Gia Đình Họ Tống Chung Vợ

Chương 2

Chương 2: Trong đêm mưa bị cha cưỡng đoạt trinh tiết ( 2 )

Cơ thể nhạy cảm của cô gái sao có thể chịu được khi bị chơi đùa như thế, chẳng được bao lâu, các ngón tay của hắn đã bị xối ướt đẫm dâʍ ɖị©ɧ. Tống Chính Dương rút ngón tay ra, chất lỏng trong suốt trên đó tiếp tục trượt xuống, hắn trừng mắt nhìn Tống Vô Hoan châm chọc nói: "Với thân thể dâʍ đãиɠ như vậy, chắc ngươi sớm bị người xài qua rồi a......”

" Cha .. . ” Tống Vô Hoan đau đớn lẩm bẩm, hắn tại sao nhất định phải làm nhục cô bằng những lời như thế này.

Tống Chính Dương nhìn khóe mắt ngấn lệ của cô, nhưng chỉ cười lạnh, cởϊ áσ khoác và áo sơ mi, cởi thắt lưng quần tây, qυầи ɭóŧ màu đen rơi xuống, thân hình cường tráng rắn chắc của người đàn ông trung niên hoàn toàn lộ ra trước mặt cô gái, lần đầu tiên Tống Vô Hoan nhìn thấy bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© của người đàn ông, thứ đen xì thô to kia, cô sợ tới mức lập tức quay đầu nhắm mắt lại, khuôn mặt tái nhợt lại nổi lên đỏ bừng.

Thân thể không còn chút sức lực nào bị Tống Chính Dương đột nhiên bế vào phòng ngủ của hắn, ném cô lên giường lớn mềm mại, sau đó thân thể cường tráng lại lấn người tiến lên, lần này hắn không còn kiên nhẫn, trực tiếp kéo hai đùi trắng nõn của cô ra, dưới đám lôиɠ ʍυ đen nhánh lộ ra huyệt nhỏ non mềm hồng hào, hình dáng hoàn mỹ như nụ hoa.

"Huyệt thật mềm! Vậy để cha kiểm tra cơ thể của ngươi một chút ..." Tống Chính Dương thấy thú huyết sôi trào, dươиɠ ѵậŧ thô đen đang hưng phấn run lên bần bật.

Tống Vô Hoan hai chân run rẩy, cô cắn chặt môi dưới. Cô biết điều đó không ổn nhưng cô không ngăn cản. Thay vào đó, cô ngầm chấp nhận mọi chuyện đang xảy ra, nếu như vậy có thể làm cho bọn hắn giải hận, có thể để cho hắn cảm thấy đây là chuộc tội, thế thì cô chỉ có thể tiếp nhận.

Nhưng người cha bình thường từ trước đến nay luôn lịch sự của cô, vẫn khiến cô cảm thấy rất xấu hổ khi nói chuyện một cách hạ lưu thô tục như vậy trên giường.

" Cha ..." Nhìn thấy hắn đang cầm dươиɠ ѵậŧ to lớn của mình ấn đầu nó vào miệng huyệt non nớt của mình, Tống Vô Hoan vẫn không khỏi khẩn trương co rút lùi lại. Tống Chính Dương sốt ruột kéo hai chân cô lôi xuống, sau đó dụng lực tách ra, qυყ đầυ chống ở miệng huyệt không thương tiếc tung người đẩy vào.

"A ... Đau quá ..." Dươиɠ ѵậŧ to lớn cưỡng ép cắm vào miệng hoa huyệt chật hẹp, cảm giác đau đớn kịch liệt truyền đến từ hoa huyệt, Tống Vô Hoan hai chân run lên, đau đớn khiến da đầu tê dại.

Tống Chính Dương chỉ cảm thấy dươиɠ ѵậŧ của mình bị vật gì đó chặn lại, trong lòng biết mình đã chạm vào màиɠ ŧяiиɧ khiến hắn cảm thấy hưng phấn khó tả, lập tức ép gập hai chân Tống Vô Hoan vào ngực cô, sau đó dùng lực đẩy mạnh, qυყ đầυ xuyên thủng chướng ngại vật cuối cùng, kèm theo đó là tiếng kêu thảm thiết của cô gái bị xuyên thủng đến tận cùng.

Cái hành lang chặt chẽ làm tắc đường này quấn lấy côn ŧᏂịŧ hắn, sự khít khao và nóng bỏng vô song khiến hắn sướиɠ đến suýt nữa thì bắn ra. Thung lũng chật hẹp bám chặt lấy côn ŧᏂịŧ, mỗi khi hắn di chuyển nó, đều vô cùng mê hồn. Hắn nhẹ nhàng rút toàn bộ côn ŧᏂịŧ ra phát hiện phía trên dính đầy máu, mặc kệ Tống Vô Hoan đau đớn hét lên, cắm vào lần nữa.

