Trọng Sinh Hệ Thống Mau Xuyên Thư

Quyển 1- Chương 6

Lục Sâm nhìn thẳng đi về phía bàn làm việc, thái độ tự nhiên, giống như không hề phát hiện ra cái gì đặc biệt.

Thiệu Phi như một con ve nằm trong nhộng, lắng nghe tiếng chân đạp đang lên tấm thảm nhưng mềm mại, tim cậu đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, tiếng bước chân dừng lại, nhưng thần kinh cậu vẫn căng thẳng như cũ, hai người bay giờ chỉ cách nhau một tấm ván gỗ nho nhỏ!

Lục Sâm dẫm một chân lên góc áo, làm cho nó không có có cơ hội bại lộ .

Thiệu Phi lúc này mới hậu tri hậu giác mà cảm thấy bên người mình như bị cái gì đó giữ lại, cậu quay đầu mới phát hiện ra sơ sẩy của mình, góc áo của cậu lộ ra từ ke hở rồi! Bị hắn phát hiện rồi sao? Lý trí nói cho cậu biết khả năng bị phát hiện là rất cao, nhưng nói không chừng đó chỉ là trùng hợp?

Cậu một cử động nhỏ cũng không dám, người phía trên như thật sự không phát hiện gì, Lục Sâm lấy ra một thứ từ đống văn kiện, giao cho Ngô Lương ở phía sau: “ Ba phương án này đều được thông qua, đem nó gia cho AI, tiếp tục hạng mục đang làm của tổ, lại làm thêm một phần kế hoạch nữa, tôi muốn thứ hai là phải có rồi, nói với nàng để nàng biết mà làm”.

AI là một trong năm vị lãnh đạo chi nhất của Lục Sâm, vì Lục Sâm vừa mới tiếp xúc với sự vụ trong công ty chưa được mấy năm, Lục Chính Minh có thể nói là dìu dắt toàn diện, tìm cho Lục Sâm năm người xuất xắc với sở trường đặc biệt hợp thành một tổ trợ giúp Lục Sâm trưởng thành, hắn tin tưởng thực tiễn so với tri thức càng quan trọng hơn, Lục gia luôn là những người thuộc phái hành động.

Tiên sinh qua đường giáp cảm nhận được bàn chân đang dẫm lên áo mình đã di chuyển, cậu hô hấp nhẹ nhàng, nghe được tiếng của lại đóng một lần nữa, chắc là hắn đi rồi. Vậy là không bị hắn phát hiện?

Cậu không lập tức hành động, mà tiếp tục lắng nghe động tĩnh xung quanh, trong phòng phất phảng như lại trở về không gian yên tĩnh không tiếng động. Thiệu Phi nhìn về phía cửa sổ, một vài sợi nắng cam rơi xuống đất, sắp đến 6 giờ, cậu không thể không đi xuống. Ghế dựa nhẹ nhàng bị đẩy ra, cậu chui ra ngoài còn chưa kịp đứng vững, vừa xoay người lại đã đối diện với một cặp mắt đang cười, khuôn mặt tuấn tú của đối phương phóng đại, mặt đối mặt, Thiệu Phi như đông cứng ngay tại chỗ.

Thiếu niên bên môi có chút ý cười, nhìn không ra cảm xúc: “ Không giải thích một chút sao, vì sao cậu ở chỗ này?”

Cậu thật ra vẫn luôn ở đây! Thiệu Phi nào còn lo đến việc thiếu niên cố ý chờ cậu ra. Cậu cảm thấy mình phải giống một con sứa mới đúng, dù bị người trước mắt nhìn thấy thì cũng trở nên trong suốt, không bị phát hiện. Nhưng điều đó không thể và việc cần lo bây giờ là phải lấy lí do hợp lý, Thiệu Phi đương nhiên biết rõ ràng lừa dối người này có bao nhiêu khó, cậu nói năng lộn xộn bộ dáng giống như một đứa trẻ bị phạt, đáy mắt hồng hồng nổi lên chút nước: “ Tôi...tôi không phải cố ý, Dư thúc thúc nói tôi và mẹ ở gian nhà phụ, nên có chút tò mò, nhịn không được trộm đến đây, do không biết vị trí cụ thể nên mới chạy loạn như vậy, nghe thấy âm thanh có người đến mới trốn đi.”

Thiệu Phi vốn dĩ có ngoại hình hơi chút trẻ con, khuôn mặt thịt đô đô, bộ dáng trẻ hơn thực tế vài tuổi, nói chuyện lại mang theo tiếng khóc nức nở, hoảng loạn không biết phải làm sao, Lục Sâm đã gặp qua đủ thể loại người, nhưng người trước mắt này lại khiến hắn cảm thấy vô cùng sạch sẽ.

