Ba nhà gặp nhau cứ như vậy biến thành hai nhà, không ai nhiều chuyện hỏi thêm, sau khi chuyên viên trang điểm dặm lại lớp trang điểm thì bắt đầu ghi hình.
Cao Duy phát hiện La Huân và Trịnh Việt Lâm khi đối diện với anh cùng Liêu Thần Hi có hơi gò bó, phần lớn thời gian bốn người trò chuyện đều là anh và Liêu Thần Hi nói, hai người còn lại chỉ ngồi nghe.
“Hai người hôm nay có chuyện gì vui không?” Cao Duy chủ động tìm chủ đề giúp họ, để người mới nói nhiều hơn.
Trịnh Việt Lâm hơi xấu hổ, nhìn La Huân cười.
“Trưa nay bọn em ăn trưa trên con phố mua quần áo, ở một tiệm mì rất nhỏ, bé con nhà chủ quán mới được một tuổi, thấy cậu ấy cứ cười suốt thôi, còn cứ đòi cậu ấy phải bế.
” La Huân cũng nhìn Trịnh Việt Lâm, trong mắt ngập tràn ý cười.
“Chắc là nhìn em có vẻ dễ gần.
” Trịnh Việt Lâm hơi ngượng ngùng.
“Đúng vậy!” Liêu Thần Hi xen vào, “Vừa thấy cậu anh đã nghĩ cậu là người rất dễ ở chung, lúc cười đôi mắt luôn cong cong!”
Cậu vừa nói vừa huơ tay cạnh mắt “Đáng yêu!”
Trịnh Việt Lâm cầm ly rượu che mặt bảo “Cảm ơn anh Thần Hi.
”
Ban đầu đã định ba nhà cùng nhau chơi trò chơi, kết quả vì thiếu người nên đành thôi, chuyển sang bốn người cùng trò chuyện, La Huân còn hát ca khúc của Liêu Thần Hi.
“Anh Thần Hi không có kế hoạnh phát hành album nào trong năm nay sao?” La Huân hỏi.
“Lên kế hoạch hai năm rồi nhưng không có thời gian.
” Nhắc đến ra album Liêu Thần Hi cũng nhọc lòng lắm chứ, so với đóng phim thì thật ra cậu thích hát hơn nhưng thị trường tiêu thụ album bây giờ ế ẩm quá, công ty vốn đã rất không coi trọng loại này, thêm vào đó, suốt hai năm qua cậu tập trung đóng phim nên quả thật không kiếm đâu ra thời gian phát hành một album tốt.
“Tiếc ghê.
” La Huân bảo, “Em nhớ bài “Cảnh “xuân” một ngày” lúc anh mới ra mắt thật sự rất tuyệt vời, hồi đó em còn đang ở nhạc viện, ngày nào trước giờ lên lớp giảng viên cũng mở bài này.
”
Liêu Thần Hi bị khen thấy ngại ghê gớm, dựa vào Cao Duy cười khúc khích.
“Anh cũng thích nghe em ấy hát.
” Cao Duy bỗng nắm chặt tay Liêu Thần Hi, nói với La Huân, “Lúc đó anh đồng ý nhận chương trình này cũng vì nghe ca khúc của em ấy, chắc là tâm lý fan nên vừa nghe đến cùng một tổ với em ấy là đồng ý ngay.
”
Mặc dù trong lòng Liêu Thần Hi mắng anh nói dối không chớp mắt nhưng Cao Duy nói vậy với máy quay vẫn khiến cậu rất có mặt mũi.
“Sao em không biết anh là fan vậy?” Liêu Thần Hi cố ý hỏi anh.
Cao Duy cười ha ha ôm cậu một cái sau đó bảo “Lúc về anh lập một nhóm tiếp ứng cho em, kim chỉ nam tóm gọn lại là: Chỉ yêu mình em Liêu Thần Hi.
