Người Yêu Giả Tưởng

Chương 47: Anh Vừa Phải Thôi Túng Dụng Quá Độ Là Không Tốt

Cao Kiện và Đậu Đậu ăn tối xong xuôi, rất nhanh đã về, trong nhà chỉ còn lại Cao Duy và Liêu Thần Hi.

“Em còn nợ anh một thứ.

” Cao Duy vừa rửa bát vừa nói với Liêu Thần Hi đang nghịch điện thoại bên kia.

“Thứ gì?” Liêu Thần Hi đang chăm chú chơi game, vô tâm hỏi lại.

Cao Duy không trả lời, rửa bát xong thì ngồi xuống đối diện Liêu Thần Hi, nhấc chân, dùng gan bàn chân cọ cọ đũng quần cậu.

Liêu Thần Hi đang chơi game vui vẻ bị anh cọ như vậy thì sợ hết hồn, trợn tròn mắt gào lên “Lưu manh!”

Sau đó trốn vào phòng ngủ.

Cao Duy cười cười đi tới, kết quả nhận ra mình bị khoá trái ở ngoài.

“Cho anh vào với!” Cao Duy gõ cửa bất đắc dĩ bảo, “Đã bảo đây là nhà anh rồi!”

“Anh cũng là của em, ai thèm quan tâm đây là nhà ai!” Liêu Thần Hi mới bị Cao Duy trêu ghẹo, suýt thì chết toi trong game, cái này tuyệt đối không thể tha thứ.

Husky chạy tới góp vui, nằm ngoài cửa “ư ử” gọi, Cao Duy nới với nó “Mày nói tao có nên ly hôn với em ấy không?”

Husky vẫy đuôi bắt đầu cào cửa, Cao Duy xót cửa nhà mình, kéo Husky đi.

Chờ Liêu Thần Hi chơi game xong đi ra, Cao Duy đã ôm Husky ngủ quên trên sàn phòng khách.

Cậu ngồi xổm xuống cạnh Cao Duy, mở điện thoại chụp mấy tấm, sau đó vô cùng hư hỏng đăng weibo.

@Liêu Thần Hi: Mọi người, chàng trai này ngủ rồi, như vậy mình cần phải…

Bên dưới bình luận từng cái từng cái đều là: Hôn đi!

Liêu Thần Hi lướt mãi, chợt thấy có người bảo: Liêu cục cưng! Là đàn ông thì mau tới ngồi lên tự mình động!

Cậu ngồi đó tưởng tượng một hồi, cảm thấy hình ảnh rất xấu hổ.

Liêu Thần Hi không muốn gọi Cao Duy dậy, nằm xuống bên cạnh, trời đã tối, phòng khách chỉ còn đèn sàn cạnh ghế sô pha còn sáng, sắc đèn vàng ấm áp, cậu nhẹ nhàng khoác tay lên ngực Cao Duy, nhắm mắt lại vờ ngủ.

Tay cậu vừa mới đặt lên Cao Duy đã tỉnh, trở mình ôm cậu hỏi “Chơi chán rồi?”

Liêu Thần Hi cười hì hì bảo “Sao anh lại ngủ ở đây?”

Cao Duy nhéo mũi cậu, chôn mặt trong tóc cậu dụi dụi.

“Cứ như Husky ấy!” Liêu Thần Hi bị anh dụi đến thoải mái toàn thân, sau đó nhận ra Cao Duy dùng đầu gối cọ cọ nơi đó của mình, “Anh vừa phải thôi, túng dụng quá độ là không tốt.



“Anh cấm dục mấy năm rồi, đối với người khác không có như vậy, nhưng cứ nhìn thấy em là lại không chịu được.

” Cao Duy hôn cậu, một nháy chiều nay chậm chạp mãi không quất được, anh vẫn còn nhớ rõ đấy.

“Em còn cấm dục hai mấy năm đây này!” Liêu Thần Hi trốn về sau, “Con trai anh đang nhìn anh đấy, chúng ta không thể ngược chó.



Cao Duy cười kéo người dậy, mặc kệ Liêu Thần Hi giãy giụa kiểu gì cuối cùng cũng vẫn kéo người vào phòng ngủ đẩy lên giường tụt quần.

Lúc Liêu Thần Hi lại một lần nữa bị đi vào, cậu nghĩ: Chắc không phải Cao Duy ăn phải thuốc kí©ɧ ɖụ© đâu nhỉ?

Liêu Thần Hi ở nhà Cao Duy trải qua hai ngày rưỡi nghỉ rơi, chiều ngày thứ ba bị Jeffrey lôi đi chụp bìa tạp chí.

Cao Duy không đi cùng cậu, dạo này bắt đầu có người lục tục tới mời anh đóng phim, hai ngày nay Jeffrey chọn lọc kịch bản cho anh, mang theo hai cái tới để anh xem.

“Một bộ là phim điệp viên do Lương Việt Khải đạo diễn, em thấy khá đảm bảo, vai của anh là nam thứ, cũng là vai phản diện, cái này phải xem ý của anh, dù sao mới quay lại đã diễn vai phản diện…” Jeffrey cho Cao Duy một ánh mắt kiểu “anh hiểu rồi đấy”, sau đó cười bảo, “Chỗ này còn có một bộ, em thấy rất ổn, là phim chuyển thể từ tác phẩm lớn, thể loại thanh xuân học đường, từ học đường vào xã hội, bây giờ giới trẻ thường thích xem loại này, hơn nữa bản thân tác giả cũng có sức ảnh hưởng nên doanh thu phòng vé hẳn là sẽ không kém.



“Bộ này Cao Duy là nam chính à?” Liêu Thần Hi vừa thay đồ vừa hỏi.