Thiệu Phi đối với cuộc đời nguyên chủ vô cùng tự tin, mười mấy năm liền luôn là một học sinh ngoan, đối với người cha động chút là đánh kia cũng nhẫn nhục chịu đựng, mấy việc như thế này trong tư liệu của Lục Sâm hẳn là vô cùng rõ ràng, nên chắc chắn xác xuất bị hoài nghi cũng giảm đi rất nhiều.

Lục Sâm cũng thật sự cho là như vậy, hắn không cảm thấy mấy văn kiện trong phòng này Thiệu Phi đọc vào sẽ hiểu, nhưng việc đó cũng không có nghĩa là cậu có thể tùy tiện đi vào nơi này.

Thấy Lục Sâm mặt lạnh không nói lời nào, trên người hắn luôn tỏa ra một cỗ khí thế, không nói một lời nào càng khiến người khác cảm thấy lo âu hơn, mà Thiệu Phi bây giờ lại dùng một tư thế khó nói hết nhìn lại hắn, thân thể cậu còn ở trạng thái chuẩn bị đứng dậy, khuỷu tay một bên đặt trên bàn, một tay khác chống lên ghế.

“Cậu định như vậy đến khi nào, lại đây đi.”

Tựa như lời Thiệu Phi nói qua, một đứa trẻ bị bắt cùng với vợi người lớn bị bắt là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, Lục Sâm còn chưa đến nỗi uy hϊếp một người như cậu. Nhưng hắn cũng không buông tha cho Thiệu Phi, chỉ là dùng loại ánh mắt dò xét nhìn cậu. Thiệu Phi bị ánh mắt kia nhìn đến sợ.

“Tôi lần sau không dám nữa...” Cậu lo lắng đến hoảng, lấy hết can đảm, kéo góc áo Lục Sâm. Bị lời nói của cậu nhiễu loạn, thành công đánh gãy mạch suy nghĩ của Lục Sâm. Lục Sâm liếc mắt, lạnh lùng nói: “ Buông ra”

Thiệu Phi nháy mắt bừng tỉnh, mới phát hiện vừa rồi mình lại có dũng khí lớn như vậy, dám chạm vào Lục Sâm, liền lập tức buông tay ra, vẻ mặt hoảng sợ, giống một loài động vật ăn cỏ nhỏ.

Lục Sâm nhăn nhăn mày, hắn đáng sợ như vậy sao? Nhìn bộ dáng đáng thương của đối phương, hắn không khỏi nhớ lại ngày đó ở trên đường, bộ dáng lãnh đạm lúc đó của cậu khác hoàn toàn với bây giờ, đây giống như mới là bộ dáng mà Thiệu Phi nên có, người này đối với hắn rõ ràng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu, nhưng rồi lại xuất hiện vài việc khiến hắn không thể xác định được. Đó là một cảm giác nói không nên lời, trong lòng hắn phảng phát như xuất hiện một gốc cây thảo, gió thổi nhẹ một cái, liền không nặng không nhẹ mà cào, chẳng sợ Lục Sâm giây lát đã quên, vẫn để lại một dấu vết trong lòng như cũ.

“Tôi nhớ rõ cậu cũng đã thành niên, mấy tuổi rồi mà còn khóc?” Lục Sâm tháo mắt kính của Thiệu Phi xuống, hắn rốt cuộc cũng thấy rõ cặp mắt to lớn bị sương mù bao phủ kia, nó tròn và đen láy như hạt trân châu đen.

“ Tôi không có....” Thiệu Phi lại bị dọa, nhưng Lục Sâm cũng không có làm gì, hắn đem mắt kính trả lại cho cậu.

“Bộ dáng này, làm như tôi khi dễ cậu vậy” Lục Sâm châm chọc

“Là tôi không nên đi lung tung” Cậu vẫn còn phân biệt được đúng sai nói.

“Không có lần sau” Lục Sâm suy xét, chậm rãi mà nói, trong giọng nói mang theo ý cảnh cáo.

“Chắn chắn sẽ không”. Thiệu Phi lập tức đảm bảo.

Lục Sâm cảm thấy người trước mắt đúng là có chút không bình thường, cong cong khóe miệng, nói: “Nhớ kĩ, cậu thiếu tôi một ân tình”. Bầu không khí xung quanh hắn nháy mắt trở nên nhẹ nhàng, hắn chính là người như vậy luôn có năng lực ảnh hưởng đến cảm xúc của người khác.