”
Theo kế hoạch của ê-kíp chương trình thì thời gian gặp gỡ là hai tiếng, kết quả không tới một giờ đã xong xuôi, bốn người cùng xuống dưới đi dạo bãi biển.
Cao Duy và La Huân đi mua bốn chai rượu, mỗi người một chai vừa đi dạo vừa thưởng thức.
Gió biển ban đêm rất dễ chịu, Liêu Thần Hi nằm trên bãi cát lắc chân, nói với Cao Duy “Ở đây thích thật, bảo sao mọi người đều thích tới đây du lịch.
”
Cao Duy ngồi cạnh cậu, nhấp một ngụm rượu bảo “Vậy sau này chúng ta có thể tới thường xuyên.
”
“Chưa nghe câu không có cảnh đẹp ở chốn thân quen à, thường tới thì lại mất hay rồi.
” Liêu Thần Hi nhìn bầu trời xanh thẫm, bên tai là tiếng sóng biển rì rào, cảm thấy đã thật lâu chưa được thư giãn đến thế, thậm chí còn quên mất sự tồn tại của camera, “Anh qua đây.
”
Cao Duy quay đầu nhìn cậu, ngỡ là cậu có lời muốn nói nên tới gần một chút.
Liêu Thần Hi vươn tay vít cổ Cao Duy, sau đó nhanh chóng hôn lên mặt anh một cái.
Cao Duy nhìn cậu cười lắc đầu, sau đó vỗ bụng Liêu Thần Hi “Suýt thì đổ hết rượu.
”
Liêu Thần Hi đưa chai rượu mình chưa uống được bao nhiêu cho Cao Duy “Chai này cũng cho anh, rượu của Nga thật là… chà chà.
”
La Huân và Trịnh Việt Lâm đang chụp ảnh cách đó không xa, Liêu Thần Hi bảo với Cao Duy “Anh xem hai người đó kìa, tốt đẹp ghê.
”
Cao Duy nhìn hai cậu thanh niên giơ chai rượu cười đầy vui vẻ bên kia, bỗng bật thốt một câu “Tuổi trẻ thật tốt.
”
“Ha ha ha ha ha anh bảo gì cơ?” Liêu Thần Hi ngồi xuống, cười sằng sặc nhìn Cao Duy.
Cao Duy uống một ngụm rượu không để ý tới cậu.
Liêu Thần Hi đến gần ôm cổ anh “Chú này, chú lặp lại lời vừa rồi xem nào!”
“Lời hay không thể nói lại lần hai.
” Cao Duy ôm eo Liêu Thần Hi kéo dậy, hai người vỗ cát trên người, anh hỏi Liêu Thần Hi, “Về không?”
“Chụp cái ảnh đã rồi về.
” Liêu Thần Hi giơ điện thoại lên, Cao Duy ôm cậu từ sau lưng.
“Ngài Cao à, em nói anh này, tư thế này của anh thật sự rất dung tục.
”
“Giống như anh đi vào em từ phía sau à?” Cao Duy dán vào tai Liêu Thần Hi thầm thì nhỏ vô cùng, hai người dính chặt vào nhau, thậm chí Cao Duy còn cố tình đẩy về phía trước.
“Lưu manh!” Liêu Thần Hi nói xong huých nhẹ cùi trỏ vào anh, “Cười đàng hoàng vào, em đếm một hai ba!”
“Một! Hai! Ba!” Liêu Thần Hi vừa nói vừa nhấn chụp, chợt nghe tiếng cười lớn phía sau.
Hai người quay lại nhìn, nhận ra Trịnh Việt Lâm đang ngồi trong nước, sóng biển ào tới, cậu giơ cao chai rượu trong tay, cả người ướt sũng.
La Huân kéo Trịnh Việt Lâm dậy, dùng góc áo mình lau mặt cho cậu, hai người cười quá trời.
“Tuổi trẻ thật tốt.
” Liêu Thần Hi học ngữ khí khi nãy của Cao Duy, “Tuổi trẻ thật tốt!”
