Chương 11:
Chỉ trong nháy mắt, cả người Cố Chỉ Hàm kinh hãi, dại ra, cha hôn cô… Đôi môi của cha thật mềm, ấm áp. Con nai nhỏ ngủ say trong lòng lập tức bị cái hôn của cha đánh thức, đang chạy như điên.
Cố Lâm Hiên bị đôi mắt ngu ngơ của con gái nhìn chằm chằm có chút nhộn nhạo, vươn tay xoa đỉnh đầu cô, giọng nói trầm thấp: “Cha là chuyên nghiệp, cho nên không cần mặc thứ này. Nhưng con không được, nhỡ bị va chạm trúng, cha sẽ đau lòng.”
“Ồ!” Cố Chỉ Hàm còn chưa lấy lại tinh thần ngây ngốc đáp, để mặc anh dẫn tới trại nuôi ngựa.
Bởi vì Cố Chỉ Hàm căn bản không biết cưỡi ngựa, cho nên chỉ có thể là Cố Lâm Hiên dẫn theo cô. Dưới sự trợ giúp của sư phụ thuần ngựa và cha, cuối cùng Cố Chỉ Hàm cũng leo lên được lưng ngựa, sau lưng dựa vào l*иg ngực rộng lớn có lực của cha. Đây là cách cưỡi ngựa một năm trước, lại gần gũi dán sát anh lần nữa.
Cố Chỉ Hàm cảm nhận được rất rõ, hơi thở ấm áp của anh phả bên tai cô. Bàn tay của Cố Lâm Hiên xuyên qua bên hông mảnh khảnh của cô, ôm chặt người trong lòng vào ngực.
So với ngựa chạy nhanh rong ruổi, Cố Lâm Hiên càng thích loại cưỡi ngựa chậm rãi như vậy. Con ngựa nhẹ nhàng chậm rãi chạy, Cố Chỉ Hàm vừa hưng phấn, vừa ở trong lòng anh vui vẻ kêu to.
Nhìn ý cười vui vẻ trên gương mặt ngây thơ của cô, còn có đôi mắt to cười thành hình trăng rằm, bàn tay ôm eo cô không dấu vết tiến lên trên, vuốt ve bên cạnh áσ ɭóŧ của cô.
Anh cúi đầu, càng dán sát bên tai cô. Hình dáng đường cong cằm cương nghị, nhẹ nhàng chạm lên bả vai nhỏ yếu của cô. Hít một hơi thật sâu, ngửi mùi hương xử nữ trên người cô, đôi môi mỏng của Cố Lâm Hiên nhếch lên nụ cười cưng chiều.
Cố Chỉ Hàm đang đắm chìm trong vui sướиɠ cưỡi ngựa, không hề nhận thấy được người đàn ông phía sau có chút biến hóa. Đôi mắt cô nhìn chằm chằm con tuấn mã khác trong trại ngựa lao nhanh, sốt ruột tới mức không nhịn được. Nhưng mà con ngựa của cha mình, lại đi về trước với tốc độ chậm như rùa bò.
“Cha, nhanh lên được không…” Cố Chỉ Hàm làm nũng, không vui thúc giục người đàn ông phía sau.
Nghiêng đầu sang một bên, cánh môi phấn nộn vừa lúc cọ qua môi của cha. A… Bỗng nhiên Cố Chỉ Hàm cảm thấy ngọt ngào xấu hổ, lỗ tai lập tức đỏ lên. Cô ngượng ngùng chậm rãi quay đầu, đặt tầm mắt vào con tuấn mã chạy như bay ở phía xa.