“Được, từ nay về sau, cậu nhờ tôi việc gì, dù có phải lên núi đao xuống biển lửa tôi cũng sẽ không từ chối.” Nếu hắn đã nói như vậy, hẳn là không truy cứu nữa, Thiệu Phi nhẹ nhàng thở dài một hơi, cậu thậm chí còn không dám liếc một cái về chỗ Diêu Phỉ Phỉ.

Nói chuyện như vậy mới là cuộc trò chuyện của những người cùng tuổi. Lục Sâm có chút hoảng hốt, đã thật lâu rồi hắn không nói chuyện như vậy với bạn cùng lứa, phần nào cũng vì gia cảnh và tính cách trưởng thành của hắn khiến hắn hầu như không có người bạn nào.

Lục Sâm chú ý tới đôi chân trần của Thiệu Phi, nhận được ánh mắt này Thiệu Phi cảm thấy việc này mới thật sự xấu hổ, hận không thể đem nó giấu đi, rụt rụt chân vào.

Kì thật đôi chân này không hề xấu, trắng nõn mảnh khảnh, làn da tinh tế giống như không hề có một sợi lông nào, trắng đến mức nhìn thấy cả mạch máu màu xanh, đầu ngón chân có màu hồng nhạt, dưới ánh mắt của hắn mà dán vào nhau co rúm lại. Thật xinh đẹp, tiểu trứng ngốc này tuy không có diện mạo xuất chúng như mẹ mình, nhưng làn da này lại được thừa kế hoàn toàn từ Diêu Phỉ Phỉ: “Xem ra cậu đúng là một tiểu tặc có chuẩn bị trước”. Không giày không vớ đi lại sẽ nhẹ nhàng hơn, việc này ai cũng hiểu.

Thiệu Phi còn không biết biệt danh của mình ngày càng nhiều, mặt đỏ lên, cậu biết đối phương đang cố tình chèn ép, cúi đầu thấp xuống, lần này hoàn toàn là diễn xuất.

Lục Sâm đi đến bên ngăn tủ, lấy ra một đôi dép, đưa cho Thiệu Phi: “Đi vào”

Thiệu Phi nhỏ giọng cảm ơn, đỉnh đầu bỗng dưng bị đè xuống, Lục Sâm xoa xoa đầu cậu, tùy ý nói: “ Tôi và cậu cùng tuổi, dùng kính ngữ làm gì, đi dép đi rồi theo tôi”.

Tuy rằng không biết hắn muốn làm gì, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn mà đi theo, khi cửa phòng chuẩn bị khép lại, cậu như có như không mà nhìn về hướng của Diêu Phỉ Phỉ, hy vọng nàng biết nắm lấy thời cơ mà chạy ra ngoài.

Thiệu Phi đi phía sau, im lặng nhìn bóng dáng to lớn của nam chính, dáng người của hắn mảnh khảnh mà không ốm yếu chút nào. Cậu cảm thấy người này không phải lúc nào cũng mang ác ý, cũng không quá khó để ở chung. Tuy rằng nam chính đúng là có một đống khuyết điểm lớn, cũng là loại người mà Thiệu Phi không muốn dính dáng đến nhất, nhưng hắn đối nhân xử thế vần còn rộng lượng, bằng không nữ chính sao có thể đến mức di tình biệt luyến với hắn chứ. Nhưng Thiệu Phi cũng đã quên mắt, đây là do Lục Sâm tập mãi thành quen, có bao nhiêu người đã bị bộ dáng ôn hòa của hắn mê hoặc mà thả lòng cảnh giác, không tâm phòng vệ với hắn.

Hai người đi tới phòng nhỏ chứa đồ bên cạnh thư phòng, bốn phía nới đây bày biện các loại giấy khen, cúp, vật kỷ niệm, nội dung bao gồm thể loại toán lý hóa các cấp, mặt khác còn có các môn thể thao như đua ngựa, bắn súng, cả các loại bằng khen giải thưởng lớn nhỏ về âm nhạc, lớn lớn bé bé nhiều vô kể, chỉ nhìn sơ qua liền thấy có vài bằng khen được ghi chữ nước ngoài do các nơi trên thế giới tổ chức. Mặc dù cậu không biết các thứ tiếng đó, nhưng nhìn chữ tiếng anh vẫn hiểu được, trên đó toàn bộ đều viết tên Lục Sâm, trong lòng cậu không khỏi kinh ngạc mà cảm thán, bây giờ cậu cũng coi như hiểu ra tại sao trong truyện miêu tả hắn là người toàn năng, Thiệu Phi sâu sắc cảm nhận được khác biệt cực lớn giữa người qua đường giáp và nam chính, dù có qua mấy kiếp nữa thì chưa chắc cậu đã vượt qua, đều là từ bụng mẹ sinh ra tại sao khác biệt lại lớn đến vậy, chênh lệch đến cực đại, người ưu tú như vậy chẳng trách nữ chính thỉnh thoảng lại thấy tự ti.