Bốn người chơi đến khoảng chín giờ thì về chỗ của mình, Du Tân tri kỷ đắp khăn lên hết camera trong phòng ngủ của Liêu Thần Hi, Liêu Thần Hi vào nhà thấy vậy, vỗ vai Du Tân bảo “Để anh Duy nhà em tăng lương tăng thưởng cho em, người trẻ tuổi biết nhìn xa trông rộng thế này không nhiều lắm!”
Du Tân thấy Cao Duy cũng vào, nhanh chóng nói với Liêu Thần Hi “Idol, chuyện tăng lương nhờ cả vào anh thổi gió bên gối* nhá, em rút lui trước!”
*Những lời thủ thỉ tâm tình của vợ bên tai chồng gọi là thổi gió bên gối.
Cô nói xong chuồn mất, Cao Duy nhìn theo đầy nghi hoặc “Con bé bảo gió gì vậy?”
“Bảo em thổi gió bên gối.
” Liêu Thần Hi nằm trên giường duỗi người, “Nay mệt thế nhỉ.
”
“Em làm gì mà mệt!” Cao Duy cũng cười nằm xuống, sau đó kéo áo phông của Liêu Thần Hi lên, sờ soạng đầṳ ѵú cậu cười bảo, “Đợi lát nữa em còn mệt hơn.
”
“Giữ liêm sỉ giùm!” Liêu Thần Hi trở mình, đè lên người Cao Duy, “Ngày nào anh cũng đùa giỡn lưu manh thế này không chán à?”
“Không chán!” Tay Cao Duy lại luồn vào quần Liêu Thần Hi xoa nắn cái mông cậu bảo, “Anh mà chán em lại chả khóc chết mất.
”
Liêu Thần Hi biết anh đang giễu cợt chuyện cậu khóc nhè hôm nay, giận, vì vậy nên hung hăng ngồi bịnh xuống người Cao Duy, đè đến nỗi anh phải thét nhẹ một tiếng.
“Còn lên mặt nữa không?” Liêu Thần Hi trưng ra cái vẻ “ông đây thắng” nhìn xuống Cao Duy.
Cao Duy không còn cách nào khác ngoài xin tha “Không lên mặt, em mau xuống đi.
”
Liêu Thần Hi cười hì hì nằm ngoài lên người Cao Duy, hỏi anh “Vừa nãy em ngồi vào chỗ nào của anh?”
“Vừa nãy suýt nữa thì em làm anh đoạn tử tuyệt tôn.
” Cao Duy ôm cậu bảo, “Đáng ra là hơi cứng rồi đấy, kết quả em đặt mông ngồi xuống, tí thì gãy luôn.
”
Liêu Thần Hi cười cợt chán chê rồi mới hôn anh một cái “Anh vốn đã đoạn tử tuyệt tôn rồi, ở cùng em mà anh còn muốn sinh con? Anh tưởng chúng ta xuyên vào truyện sinh tử đấy à?”
Cao Duy bị cậu chọc cười “Truyện sinh tử cũng biết? Thế em biết truyện cao H không?”
Dứt lời, anh trở mình đặt Liêu Thần Hi dưới thân.
“Không biết!” Liêu Thần Hi nhớ tới lúc cậu đau mông hỏng bụng, cái loại cảm giác đau khổ sau sung sướиɠ làm cậu hơi hãi hùng.
“Đợi lát nữa em sẽ biết.
” Cao Duy cúi người hôn Liêu Thần Hi, tại lúc Liêu Thần Hi chuẩn bị phản kháng nhanh chóng kéo áo cậu lên, không cởi hẳn ra mà bọc đầu cậu lại.
“Cao Duy!” Liêu Thần Hi bị giữ trong áo muốn vùng ra, kết quả lại bị ngậm lấy đầṳ ѵú.
Xong xong, Liêu Thần Hi nghĩ, đêm nay quý ngài này chắc chắn lại muốn thử tư thế mới đây, nhưng mà cậu còn chưa sẵn sàng đâu!