Ngoài cái chết của Vu Tiêu còn có chuyện của Jeffrey khiến Liêu Thần Hi bối rối vô cùng.
Sau khi trở về từ Tam Á, bọn cậu phát hiện Jeffrey hoàn toàn không biết gì chuyện của Trâu Gia Nghị cả.
Liêu Thần Hi úp úp mở mở nói cho cậu ta.
Jeffrey nghe xong trầm mặc một hồi, sau đó đi ra cửa.
Liêu Thần Hi không yên lòng, đi theo cậu, Jeffrey quay đầu lại bảo “Cưng đi theo anh làm gì? Anh tới công ty bàn chuyện.
”
Vậy là cả ngày Liêu Thần Hi bám dính lấy Jeffrey, tất cả hoạt động đều phải kéo Jeffrey đi cùng, đối phương nhất định không được rời khỏi tầm mắt cậu.
Đến tối, Cao Duy tới tìm Jeffrey trao đổi về bộ phim sắp tới, Liêu Thần Hi cũng ở cạnh lên dây cót tinh thần ngồi nghe.
Trên đường về, Du Tân lái xe, Jeffrey ngồi ghế cạnh tài xế, Liêu Thần Hi cứ muốn nói gì đó nhưng không biết làm sao mở lời.
“Liêu Thần Hi, cưng thật sự rất đáng ghét.
” Jeffrey bỗng lên tiếng, “Anh nghĩ chuyện này cả một ngày nhưng vẫn không nghĩ ra tại sao anh lại xui xẻo như vậy.
”
Cao Duy và Liêu Thần Hi liếc nhau một cái, Du Tân không biết gì cả, kinh ngạc nhìn Jeffrey.
“Jeffrey, thật ra tự cậu cũng rõ, đây không phải vấn đề xui xẻo của cậu, vấn đề là ở cậu ta.
” Cao Duy bảo, “Cậu còn liên lạc với cậu ta à?”
“Em vừa nhắn tin chia tay với anh ta, thật ra cũng không hẳn là chia tay, lần này bọn em bên nhau, anh ta vẫn chưa tỏ rõ thái độ với em, có khi là tự em thấy quá tốt nên tự mình đa tình.
” Jeffrey thờ ơ kể, mắt nhìn về phía trước, cảm thấy chẳng còn sức lực.
Chuyện tình cảm Cao Duy cũng không tiện nói gì nữa, Liêu Thần Hi dựa vào cửa kính, mặt mày không vui.
“Em có thể thiến anh ta không?” Liêu Thần Hi hỏi.
Jeffrey bỗng bật cười, quay đầu nhìn Liêu Thần Hi “Cục cưng à, thôi đừng vậy, anh còn muốn cưng kiếm tiền cho anh, loại chuyện phạm pháp này anh làm không được!”
Liêu Thần Hi lườm cậu ta, không nói tiếp nữa.
Bốn người cùng tới nhà Liêu Thần Hi, ban đầu định là đưa cậu về sau đó sẽ đưa Jeffrey, còn Du Tân thuê phòng ở gần khu nhà chỗ Cao Duy nên sẽ về cùng Cao Duy luôn.
Kết quả đến nhà Liêu Thần Hi thì cậu kiên quyết không để Jeffrey đi, bảo là coi như giữ người lại chơi với Husky.
Thời gian qua nhãi con Husky sống sung sướиɠ lắm, bọn Liêu Thần Hi không ở đây, Jeffrey nuôi nó béo ú ra, tới khi họ về tới nhà, Husky đã trốn đi ngủ mất tiêu.
Cao Duy và Jeffrey đều hiểu ý Liêu Thần Hi, Jeffrey kéo tay Liêu Thần Hi bảo anh “Ngại quá anh Duy, trai nhà anh mời em ở lại!”
Cao Duy cười phất tay bảo họ đi vào “Chú ý chừng mực, mai gặp.
”
Liêu Thần Hi cười hì hì tới gần hôn Cao Duy một cái, sau đó kéo Jeffrey lên nhà.
“Cưng giữ ý chút được không, anh vừa mới thất tình cưng còn chim chim chuột chuột trước mặt anh!” Jeffrey đạp cậu một cái, vừa mới đứng vững thì điện thoại đổ chuông.