"Cha đau ... đừng ..." Tống Vô Hoan đau đến mức cô cảm thấy cơ thể mình như bị xé ra làm hai, cố gắng vùng vẫy, nhưng càng làm cho hai người kết hợp càng chặt hơn. Gậy thịt thô to như cánh tay trẻ em của cha mạnh mẽ chọc mở nơi nhỏ hẹp của cô, mỗi lần chọc cắm, toàn thân cô đều run lên vì đau.

Tống Chính Dương nắm lấy hai cánh tay đang vung loạn của cô, dùng cà vạt trói thẳng vào đầu giường, trong khi lòng bàn tay thô ráp nhào nặn hai ngọn núi của con gái, hai chân gấp lại, đẩy lên cao, mỗi lần cử động bầu ngực trắng như tuyết không đề phòng đều bị đâm đến lắc lư lên xuống.

"Đau quá ... Cha nhẹ chút ư ..." Tống Vô Hoan đau đớn rêи ɾỉ, lúc này người cha ngập tràn ham muốn thú vật, hoàn toàn không thể nghe lời cầu xin của cô, thay vào đó, hắn không ngừng tăng tốc xông vào, dươиɠ ѵậŧ to dài không ngừng đảo loạn hoa huyệt, đâm vào sâu trong hoa tâm.

Tống Chính Dương hôn lên đôi môi mềm mại của cô, ép cô mở miệng, cuốn lấy đầu lưỡi béo mập, liếʍ bốn phía trong miệng cô, đảo qua từng cái răng, một cô gái trong sáng làm sao có thể trải qua chuyện này, bị kỹ thuật hôn cao siêu của Tống Chính Dương làm cho toàn thân như nhũn ra. Mà nơi hai người kết hợp, sau một hồi dồn dập dồn dập, cô dần dần cảm thấy cơn đau giảm dần, thay vào đó là một số cảm giác khó giải thích được dâng lên.

"Ư ... Ư ... Ư ..." Dưới va chạm của vòng eo rắn chắc của cha, cô gái dần dần phát ra những tiếng rêи ɾỉ hơi mập mờ, phát hiện giọng nói của mình trở nên kỳ quái, Tống Vô Hoan vô thức cắn chặt môi, Tống Chính Dương không vui, trên môi cô cắn một cái, "Không cho phép nhịn! Kêu ra, cha thích nghe ..."

Tống Vô Hoan không dám phản kháng, tiếng rêи ɾỉ của cô càng lúc càng lớn hơn trong khi cha cô điên cuồng đâm loạn vào bên trong hết lần này đến lần khác, "Mmmm ... ah ... Cha ... ah ah ... ummm ... Thật kỳ lạ ..."

Cơ thể trở nên lạ lẫm, bụng dưới chua xót mềm mại, một số kɧoáı ©ảʍ khó tả vọt tới, dươиɠ ѵậŧ to lớn của cha cô đi xuyên qua thung lũng*, lại đâm vào tử ©υиɠ, côn ŧᏂịŧ mềm mại mẫn cảm bên trong liên tục bị va chạm khiến cô cảm thấy một luồng hơi nóng đang tuôn ra từ cơ thể mình, với những cú thúc mạnh của cha cô, có một tiếng nước chảy ra rất lớn.

*"Khi anh qua thung lũng, và bóng đêm ghì bàn chân. Đời khiến anh chẳng còn nhiều luyến lưu, em mong lau mắt anh khô.Ta yêu sai hay đúng, còn thấy đau là còn thương. Khi bão qua rồi biết đâu sẽ... đi tới nơi của ngày đầu, hết muộn sầu." =>>Hợp không hợp không mọi người, editor thấy nội dung truyện hợp với lời bài hát quá (>‿♥)

"Tiện hoá! Ra nhiều nước như vậy!" Tống Chính Dương mắng khi phát hiện chăn đắp đã ướt sũng, nhưng hắn thực sự rất thích cảm giác được bao bọc trong ấm áp này. Hắn vừa mắng vừa áp người lại, đầu lưỡi quét qua ngực Tống Vô Hoan, quét tới quét lui, răng cắn núʍ ѵú dựng đứng bên trái và mυ'ŧ mạnh.

" Cha, đừng ..." Tống Vô Hoan cảm giác cha đang mυ'ŧ đầṳ ѵú của mình, xấu hổ mặt đỏ bừng muốn đẩy mặt hắn ra, nhưng đối phương lại đè lên dính sát vào người cô, hai tay dùng sức đè vυ' xuống.