“Cũng là nam thứ, nhưng nam thứ này là kiểu khán giả yêu thích nhất, anh thấy rất ổn.



Liêu Thần Hi lườm “Đây là Cao Duy! Anh mở to mắt ra mà xem! Là Thiên vương Thiên vương đó! Anh để anh ấy đóng nam thứ?”

Cao Duy nhận kịch bản, sau đó ôm Liêu Thần Hi hôn một cái “Mau đi làm đi, tối sẽ đón em cùng ăn tối.



Jeffrey đứng bên cạnh chỉ hận không thể tự chọc mù hai mắt “Tình cảm ghê nhờ, chờ bà đây có người yêu nhất định sẽ chọc mù mắt mấy người.



Liêu Thần Hi đi cùng Jeffrey, Cao Duy ở nhà một mình xem hai cái kịch bản trước mặt.

Một là phim điệp viên của một đạo diễn nổi tiếng, danh tiếng nhất định sẽ rất tốt nhưng quan trọng đóng nhân vật phản diện quả thật rất thử thách, Cao Duy đã lâu không đóng phim, mặc dù anh từng rất tin tưởng kĩ năng diễn xuất của mình nhưng dù sao cũng đã hai năm trôi qua, anh vẫn hơi lo lắng, huống chi, như Jeffrey nói, bộ phim đầu tiên sau khi trở lại mà chọn vai phản diện có hơi lệch đường, chưa chắc đã là chuyện tốt.

Nhưng bây giờ thể loại thanh xuân học đường trong nước đã quá nhiều, hết phim này lại tới phim khác, doanh thu không thấp nhưng diễn thì thật sự là một lời khó nói hết.

Bây giờ Cao Duy đang trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan, anh nhận ra lâu lắm rồi mình chưa đau đầu đến thế.

Trên đường chụp ảnh tạp chí, Liêu Thần Hi vẫn còn canh cánh chuyện vừa nãy trong lòng “Nam chính hai phim kia là ai đấy? Để Cao Duy nhà chúng ta phải phối hợp với anh ta?”

Jeffrey liếc cậu bảo “Bên đạo diễn Lương thì chưa xác định nam chính, còn phim chuyển thể kia là tác giả nguyên tác chủ động chỉ định Trâu Gia Nghị làm nam chính.



“…Ai?”

Jeffrey nhìn đi chỗ khác bảo “Trâu Gia Nghị.



“Thú vị.

” Liêu Thần Hi vỗ tay một cái, “Interesting!”

Liêu Thần Hi ghé vào tai Jeffrey, mang theo ý cười hỏi cậu ta “Hai người không phải là quay lại chứ?”

Jeffrey chưa kịp lên tiếng, Liêu Thần Hi đã lập tức bảo “Chắc là không, giờ xem ra là tác giả kia quy tắc ngầm Trâu Gia Nghị, nhưng mà nói thật, thằng cha Trâu Gia Nghị này thật nhàm chán, lần nào cũng chỉ biết ôm đùi người ta kiếm lợi.



Tâm tình Jeffrey hơi trầm xuống, nhỏ giọng lầu bầu “Thật ra anh ta không phải thế, tác giả kia có quen biết với anh ta.



“Ồ, anh biết hết à?” Liêu Thần Hi đột nhiên bạo lực tát Jeffrey một cái, “Anh ta bắt nạt anh thế nào anh đừng quên chứ! Sau đấy còn không biết xấu hổ tranh phiên vị với em! Anh mà còn quay lại với anh ta có khóc em cũng không an ủi anh đâu!”

Thêm cái hình minh hoạ =)))

Jeffrey bĩu môi, gật đầu “Anh biết.



“Biết cái đếch gì!” Liêu Thần Hi lườm, bảo “Biết ngay anh không quên được anh ta mà, hai hôm nay anh bảo có hẹn với em zai nhỏ cường tráng chắc không phải anh ta đâu nhỉ?”

“…” Jeffrey che mặt, không nói lời nào.

“…Rất tốt.

” Liêu Thần Hi véo mạnh vào đùi Jeffrey môt cái, “Không hổ là anh rể em, quả là một con lừa dũng cảm dám ăn lại cỏ cũ!”

Liêu Thần Hi nghỉ ngơi mấy ngày, cả người có hơi phù thũng, sau khi tới địa điểm chụp hình thì thét lớn Iced Americano* tiêu sưng**.

*Iced Americano được làm bằng cách kết hợp Espresso với nước lạnh thay vì nước nóng.

**Phù thũng cũng có nghĩa là sưng.

Chuyên viên trang điểm cười cậu bảo “Dạo này ngâm mình trong bể bơi cả ngày à? Sao lại phù thũng thế?”

Liêu Thần Hi không hé răng, cậu thầm nghĩ chị mà thấy hoa cúc nhỏ của em sẽ không thấy em phù thũng đâu, không có so sánh sẽ không có đau thương!

Tuy công tác chuẩn bị có hơi vất vả nhưng quá trình quay chụp lại rất thuận lợi, chỉ có điều Liêu Thần Hi vừa mới chụp hình xong đã chui vào nhà vệ sinh nôn ói.

Jeffrey hốt hoảng mang nước chạy vào, vừa vỗ lưng Liêu Thần Hi vừa cười cợt đầy thô bỉ “Cục cưng à! Nhanh vậy đã hoài thai rồi à!”

Liêu Thần Hi uống một ngụm, yếu ớt mắng “Cút đi, là do em uống cà phê!”

Cậu quyết định sau này sẽ không bao giờ phóng túng bản thân nữa, cũng quyết định luôn sau này sẽ không bao giờ uống nhiều cà phê thế nữa.