Chương 8: Đêm khuya 2
Thật cẩn thận mặc qυầи ɭóŧ cho cô, kéo xuống váy ngủ, còn đắp chăn cẩn thận, sau đó điểm nhẹ mũi chân đi ra ngoài.
Cố Chỉ Hàm nhìn thấy cửa đóng chặt, cả người thả lỏng ra. Lúc này cô giống như mới chạy xong 10 km, ồ… Không, còn mệt hơn chạy 10 km.
Sao cha… Có thể làm như vậy? Tay cô sờ lên tiểu huyệt của mình, chỗ đó, dường như còn lưu lại độ ấm môi lưỡi của cha. Cô thật cẩn thận cho ngón tay vào, bên trong vừa ướt vừa trơn, không ngờ tới bị cha trêu đùa một lát, vậy mà mình cao trào, thật nhiều nước, thật thẹn thùng.
Trên chăn mỏng cũng dính ướt một chút. Cả người Cố Chỉ Hàm sắp điên mất, loại cấm kỵ vui thích này, đúng là khiến cô hận… Còn lén thích loại cảm giác này.
Cả đêm, cô đều rất lâu không đi vào giấc ngủ, trong đầu đều là dáng vẻ của cha, cùng với cảm giác kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt.
Vì sao chỉ mới một ngày, cuộc sống của cô… Đã trở nên rối loạn như thế?
…
Một đêm không ngủ ngon, cho đến khi chân trời bên ngoài cửa sổ hửng sáng, Cố Chỉ Hàm mới cảm thấy buồn ngủ. Nhưng không ngờ tới ngủ một giấc tỉnh lại, đã hơn 10 giờ sáng.
Vội vàng rửa mặt chạy xuống tầng 1, nhưng ngoài ý muốn thấy được cha đang ngồi trên ghế sô pha dùng máy tính làm việc.
Cố Lâm Hiên là thương nhân khai phá bất động sản, toàn bộ dựa vào hai bàn tay gây dựng sự nghiệp từ khi còn trẻ. Dựa vào khứu giác thương nghiệp nhạy bén, còn gan dạ sáng suốt, sấm rền gió cuốn, quát tháo giới thương nhân. Chỉ trong 10 năm ngắn ngủi, đã từ một thương nghiệp nhận thầu kiến trúc không nổi tiếng, lột xác thành thương nghiệp bất động sản nằm top 3 Lương Thành.
“Cha… Sao hôm nay muộn như vậy cha còn chưa đến công ty?” Cố Chỉ Hàm vươn tay vén tóc mái ra sau tai, cúi đầu nhìn váy ngủ tơ tằm trên người mình, đột nhiên cảm thấy ngượng ngùng.
Vốn dĩ cho rằng đã muộn như vậy, cha chắc chắn đã đến công ty. Trong nhà chỉ có cô và dì Lý, cho nên cô không định thay quần áo.
Cố Lâm Hiên nghe thấy tiếng ngẩng đầu, đôi mắt màu nâu nhạt lướt qua Cố Chỉ Hàm mặc váy ngủ tơ tằm, lông mày nhíu chặt.
Cố Chỉ Hàm bị anh nhìn chằm chằm cả người không được tự nhiên, mở miệng nói: “Chuyện đó… Con đi thay quần áo trước.” Xoay người muốn đi lên lầu, trong đầu lại hiện lên cảnh tượng tối qua cha làm đối với cô.
“Không cần, ngồi xuống ăn bữa sáng đi!” Cố Lâm Hiên mở miệng ngăn cản cô, bàn tay khép laptop lại.