Thiệu Phi lén lút nhìn xung quanh, lướt qua hết mọi thứ qua một lượt, miệng nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó tiếp tục lau dọn căn phòng không biết đã tích lũy bao nhiêu bụi đất cùng mạng nhện.
Lục Sâm hưng thú nhìn Thiệu Phi, điện thoại đầu bên kia uy uy vài tiếng: “Tôi nói cậu bị sao vậy, nghe điện thoại mà cũng phân tâm?”. Nhớ năm đó, tên biếи ŧɦái này có thể một lòng mà dùng ba lần, làm bạn cùng lứa hận đến ngứa răng ngứa lợi.
“Nhìn thấy một chuyện thú vị”. Cái người lúc nào cũng bình thường kia, ngắn ngủi mấy ngày mà thể hiện ra nhiều mặt như vậy, hóa ra cậu ta sợ cái này sao?
“Cái gì thú vị, cậu đừng đánh trống lảng với tôi, có biết Đổng nương nương nói gì trên diễn đàn không, cô ấy nói cậu siêu thoát rồi, phàm phu tục tử giờ không ai có thể lọt vào mắt cậu hết, tôi biết trong lòng Đổng Linh có cậu, cậu thật sự không hề suy sét đến chuyện quay lại sao?”
“Xì”. Lục Sâm căn bản không chú ý đầu dây bên kia đang nói cái gì, giờ hắn đang nghiêng đầu cười nhạo tiểu trứng ngốc đang loay hoay tại chỗ.
Thiệu Phi ngó đầu ra ngoài, nhìn xung quanh, nhưng lúc này Lục Sâm đã trốn sau mành cửa, cậu không thu hoạch được gì.
La Vũ Phi cho rằng Lục Sâm khinh thường việc quay lại, còn lo lắng nói: “Cậu đúng là người no không biết người đói khổ, trên đời này còn có ai có thể khiến cho cậu chú ý đây?”
Lục Sâm quay đầu lại nhìn người kia lau nhà lần nữa cái mông tròn trịa vểnh lên, miệng lẩm bẩm, vùi đầu tiếp tục làm việc giống như một con hamster nhỏ bận rộn, sinh vật này đối với hắn mà nói hoàn toàn tương phản, vậy mà có thể xâm nhập vào thế giới của hắn: “Cậu có biết một giọt nước rơi vào chảo dầu sẽ như thế nào không?”
“Nổ?”
“Không, là sôi trào”
Ánh mắt của Lục Sâm khóa chặt trên người tiểu trong suốt, hắn nói với đầu bên kia: “Lát nữa sẽ qua” rồi cúp máy.
Kì thật Thiểu Phi đang lẩm bẩm niệm chú ở trong miệng: “Tôi và các người không thù không oán, các vị đại thần đừng đến tìm tôi mà...Hay là tôi đốt tiền giấy cho các người nhé? Tôi cũng chỉ ở tạm tại đây thôi, không bao lâu nữa sẽ bị Lục đại thần hoặc cha của hắn đuổi hai mẹ con tôi cuốn gói chạy lấy người...., cái này nên gọi là oan có đầu nợ có chủ, người qua đường giáp rất vô tội, hắn chỉ đi ngang.....”
Người qua đường giáp tiên sinh cảm thấy nói chuyện có thể trừ được tà, nói nói mãi như vậy có thể khiến người ta cảm thấy đỡ sợ. Cũng bởi vì trong phòng không có ai nên cậu có thể tùy ý mà thể hiện tính cách của mình, cậu một chút cũng không hề cảm thấy việc sợ ma quỷ là có gì đáng xấu hổ, chẳng lẽ con người không nên có nỗi sợ của riêng mình sao.
Thật sự thì, chính cậu cũng cảm thấy có chút xấu hổ.
Trong tiểu thuyết có nói, thật lâu trước kia gian nhà này là nơi ở của lão tổ tông Lục gia, nhưng vào thời kì dân quốc xảy ra biến động, khiến nhiều người thiệt mạng oan hồn nổi lên bốn phía, nghe nói nơi này còn từng khiến người ở phát điên, Lục gia lúc trước kia đã chú ý tới gian nhà này, nhưng lại cảm thấy đây là nơi mà thế hệ trước lưu lại, không thể vô duyên vô cớ mà phá bỏ, cho nên nơi này mới được trùng tu và giữ lại đến bây giờ, bên trong trưng bày toàn gia cụ cùng nội thất mang hơi thở cổ điển.
Lục Sâm nhìn quanh, phát hiện Thiệu Phi đã dừng làm việc, bắt đầu dẫm vào ghế để trèo lên cao quan sát các gia cụ, biểu tình thật nghiêm tức, quan sát mọi thực thật cẩn thận, hắn phát hiện đối phương có một ưu điểm khác biệt, bất luận làm chuyện gì, dù có nhàm chán đến đâu cậu cũng sẽ làm một cách thật nghiêm túc giống như việc đó thật sự rất thú vị.