Người gọi là Trâu Gia Nghị, cậu ngập ngừng một chút, Liêu Thần Hi cướp điện thoại cậu ta bấm nghe máy.
“Anh còn dám gọi tới? Không muốn thằng em mình nữa phải không?”
Bên kia ho sặc sụa, hỏi “Tiểu Âu đâu?”
“Tiểu Âu là ai? Không quen.
” Liêu Thần Hi nhìn thoáng qua Jeffrey gục đầu ủ rũ, rất ít người gọi tên tiếng Trung của Jeffrey, thậm chí có rất ít người biết nhưng chỉ có Trâu Gia Nghị bất chấp gọi cậu ta là “Tiểu Âu” kể từ ngày họ gặp nhau.
Jeffrey tên thật là Âu Manh, cái tên nghe vừa kì cục, vừa buồn cười lại còn nữ tính, chính cậu ta cũng cực kì không thích nó.
Trước đây, mỗi lần Liêu Thần Hi cười nhạo cậu ta, cậu ta đều bảo năm ấy khi mẹ cậu ta đặt tên cho mình chưa có Âu Minh*, đây không phải lỗi nhà cậu ta, không thể tuỳ tiện nhận.
*Âu Minh là Liên minh Châu Âu, thành lập vào 01/01/1993
“Liêu Thần Hi?” Người ở đầu bên kia tiếp tục hỏi, “Tiểu Âu ở nhà cậu?”
“Liên quan gì đến anh? Rảnh vậy thì tự quản thân mình đi!” Dứt lời Liêu Thần Hi cúp máy, ôm Jeffrey vào nhà.
Vào nhà, Liêu Thần Hi nhét cho Jeffrey một bộ đồ ngủ “Anh đi tắm đi, chúng ta ngủ sớm một chút, có phải mai Cao Duy phải đi gặp đạo diễn không?”
“Ờ, hẹn xong rồi, xế chiều đi.
” Jeffrey ôm đồ ngủ của Liêu Thần Hi, mếu máo, sau đó bảo, “Cục cưng, cưng thật tốt.
”
Liêu Thần Hi ngã xuống giường cười như điên, sau đó làm bộ quyến rũ uốn éo bảo “Có phải hối hận lúc trước không theo đuổi em rồi không? Bây giờ tỉnh ngộ đã muộn, em là hoa có chủ rồi!”
Jeffrey lườm cậu “Anh cũng đếch thèm thụ đâu!”
Jeffrey đi tắm, Liêu Thần Hi đi trêu chó.
Husky đang say giấc nồng bị ba nó lay tỉnh, không vui nên nằm bẹp một chỗ không thèm liếc ba nó lấy một cái.
Trêu Husky một lúc bỗng chuông cửa vang lên, Liêu Thần Hi tưởng Cao Duy quay lại, còn vừa mở cửa vừa bảo “Anh vẫn chưa yên lòng về bọn em hả?”
Kết quả phát hiện người đứng ngoài cửa hoá ra là oan gia Trâu Gia Nghị.
“… Sao anh biết nhà tôi?” Liêu Thần Hi trợn tròn mắt, đứng hình tại chỗ.
“Tiểu Âu đâu?” Hắn vừa dứt lời, Jeffrey cũng vừa tắm xong, đang mặc đồ ngủ của Liêu Thần Hi vừa lau tóc vừa đi qua bên này “Ai vậy?”
Lúc nhìn thấy người ngoài cửa Jeffrey cũng đứng hình không kém, sau đó nhanh chóng quay lưng về phía Liêu Thần Hi bảo “Đóng cửa đóng cửa!”
Liêu Thần Hi còn chưa kịp đóng cửa Trâu Gia Nghị đã chen vào.
Jeffrey như thấy bom vội vã chạy về sau nhưng vẫn bị ôm eo kéo lại.
“Anh thả anh ấy ra!” Liêu Thần Hi đóng cửa sau đó chạy qua đẩy Trâu Gia Nghị, kết quả lại tự va phải cạnh tủ bên cạnh, đau ứa nước mắt.
