Sau khi tiếp nhận toàn bộ ký ức xong thì Kiều Xu bước xuống giường, cô đi tới trước gương để quan sát khuôn mặt hiện tại của mình.
Cơ thể này có một khuôn mặt hết sức xinh đẹp, đôi mắt to với khóe mắt hơi thấp, điểm thêm hai hàng lông mi dày rậm làm cho khuôn mặt vừa mới tỉnh ngủ vẫn còn hơi đỏ hồng của cô tăng thêm phần thơ ngây vô tội. Cơ thể này được chăm sóc rất kĩ càng, làn da trắng nõn mịn màng khi nhìn dưới ánh sáng mặt trời thì càng thêm trong suốt, đôi môi của cô trước khi ngủ đã được tô son dưỡng cho nên trông có vẻ vừa mềm mại vừa bóng bảy mê người.
Trên người cô mặc một bộ đồ ngủ bằng bông màu xanh biển, từ trên xuống dưới cứ như một cô bé còn chưa tốt nghiệp, chẳng có tí dáng vẻ của người phụ nữ đã kết hôn hai năm đâu cả.
Cô xác nhận lại thời gian với hệ thống thêm một lần nữa, ngày mai, cô gái là “ánh trăng sáng” kia sẽ trở về, cho nên thời gian từ đây tới bữa tiệc nọ chỉ còn không đến bốn mươi tám tiếng đồng hồ. Kiều Xu trợn trắng mắt với hệ thống, cô cảm thấy thế này cũng quá gấp rồi. May hôm nay là chủ nhật, cô không cần phải đi làm, mấy hôm nay Phó Diệp lại nhận một vụ án mạng, lúc bận bịu nhất đều ngủ lại ở công ty, vì thế Kiều Xu quyết định tới an ủi anh một chút.
Kiều Xu có tay nghề nấu nướng khá tốt, cô vốn được sinh ra trong một gia đình bình thường, cho nên từ nhỏ đã được người nhà dạy bạo rằng thức ăn ở nhà là thứ tốt cho sức khỏe của mình nhất, vì thế cô rất ít khi đi ăn ở bên ngoài. Hơn nữa ba của cô còn có ngón nghề bếp tuyệt vời, cô lại thừa hưởng hết toàn bộ khả năng đó, cho nên những lúc không có hẹn thì Kiều Xu đều tự mình nấu cơm ăn, những người bạn thân của cô cũng rất thích tới nhà cô ăn cơm ké. Cô nghĩ tới việc mấy ngày này chắc chắn Phó Diệp bận tới mức không ăn cơm đàng hoàng, cho nên không thể ăn được đồ nhiều dầu mỡ, vì vậy cô đã nấu một nồi cháo rau, ăn kèm với sườn heo xào chua ngọt, cá hương nấu cà tím và súp lơ xanh xào, sau đó cất toàn bộ vào hộp giữ ấm.
Kiều Xu trang điểm nhẹ, mặc vào một chiếc váy màu vàng có cổ vuông kiếm được trong tủ quần áo, nhìn cô từ trên xuống dưới trông có vẻ vừa phục cổ lại vừa quyến rũ, Kiều Xu chớp mắt nhìn mình trong gương, từ từ nở một nụ cười mỉm. Cô xách theo hộp giữ ấm đi tới phòng làm việc của Phó Diệp, trong trí nhớ của cơ thể này, cô rất ít khi đi tới nơi làm việc của chồng mình, bởi vì lo lắng bản thân sẽ làm ảnh hưởng tới công việc của anh, sẽ làm anh cảm thấy phiền phức, cho nên khi cô đi tới phòng làm việc, tiếp tân ở cửa cũng không biết cô chính là bà chủ của mình.
“Xin chào cô, tôi tìm Phó Diệp.” Kiều Xu mỉm cười nói với cô gái ở đối diện.
“Xin hỏi cô có hẹn trước không?” Ib mình để được mua truyện với giá rẻ nha mn
“Không có, nhưng mà… Thôi, cảm ơn.” Cô gái tiếp tân còn chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy người phụ nữ xinh đẹp trước mặt mình quay đầu, bước nhanh về phía luật sư Phó đang xuống lầu, “Này…” cô gái còn chưa kịp gọi lại thì đã trợn tròn đôi mắt của mình lên nhìn tình huống trước mặt, vị luật sư Phó mỗi ngày đều trưng ra khuôn mặt không cảm xúc với mọi người lại đang nở một nụ cười mỉm, cô có nhìn lầm hay không thế?
“Kiều Kiều, sao hôm nay em lại tới đây thế?” Hôm qua Phó Diệp chỉ được nghỉ ngơi mấy tiếng đồng hồ, hôm nay lại phải làm việc mất cả buổi sáng nên cho dù tinh thần anh có tốt tới mấy đi nữa thì cũng không tài nào chịu nổi, anh đang chuẩn bị xuống lầu đi ăn cơm thì lại liếc mắt nhìn thấy vợ xinh đẹp động lòng người của mình tới, lập tức làm lòng anh cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa vui vẻ bất ngờ.