Hắn lấy di động của mình ra, sử dụng phần mềm mà mấy ngày hôm trước hắn rảnh rỗi làm ra, phần mềm này có một công năng đặc biệt, có thể che chắn số liệu hiện lên khi gọi, còn có thể dựa theo nhu cầu mà sửa chữa sao cho phù hợp, Lục Sâm và Thiệu Phi chưa từng trao đổi số liên lạc, nhưng hắn đã nhìn qua số điện thoại của cậu một lần nên nhớ kĩ, Lục Sâm nhấn số rồi trực tiếp gọi qua.
Thiệu Phi vốn dựa vào ý niệm để xua tan khủng hoảng, đương nhiên khi nhìn thấy cuộc gọi mà không có thông tin gì hiện lên liền sợ vỡ mật, biểu tình kinh hoàng. Không phải chứ, quỷ quái thời dân quốc đều tiên tiến như vậy, biết được cách sử dụng di động? Tiếng chuông vang lên vào ban đêm đặc biệt đáng sợ, Thiêu Phi niệm đi niệm lại a di đà phật, nhìn điện thoại vẫn liên tục được gọi tới, cậu nom nớp lo sợ tiến lên, lấy hết can đảm nghe máy, bên kia không phát ra âm thanh gì.
Thiệu Phi thấy cứ như vậy mà tắt ngay lập tức thì sẽ không đuổi được tà, đáy lòng cậu sợ hãi vô cùng, cậu biết rõ mình chỉ là một người ăn nhờ ở đậu, không có địa vị gì, vì loại chuyện không rõ sự tình này mà đi cầu cứ, làm phiền người khác, cậu không làm được. Thiệu Phi bắt đầu lẩm bẩm niệm chú trong miệng, chờ đến khi cậu niệm đến câu: “Sắc. Tức là không, không tức là sắc” Thời điểm kia cuộc gọi liền được cắt đứt.
Thiệu Phi không nghĩ tới kinh Phật vậy mà thật sự hữu dụng, câu mà cậu vừa niệm đến chính là《 Tâm Kinh 》, dịch ra từ thời của Đường Huyền Trang pháp sư, mặc dù cậu không có kí ức gì về những việc trước kia của mình nhưng cái này là hệ thống đưa cho cậu, cậu niệm nhiều nên mới nhớ.
Mặt khác, người ở đầu dây bên kia sau khi ngắt điện thoại, mất hết toàn bộ lễ nghi mà ngồi xổm xuống mặt đất, không thể nhìn rõ biểu tình nhưng từ bả vai run run của hắn cũng đủ biết hắn đang cười, mười mấy năm qua Lục Sâm chưa từng cười vui vẻ như vậy, hắn miễn cưỡng kiềm lại ý cười: “Cậu thắng rồi, tiểu trứng ngốc”.
Vậy mà lại niệm kinh Phật, phản ứng này cũng quá khác người rồi.
Sau khi niệm Phật, tầm mắt kì quái kia cũng biến mất. Thiệu Phi thở dài nhẹ nhõm, yên lặng cảm nhận phật quang đang chiếu rọi khắp nơi, nhưng chẳng phải việc này càng chứng minh rằng gian nhà này thực sự có quỷ quái? Dù vậy thì cậu cũng không có chỗ ở nào khác, phải mau chóng kiếm tiền, rồi xem xem có thể dọn đến nơi khác vừa an toàn vừa có thể theo dõi nam nữ chính.
Thiệu Phi quyết định, ngày hôm nay, nhật định phải bật đèn đi ngủ!!
Lục Sâm lúc này đi tới câu lạc bộ nổi danh ở Côn Thị, giám đốc vừa thấy đã ra tiếp đón, nhìn qua quần áo đã thấy tuy rằng thoải mái tùy ý nhưng vẫn lộ ra hương vị đẹp đẽ quý giá, vị này không cần mang theo đồ hiệu gì trên người vì bản thân hắn chính là xa xỉ nhất trong hàng xa xỉ.
“Hôm nay trong cửa viện của chúng tôi có rất nhiều loại hoa đã nở rộ rồi, không biết là ngày lành gì đâu mà có thể đưa Lục thiếu gia đến đây”.
Giám đốc đón Lục Sâm đi lên, dẫn đường cho hắn qua mấy căn phòng được trang hoàng theo phong cách riêng đến đường đua ngựa, nghe thấy bên trong phát ra tiếng hoan hô, Lục Sâm nhướng mày: “Đêm nay rất náo nhiệt nhỉ?”
“Này, không phải là do mấy vị thiếu gia đang chơi rất vui vẻ sao”. Giám đốc hòa nhã đáp.