“Nghe anh giải thích đã!” Trâu Gia Nghị đột nhiên hét lên, sau đó thả Jeffrey ra, “Tất cả ngồi xuống! Nghe anh nói đã!”
Hắn vốn đã cao hơn cả Jeffrey lẫn Liêu Thần Hi, mà mặt mũi cũng là cái dạng không cười sẽ khiến người ta cảm thấy vô cùng áp bách, lúc này vừa hét một câu đã khiến hai thanh niên la lối om sòm bên kia yên tĩnh lại.
Liêu Thần Hi nổi giận đùng đùng, mở miệng muốn mắng người, ai ngờ lại thấy Jeffrey xám xịt ngồi xuống.
“Sao anh thiếu nghị lực thế hả!” Liêu Thần Hi vừa nói vừa ngồi xuống cạnh Jeffrey.
“Đừng nói anh…” Jeffrey mím môi, cứ như nếu Liêu Thần Hi nói thêm một câu nữa thôi sẽ khóc oà lên mất.
Trâu Gia Nghị thở phào, nhanh chóng ngồi xổm trước mặt Jeffrey hỏi “Tiểu Âu, em nói anh nghe, sao đột nhiên lại muốn chia tay?”
Jeffrey thấy thái độ hùng hồn của hắn, đột nhiên mềm lòng “Tự anh làm gì anh còn không biết? Còn nữa, chúng ta chưa bên nhau, tôi dùng từ “không làm” là muốn nói sau này chúng ta không cần liên lạc nữa.
”
“Tại sao lại không liên lạc!” Trâu Gia Nghị gào lên, làm Jeffrey lẫn Liêu Thần Hi đều sợ thót cả tim.
“Xin lỗi xin lỗi.
” Trâu Gia Nghị vội vàng xin lỗi, “Không phải anh muốn nổi giận với em, chủ yếu là nếu hai người cứ như khi nãy thì anh giữ không nổi!”
Liêu Thần Hi ngồi cạnh trợn trắng mắt lầm bầm “Tự mình quá trớn còn không biết xấu hổ đi quát người khác.
”
“Tôi quá trớn hồi nào?” Thái độ Trâu Gia Nghị đối với Liêu Thần Hi rõ ràng không thể so sánh được với Jeffrey, thay đổi hoàn toàn, “Liêu Thần Hi, cậu câm miệng cho tôi, trai nhà cậu không ở đây, tôi đánh cậu cũng không ai giúp cậu đâu.
”
“Anh nói gì đấy!” Jeffrey véo Trâu Gia Nghị một cái.
“Xin lỗi xin lỗi.
” Trâu Gia Nghị là một thanh niên thiếu nghị lực, liên tục xin lỗi, “Nói chuyện chính, anh không quá trớn mà!”
“Hôm anh ra ngoài với Triệu Gia Kỳ bị chụp lại hết rồi anh còn không thừa nhận!” Jeffrey nói xong lại nhỏ giọng bảo “Mấy người tên đệm là “gia” đều không ra gì!”
“Chuyện này…” Trâu Gia Nghị ngồi bệt xuống đất, ôm chân Jeffrey, “Anh đúng là xui xẻo mà, đó là em họ Triệu Gia Kỳ từ nơi khác tới, anh cũng không biết sao lại xui như vậy, cậu ta có hẹn với cô kia, còn cậu em họ thì không muốn theo cậu ta nên cậu ta nhờ anh dẫn em họ mình đi.
Anh có thể dẫn đi đâu được chứ…”
“Sau đó thì dẫn người ta đi thuê phòng?” Jeffrey giận thật, trừng mắt nhìn Trâu Gia Nghị bảo “Quả là hợp tình hợp lí!”
“Không phải! Em phải tin anh!” Trâu Gia Nghị vò đầu bứt tai, hắn nghi ngờ mình thật sự là thành phần xui xẻo nhất quả đất, đã phải dọn hậu quả hộ người ta rồi còn tự gây phiền phức cho mình, “Em họ cậu ta là trai thẳng nên anh tìm người chơi game với tên đó!”
“Tôi còn tin anh thì tôi là thằng ngu!” Jeffrey nhấc chân đạp hắn một cái, “Cút ra ngoài, phiền anh.
”