Kiều Xu cười tủm tỉm ngẩng đầu lên nhìn Phó Diệp, cho dù khuôn mặt này của anh đã rất quen thuộc trong trí nhớ của cô, nhưng ngay giây phút được nhìn thấy thì cô vẫn không kiềm được sự kinh ngạc của mình, người đàn ông này có một vẻ ngoài hết sức thu hút, ngay cả lúc mệt mỏi như thế này cũng không hề giảm đi chút nào, anh cứ như một bức tranh thủy mặc đầy đủ đậm nhạt vậy, lúc anh cúi đầu nhìn cô và mỉm cười có cảm giác như toàn bộ bức tranh đều ấm áp cả lên. “Hôm nay em không phải đi làm mà, lại nhớ hôm qua anh không về nhà, nên chắc chắn là cũng chưa ăn uống đầy đủ, mấy hôm nay mệt như thế này lại không ăn cơm cho ngon thì sao chịu được.”
Phó Diệp cầm lấy hộp giữ ấm trong tay Kiều Xu, dẫn cô quay về văn phòng của mình, lúc Kiều Xu nấu cơm thì cô đã tự mình ăn một chút rồi nên Phó Diệp bảo thư kí pha cho cô một ly cà phê. Kiều Xu ngồi trên ghế sô pha nhìn Phó Diệp ăn cơm, gương mặt của anh đã trở lại với vẻ lạnh lùng lúc ban đầu, ngỡ như nụ cười mỉm thoáng qua kia chỉ là ảo giác của chính cô vậy, bảo sao chủ cũ của cơ thể này lại không dám tới đây tìm anh, cô ấy nhạy cảm như thế mà gặp phải khuôn mặt lạnh lùng như này sợ là tới một lần cũng không dám có lần thứ hai nữa.
Phó Diệp sau khi ăn cơm xong thì tự dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trên bàn rồi mới ngẩng đầu lên nhìn về phía cô, khả năng quan sát của luật sư rất tốt cho nên tất nhiên là anh đã sớm biết việc vợ mình vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, nhưng anh cũng không có ghét ánh mắt đó, vợ của anh đối xử với anh luôn có hơi cẩn thận quá mức, việc nhìm chằm chằm vào anh như thế này rất ít cho nên anh không muốn làm cô thấy sợ hãi. Ai ngờ vừa vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô dựa đầu vào ghế sô pha ngủ từ lúc nào không biết, còn không hề đề phòng mà nở một nụ cười hết sức ngọt ngào, giống như đã mơ thấy một giấc mơ đẹp nào đó. Tâm trạng của Phó Diệp cũng đột nhiên cảm thấy tốt hơn một xíu, anh đi tới bên cạnh vợ mình, chuẩn bị đấp tấm thảm mỏng cho cô để cô có thể nghỉ ngơi tốt hơn một chút, lại nhìn thấy một bên tay áo của cô trượt xuống do cổ áo quá rộng trên cơ thể đang nằm nghiêng của mình, làm lộ ra chiếc áo ngực màu đen bên trong và một nửa bầu ngực trắng như tuyết.
Cổ họng của Phó Diệp bắt đầu cảm thấy hơi khô nóng, dưới bụng cũng như đang có ngọn lửa thiêu đốt, do dạo này bận quá nên đã lâu anh chưa chạm vào cô, bản thân anh trước giờ không phải là người đặt nặng tìиɧ ɖu͙©, vợ anh cũng ít khi tỏ ra có yêu cầu về mặt này, cho nên số lần làʍ t̠ìиɦ bình thường của hai vợ chồng không cao, nhưng ngay giây phút mà trông cô vừa ngây thơ lại vừa quyến rũ như thế này đã khiến anh không cách nào nhịn được mà luồng tay vào cổ áo của cô, nắm lấy bầu ngực mềm mại như nước đó mà xoa bóp, cảm giác vô cùng tuyệt vời. Anh không hề thỏa mãn chỉ với mấy cái xoa bóp như này, vì thế anh cởi phần váy phía trên của cô ra, chui đầu vào giữa ngực cô mà liếʍ mυ'ŧ hai đồi thịt mềm bên trong, bàn tay lại thành thạo luồn ra sau lưng của cô, cởi nút áo ngực của cô ra rồi không thèm nhìn mà ném sang một bên, ngậm lấy một núʍ ѵú mυ'ŧ thật mạnh.
Kiều Xu bị một loạt động tác không thèm che dấu này của anh làm cho tỉnh lại, cho dù có buồn ngủ tới cỡ nào đi nữa cũng không thể ngủ tiếp được nữa rồi, cô còn chưa kịp nói tiếng nào thì đã không nhịn được mà “A ~” một tiếng, cô vừa đẩy người đàn ông đang làm loạn trước ngực của mình ra vừa dùng giọng nói mềm mềm mại mại của mình nói ra ba chữ “Làm… gì… đó” ngắt quãng, lúc nói chữ cuối cùng giọng cô còn hơi run, hiện tại cơ thể cô không còn chút xíu sức lực nào, nhưng lại nhịn không được mà nhỏ giọng rên mấy tiếng. Anh mυ'ŧ làm cô thoải mái vô cùng, không chịu được mà hơi ưỡn ngực lên, như muốn như không.
Người đàn ông nhỏ giọng cười một tiếng, nhìn thấy cô tỉnh thì nhổm người dậy mà hôn cô thật sâu, cái lưỡi cũng len lỏi vào trong khuôn miệng đang hé mở của cô, nụ hôn vừa dịu dàng vừa sâu, bàn tay anh xốc lên váy cô rồi theo cặp đùi mịn màng vuốt ve lên trên.