Trên khán đài tầng hai, La Vũ Phi phát hiện có người đến liền lập tức đi tới ôm lấy vai hắn: “ Tôi nói, cậu vậy mà thật sự tới đây, tôi còn tưởng rằng cậu không đến, đừng nói với tôi là cậu thật sự đang chuẩn bị cho kì thi khảo sát đấy nhé?”
Lục Sâm hất văng cái tay đang đặt ở vai mình ra, gương mặt lộ vẻ tươi cười: “Đúng vậy, đều bị cậu nhìn ra rồi”.
“Thôi đi, cậu mà còn cần phải xem cái đó?” La Vũ Phi trợn trắng mắt, quan sát kĩ càng người bên cạch: “Hôm nay tâm tình Lục đại thiếu gia có vẻ không tồi nhỉ, thật hiếm thấy”.
Phải biết rằng cái con người này từ khi còn nhỏ đã am hiểu cách che giấu cảm xúc, có thể bị người khác nhận ra không phải hắn lười che lấp, mà thật sự là rất cao hứng nên mới bị lộ.
“Bắt được một con chuột nhỏ, thả cho nó chạy, xem nó chạy quanh quanh tại chỗ để tìm đường trốn”. Lục Sâm nói đáy mắt mang theo ý cười nhàn nhạt.
“Cậu vẫn mang niềm vui ác ý như vậy, hamster hay là mèo nhỏ?” La Vũ Phi tưởng tưởng cái loại này chạy vòng vòng trong chiếc l*иg dành cho hamster, sau đó lại cười hề hề như nhìn thấu hết thảy: “Cậu và nương nương thật sự chia tay?”
“Cô ta cho cậu ăn cái gì mà cứ bám mãi không dứt vậy”. Lục Sâm vừa nói vừa giơ tay chào mấy vị thiếu gia tiểu thư đang nhìn sang bên này, nhóm người kia cùng hiểu mà không đi lên, chơi lâu rồi bọn họ đều biết nếu lại bắt chuyện thì Lục Sâm cũng chỉ nói vài câu cho có lệ, đơn giản hơn một chút là bọn họ không có tư cách nói chuyện cùng, nếu tiếp tục nói dù cho Lục Sâm không thể hiện ra mặt, nhưng lâu đần thì họ cũng cảm nhận được biết khó mà lui, dần dần mọi người đều thể hiện sự ăn ý, nơi nào Lục Sâm xuất hiện thì không nên đến lại gần.
“Nói như nào thì cô ấy cũng là nữ thần của tôi, tuy hiện tại chút ảo ảnh đó đã tan biến, nhưng cậu xem, cô ấy kêu ca trên vòng bạn bè, nói rằng đời này rốt cuộc mới nhìn thấu vài chuyện, rồi còn kêu nếu ai đó vì một nam nhân vô tình như cậu mà khóc rất nhiều lần thì cậu cũng không thèm liếc mắt đến, nói cậu sớm hay muộn sẽ gặp báo ứng, còn nói một cách rất tàn nhẫn, lưu loát đến mấy trăm từ liền, tôi nói sao hai người lại chia tay vậy?”
“Tôi đến trễ hẹn, bị đá” Lục Sâm thuận miệng nói.
“Người như cậu mà thật sự bị đá? Chúng ta là anh em nhiều năm như vậy rồi, nói thật thì có thể chết sao!”
Mọi người ai cũng muốn đi xuống để xem ngựa, trên khán đài chỉ còn lại Lục Sâm cùng La Vũ Phi ngồi tại chỗ.
“Gần đây tên tiểu từ Dương Hâm kia muốn chuyển tới Đế Giang”. Người đi xuống dưới gần hết La Vũ Phi mới nói.
“Hắn chuyển làm gì”. Cầm ly rượu Cocktail mà người hầu đưa tới, Lục Sâm lắc lắc, không uống mà hỏi.
“Cậu là người tiếp xúc với công ty sớm nhất trong số chúng ta, hẳn là đã biết tin tức nhỉ, nhà hắn năm nay lời nhuận không tốt, bây giờ lại mất đi mấy trăm triệu, địa vị của lão gia tử nhà hắn ở Dương thị bị dao động, trong nhà mấy thúc bá làm náo loạn lên, nhiệm vụ cấp bách bây giờ là phải đứng cho vững, nhưng giai đoạn đầu tư trước đó lại như ném đá xuống sông, hiện hiện tại đâu ai dám ném tiền lấp vào cái sọt rỗng của Dương Chấn, bây giờ ông ta bắt đầu đem ánh mắt đặt ở giao tình đồng lứa, muốn phóng trường tuyến điếu đại ngư*, nói không chừng còn kéo được mẻ lớn, tỷ như.....Liên hôn?”