“Vυ' của ngươi vừa to vừa trắng, thẹn thùng cái gì?” Tống Chính Dương hừ lạnh, dùng hai tay nhào nặn hai quả cầu trắng như tuyết, bóp nặn liên tục làm chúng biến hình, khiến cô hoài nghi không biết có bị vỡ tung ra không.

Tống Chính Dương dứt khoát bế cô lên, để cho hai chân của Tống Vô Hoan vòng qua eo mình, cánh tay như kìm sắt của hắn xuyên qua dưới tay cô, ôm lấy cô, sau đó cúi đầu vùi mặt vào bộ ngực đầy đặn và mềm mại của cô gái, bờ môi hé mở dùng sức mυ'ŧ mạnh một đầṳ ѵú.

" Cha ... Đau quá ..." Tống Vô Hoan đau đớn nhíu mày.

Tống Chính Dương cười xấu xa, "Để ta xem bộ ngực mê người của yêu nghiệt ngươi có thể hút ra sữa hay không ..." Trong lòng hắn, Tống Vô Hoan chính là yêu nghiệt, người bình thường sao có thể có số mệnh đáng sợ như vậy? Hắn đã cố gϊếŧ cô nhiều lần, nhưng cô vẫn sống khỏe mạnh, vì vậy hắn sẽ không ngạc nhiên nếu có bất kì chuyện gì xảy ra trên người cô.

" Cha, đừng nói nhảm ..." Tống Vô Hoan xấu hổ phản bác lại, vừa dứt lời, cô liền cảm thấy có thứ đang vùi trong cơ thể đâm mạnh vào, cô liền lớn tiếng rêи ɾỉ.

Tống Chính Dương cắn đầṳ ѵú trái, mυ'ŧ sưng đỏ vυ' phải, mυ'ŧ được một lúc thì cảm thấy trong miệng có chút chất lỏng ngai ngái hơi ngọt khiến hắn run lên.

“Quả nhiên là một yêu nghiệt!” Hắn không thể tin được, hắn dùng sức đè hai vυ' cô gái xuống, hai núʍ ѵú bị hút đỏ thực sự chảy ra hai chất lỏng màu trắng sữa… “Quả nhiên là yêu nghiệt !" Hắn cười lạnh, nhưng ánh mắt lại gần như điên cuồng.

Tống Vô Hoan sắc mặt tái nhợt, cô thật sự không phải người bình thường sao?

Tống Chính Dương đôi mắt hơi lim dim, không đồng tình chút nào khi nhìn khuôn mặt tái nhợt của cô, sau đó lại vùi vào trong ngực cô, hung tàn mυ'ŧ lấy đầṳ ѵú bên trái, Tống Vô Hoan chỉ cảm thấy có thứ gì đó không ngừng chảy ra từ cơ thể, đầṳ ѵú bên trái bị cha bú vừa đau vừa tê dại.

" Cha ... Con xin ba ... Đau quá......”

Cô ứa nước mắt nhìn hắn, ánh mắt điềm đạm đáng yêu mang theo khẩn cầu.

Trong lòng Tống Chính Dương hơi động, hung hăng áp đảo cô lần nữa, nâng hai chân thẳng lên xông vào, “Về sau thân thể ngươi là của ta, ngươi tất cả đều phải nghe theo ta, hiểu chưa?”

" Ừm……Ừ…Cha chậm một chút…A…." Tống Vô Hoan đau đớn vui sướиɠ đáp ứng, cơ thể lần đầu tiên giao hợp, thực sự không chịu nổi sự chà đạp thô bạo, sau khi hắn bắn một lần, cô không nhịn được nữa ngất đi.

Tống Chính Dương không buông tha cô như thế, khi Tống Vô Hoan tỉnh lại lần nữa thì phát hiện cha vẫn đang nhịp nhàng trên người cô. Cô chỉ cảm thấy tiểu huyệt sưng đau không chịu nổi, không thể không cầu xin, " Cha ..."

Tống Chính Dương bóp cổ cô, cúi đầu hôn lên đôi môi sưng đỏ của cô, cuối cùng gầm nhẹ một tiếng, bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đặc nóng bỏng lần thứ 2 vào bên trong cơ thể cô, sau đó thân thể mệt mỏi nghiêng người ngã xuống giường ngủ.

Tống Vô Hoan run rẩy đứng dậy xuống giường, chỉ cảm thấy hai chân cứng đờ không tưởng tượng nổi, vừa đi được vài bước thì suýt chút nữa ngã xuống. Cô đành phải cố gắng chịu đựng vào phòng tắm rửa thân thể sạch sẽ.

Trở lại phòng ngủ của mình, cô quấn mình thành kén bọc trong chăn, đôi mắt như cười lại như khóc, ngẩn người nhìn chằm chằm vào khoảng không đến nửa đêm mới chìm vào giấc ngủ.