nhớ tới lúc chết, cảnh tượng hắn nhằm vào ghế Chung Từ Sương phía sau.
Khương Ninh đã chết, không thể nghe được lời giải thích của Hứa Minh Dực, nhưng việc này còn cần giải thích sao?
Đáp án duy nhất chính là, Chung Từ Sương trước sau như một đều là bạch nguyệt quang của hắn, hắn nửa điểm cũng không thích Khương Ninh.
" Khương Ninh, cậu không sao chứ?" Hứa Minh Dực thở hổn hển, tay chống đầu gối, nhìn cô, rồi lại nhìn Yến Nhất Tạ cùng quản gia đã đi xa, cả giận nói: " Tớ đi tìm cậu nửa ngày, trời cũng gần tối, cậu chạy tới nơi này làm cái gì------- Tóc cậu?"
" Cậu cắt tóc?" Hứa Minh Dực nhớ tới gần đây có một tiệm cắt tóc, Khương Ninh là vừa đi cắt tóc, hắn cũng không tiếp tục đề tài vừa rồi.
Rất xinh đẹp.
Nhưng Hứa Minh Dực sẽ không nói.
Hắn nhìn chằm chằm Khương Ninh, nhíu mày nói: " Gần nhà Tư Hướng Minh cũng có một tiệm, cậu chạy xa như vậy đến đây làm gì?"
" Cậu vừa rồi gặp tên kia, không phát sinh gì đi?" Hứa Minh Dực vẫn là che giấu, không lộ ra một tia quan tâm.
Nhưng nói nửa ngày, tiểu Khương Ninh đều thờ ơ nhìn hắn, Hứa Minh Dực đột nhiên cảm thấy không khỏe.
" Làm sao vậy?" Hắn nhíu mày, cũng không quản tay Khương Ninh bị ướt do kem tan, lập tức nắm chặt tay Khương Ninh kéo đi.
" Được, về trước rồi nói, trời rất nhanh sẽ tối, bên này thường xuyên có lưu manh, tương đối loạn."
Nhưng chỉ vừa đi được hai bước, tay đã bị Khương Ninh ném ra.
Hứa Minh Dực nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
Hoàng hôn đã hoàn toàn đi xuống, sắc trời đã lem nhem đen.
Hắn nhìn chằm chằm Khương Ninh chốc lát, rốt cuộc phát hiện có điểm kỳ quái----------- Khương Ninh quá mức lãnh đạm.
Mặt lạnh nhìn hắn, không cười, không nháo, cũng không nhíu mày rớt nước mắt.
Biểu tình quá thực thay đổi.
" Rốt cuộc làm sao vậy? Vẫn là bởi vì mấy hôm trước tớ không dẫn cậu cùng đi câu cá?"
Nhà Hứa Minh Dực với nhà Khương Ninh không tính quá gần, cách mấy con phố, hắn cũng không biết hôm nay Khương gia có chuyện phát sinh. Chỉ cho rằng tiểu Khương Ninh bởi vì mấy hôm trước mà sinh khí.
Nhưng Khương Ninh không trả lời hắn, không nói một tiếng mà vòng qua hắn đem kem ném vào thùng rác, sau đó bước nhanh trở về.
Hứa Minh Dực nhìn nhìn tay chính mình, không hiểu ra sao.
Khương Ninh như thế nào lại không bởi vì chính mình nắm tay cô mà nhảy nhót vui mừng?