Thiệu Phi nghĩ nghĩ tại sao mấy thứ này lại ở tầng 5, phòng nam chính không phải là ở tầng 4 sao, vậy là đống bằng khen này là do Lục Chính Minh cất dữ, vì Lục Sâm không cần đến? nhưng mấy thứ này không phải là nên khoe ra sao? Hoặc có lẽ nam chính thấy mấy thứ này chả có gì thú vị cũng nên.

Lục Sâm chú ý tới ánh mắt của Thiệu Phi, nhín về phía đó, trên mặt lộ ra một tia bất đắc dĩ, âm thanh réo rắt giải thích:” Khi còn nhỏ, thời niên thiếu, tuổi trẻ chưa trải sự đời, nên rất thích mấy thứ như này, thích loại cảm giác được người người ngưỡng mộ. Sau này không còn nữa muốn vứt đi nhưng lão nhân trong nhà không cho phép, nên mới để ở nơi này”.

Thiệu Phi: “.....”. Hiểu rồi, là cảm giác thích nghiền áp người khác, bây giờ chỉ là đổi từ trực tiếp sang gián tiếp mà thôi.

Lục Sâm lấy ra một sấp giấy trong ngăn tủ, đưa cho Thiệu Phi: “ Đề mấy năm nay của Đế Giang được giáo viên sửa sang, có ghi hướng dẫn cụ thể, bên trong có mấy đề khá được, lấy về mà tham khảo”. Đế Giang là trường cấp 3 mà Lục Sâm đang theo học. Bởi vì bản đề này là do giáo sư và Lục Sâm cùng nhau biên soạn, nên hắn có để lại mấy bản.

Thiệu Phi không nghĩ tới hắn sẽ cho cậu cái này, gần đây cậu đang xem đề Diêu Phỉ Phỉ đưa cho cậu, nàng không quan tâm đến việc này mấy, không biết rằng với tri thức của cậu có đủ hiểu hay không nên cậu thường xuyên gặp khó khắn, cậu biết kho đề của Đế Giang rất có danh tiếng, tập đề này có bao nhiêu quý giá Thiệu Phi đều biết rõ.

“Xuống ăn cơm đi, hôm nay là lần đầu hai người tới, tôi đã nói Dư thúc chuẩn bị đồ ăn tiếp đãi rồi”.

“Cảm ơn Sâm ca”. Thiệu Phi đáp ứng, chỉ là đáy lòng vẫn cảm thấy có chút bất an, nam chính không trách tội còn có lí do, nhưng đối với cậu “tốt” như vậy, cậu thấy vẫn là có chút đáng nghi. Nhưng nghĩ lại, trong truyện có miêu tả nam chính là một người rất có giáo dưỡng rất tốt, hơn nữa cậu cũng chỉ là người qua đường, trong người không có thứ gì quan trọng, nam chính chắc cũng chỉ tùy tiện cho cậu ít đồ, cậu không nên nghi ngờ người ta như vậy. Lại nói tốc độ trở mặt của Lục Sâm nhanh như lật bánh, cậu có suy nghĩ gì đi nữa cũng chả đoán được, thôi thì chỉ cần làm một người qua đường bình thường là được.

“Vô tình nhớ đến nên mới thuận tay giúp, nếu cậu thật sự muốn cảm ơn thì không bằng vài ngày nữa đi với tôi đến một nơi đi.” Lục Sâm nói.

Thiệu Phi nghe xong liền đồng ý, cậu không hỏi đi nơi nào ,cũng không đủ dũng khí để từ chối.

Lục Sâm đưa cậu vào thang máy, lấy cớ muốn thay quần áo rồi quay lại thư phòng, bên trong giờ không còn một bóng người. Hắn đi đến chiếc tủ lúc nãy đã lấy dép cho Thiêu Phi, tháo tay nắm cửa được điêu khắc tinh xảo xuống, thay bằng một cái y hệt, rồi lấy một cái máy theo dõi mini từ bên trong ra.

----------------------------------------.

Tác giả có lời muốn nó:

- Tiêu Phi Tử: nam chính đã không còn đam mê với thú vui nhàm chán đó nữa!

- Tiêu Lục Tử: Đúng, giờ ta đã có đam mê mới

- Tiêu Phi Tử:...........( hảo lạnh lùng)