*Phóng trường tuyến, điếu đại ngư : thả dây dài, câu cá lớn. Hình dung khi làm việc gì thì tính toán về lâu dài, mặc dù có thể không thu được kết quả ngay, nhưng trong tương lai thu được kết quả lớn
Việc này cũng không có gì là lạ, trong cái giới thương lưu này luôn lưu hành một câu - thực lực không đủ thì liên hôn.
Lục Sâm không tỏ ý kiến gì chỉ cười cười, nhìn thấy mấy vị thiếu gia đang ồn ào vây quanh một người con gái đang chạy bộ, đó là trại nuôi ngựa bên cạch sân vận động loại nhỏ, có cái đường đua dài 200 mét, tiếng huýt sáo hoan hô vang lên hết đợt này đến đợt khác, quần chúng tụ tập vây xem ngày càng nhiều. Phát hiện tầm nhìn của hắn, La Vũ Phi chỉ vào khán đài phía đối diện, bên đó cũng có một đám trai gái đang ngồi: “Tạ gia lần này cướp người làm Dương thị phải ngậm bồ hòn làm ngọt, hiện tại được mà kiêu, cô gái kia là người của Tạ Duẫn, ngay từ đâu không nằm trong giới của chúng ta, hình như mới chuyển tới Côn thị, gia cảnh khá bình thường, Tạ Duẫn cùng người của Lâu gia đánh cược thua, đối phương muốn cô gái đó chạy mấy vòng, chạy không được thì phải qua đêm cùng Lâu Nhị, cậu cũng biết Lâu nhị có loại đam mê nào rồi đó, người mà đưa cho hắn thì có kết quả gì ai cũng biết, nhưng cậu đoán xem tiểu tử Tạ Duẫn kia nói gì?”
“Đây là bạn gái do tôi tự chọn?”
La Vũ Phi dựng thẳng ngón cái, không nhờ Lục Sâm cũng đoán được sự tình: “Cậu đúng là hiểu biết về Tạ Duẫn, cậu xem tên tiểu tử kia còn đang xem kịch vui trên khán đài, mỹ nhân này vậy mà vẫn khăng khăng một mực với hắn, mắt mù”
Lục Sâm nhìn thấy cách đó không xa cố một cô gái đang chạy đến thoát lực: “Cho nên mới thi chạy”.
“Đúng vậy, hai mươi vòng, mọi người đều đi xuống xem náo nhiệt, xem đại mỹ nhân, đáng tiếc đại mỹ nhân chọn sai người, haizz”
Thiếu nữ không bị người xung quanh ảnh hưởng, vẫn duy trì tốc độ, chỉ là hai chận chạy trên đường đua một bước so với một bước càng nặng hơn, tóc buộc đuôi ngựa lắc lư liên tục, mồ hôi ướt sũng quần áo cô, mặt cũng đỏ lên, có thể nhìn ra được cô ấy đang rất thống khổ, mỗi khi mọi người cho rằng sẽ gục ngã thì cô vẫn cắn răng chịu đựng.
Việc này làm cho Lục Sâm nhớ đến một người, cái người kia lựa chọn đi bộ mà không hề hé răng nửa lời, tiểu trứng ngốc đó một mình đi qua 40 trạm, nếu đã gặp qua lần đầu đã khắc sâu hình ảnh đó, thì khi chứng kiến lại cảnh tương tự mọi thứ sẽ trở nên nhạt nhẽo vô cùng.
“Giúp nói với Lâu Nhị một câu, làm như vậy là đủ rồi”
“Ha gì, cậu chừng nào mà biết thương hoa tiếc ngọc vậy, ách, sớm như vậy mà đã đi rồi?” Thấy Lục Sâm bước xuống bậc thang, vội hô.
Lục Sâm ngoái đầu lại nhìn: “Tôi còn là học sinh, ngày mai còn phải đi học”
La Vũ Phi: “.........” Rõ ràng là cậu cảm thấy nhàm chán mới đúng!
Nếu như Thiệu Phi có mặt ở nơi này thì sẽ phát hiện đây là lần đầu tiên nam nữ chính gặp nhau, và từ đây nam chính sẽ bắt đầu chú ý tới nữ chính, nhưng hiện tại Lục Sâm lại bỏ về trước, thậm chí còn thờ ơ lạnh nhạt, một chút hứng thú cũng không xuất hiện. Cột truyện bất tri bất giác rẽ sang một hướng khác, căn cơ của tòa cao ốc một khi đã sụp đổ thì có lẽ vào một thời điểm nào đó nó sẽ hoàn toàn bị phá hủy.
-----------------------------------------------------------.
Tác giả có lời muốn nói:
- Tiểu Phi Tử: Ngạch mễ đậu hủ, ngạch mễ đậu hủ, ngạch mễ đậu hủ, ngạch mễ đậu hủ........
- Tiểu Lục Tử:........Câm miệng!