“Trong phòng ngoài tiếng Liêu Thần Hi trở mình liên tục thì chỉ còn tiếng điều hoà ù ù làm cậu phiền cả người, thò tay tìm điện thoại dưới gối, sờ mãi mà không sờ thấy.
Liêu Thần Hi tìm mãi không thấy điện thoại đâu, ngồi trên giường cố gắng hồi tưởng lại xem mình quăng nó đi đâu rồi.
Lúc sau, cậu nhìn ra cửa phòng, xoắn xuýt một hồi cuối cùng vẫn đứng dậy ra ngoài.
Cao Duy ở phòng cho khách phía đối điện, phóng đó trước giờ chưa từng có ai ở, trước khi đi ngủ, Liêu Thần Hi đã đổi vỏ chăn và ga giường cho anh rồi, đã thế còn là loại giống cậu như đúc.
Liêu Thần Hi rón rén đi qua, dán vào cửa nhỏ giọng hỏi “Anh đã ngủ chưa?”
Đợi mãi không nghe tiếng Cao Duy đáp lại, cậu đẩy cửa ra, cúi đầu thấy Husky đang ngủ cạnh cửa.
Cậu không có tâm trạng đi nựng con trai, ở cửa nhìn một vòng, thấy trên tủ đầu giường có một cái điện thoại, cậu cũng không biết có phải của mình không, ngơ ngơ ngác ngác đi tới.
Vừa cầm điện thoại lên, Liêu Thần Hi bỗng bị người ôm eo, kéo xuống giường.
“Má ơi!” Liêu Thần Hi sợ hết hồn, đợi tới khi hồi hồn mới nhận ra mình ngã lên người Cao Duy, người kia trông có vẻ rất tỉnh táo, đang cười cười nhìn cậu.
“Gọi mẹ làm gì?” Cao Duy hỏi cậu.
Liêu Thần Hi vùng vẫy, bò dậy khỏi người Cao Duy, đứng cạnh giường nhìn chằm chằm vào anh “Hơn nửa đêm, anh muốn doạ chết em à!”
“Hơn nửa đêm, em không ngủ còn đến tập kích anh, vừa ăn cướp vừa la làng hử?”
Liêu Thần Hi bị anh nói tới nỗi hơi lúng túng, không vui bảo “Gi mà tập kích! Em tới tìm điện thoại.”
“Em lấy điện thoại anh làm gì?” Cao Duy chỉ điện thoại Liêu Thần Hi cầm trong tay, vẫn mang theo ý cười.
Liêu Thần Hi cúi đầu nhìn, không phải thật, điện thoại hai người là cùng một loại, nhưng trên điện thoại cậu có dán hình chibi của cậu cơ, nên cái đang cầm trong tay hiển nhiên không phải.
“… Cầm nhầm.” Liêu Thần Hi ném trả điện thoại Cao Duy xuống bên kia giường quay người tính chạy, nhưng lại bị ôm ngang eo.
“Trêu xong chạy?” Cao Duy ôm chặt, nửa người trên dán sát vào lưng Liêu Thần Hi.
Thật ra anh chỉ định ghẹo Liêu Thần Hi một chút nhưng lúc ôm thằng nhóc này mới thấy cậu gầy quá, dường như anh chỉ cần dùng lực mạnh một chút cũng có thể bẻ gãy cậu.
“Anh đừng nghịch nữa! Con đang nhìn đấy!” Liêu Thần Hi nói xong mới nhận ra câu này mập mờ quá, tự vả mấy cái, cúi đầu gỡ tay Cao Duy ra.
Cao Duy hơi dùng sức, đè Liêu Thần Hi xuống giường.
Liêu Thần Hi thở dài trong lòng, cảm thấy mình đúng là thiếu nghị lực, đã bảo trên đầu chữ sắc là một cây đao, tuyệt đối không được dễ dàng nhảy xuống rồi, nhưng Cao Duy mới ngoắc tay mấy cái cậu đã chảy lên giường người ta mất rồi.
Thật ra lần này Cao Duy không dùng nhiều sức lắm, cùng là đàn ông, Liêu Thần Hi nếu giãy giụa muốn thoát nhất định sẽ có cơ hội chạy, nhưng cậu lại thuận theo Cao Duy ngã xuống giường, sau đó bị người ta đặt dưới thân.
“Anh trẹo chân mà còn dám lộn xộn?” Liêu Thần Hi một bộ chính trực nhưng thật ra là đang cố để mình tuyệt đối không được có phản ứng.
Cao Duy cúi đầu nhìn cậu, nói là nhìn không bằng nói là nhìn kĩ, trong ánh mắt mang theo chút ý tứ mà Liêu Thần Hi không hiểu.
“Anh dậy đi, em muốn về ngủ.” Liêu Thần Hi hơi hoảng loạn, cậu không hiểu Cao Duy có ý gì, cậu thấy ngày hôm nay hệt như đang nằm mơ, rõ ràng ban đầu hai người vẫn chỉ là bạn diễn chưa hề quen thân!
Cao Duy nhìn cậu hồi lâu, sau đó bị Liêu Thần Hi đẩy ra.
Nhìn ai đó hoảng loạn hớt hải mang dép chạy trốn, Cao Duy bảo “Chân anh đau, thời gian này em đi đâu cũng phải cho anh theo đấy.”
Liêu Thần Hi quay đầu lại nhìn anh, thấy không phải Cao Duy hỏng chân mà là hỏng đầu thì có “Anh bị dở hơi à?”
“Ừ, dở hơi.” Cao Duy nằm xuống, nhắm mắt lại “Không trêu em nữa, em ra ngoài nhớ đóng kỹ cửa giúp anh, nhưng em muốn ngủ cùng anh cũng được, mau lại đây, anh buồn ngủ rồi.”
“Điên rồi!” Liêu Thần Hi ra ngoài, đóng sầm cửa lại, đánh thức Husky đang nằm nhoài ở cửa.
Gợi ý mật khẩu những chương có mật khẩu: Ý nghĩa tên CP Duy C, viết liền không dấu, viết hoa chữ cái đầu tiên và chữ cái cuối cùng.
Cao Duy mở mắt nhìn Husky, bất đắc dĩ cười.
Lòng anh phiền muốn chết, Liêu Thần Hi căn bản cũng chả phải chủ nhân khiến người bớt lo, mà bên khác còn có một thành phần càng không khiến người bớt lo hơn làm anh muốn điên cái đầu.
Anh cất điện thoại Liêu Thần Hi ném trên giường lên tủ, trở mình, nhưng một chút buồn ngủ cũng không có.
Đành lấy điện thoại nhắn cho Chu Tiểu Hồng [Cô mau nghĩ cách để Vu Tiêu nhanh cút đi.]
Liêu Thần Hi phá tung phòng mình, lần này lại càng không ngủ được.
Cậu ôm chăn lăn lộn trên giường, đầy đầu đều là hình ảnh bị Cao Duy đè lên khi nãy.
Cậu chưa từng trải qua chuyện này, bị một người đàn ông vóc người rắn chắc hơn mình biết bao đặt dưới thân, dường như chỉ cần người ấy cúi đầu xuống, hai người có thể môi chạm môi.
Trọng lượng áp trên thân thể kia khiến cậu cảm thấy vô cùng chân thật, Liêu Thần Hi nghĩ, thật sự là xong đời rồi, hình như cậu âm thầm biếи ŧɦái mất rồi.
Cậu bắt đầu không tự chủ được tưởng tượng ra cảnh Cao Duy hôn cậu, đôi bàn tay ấy không ngừng cuốt ve cơ thể cậu, không quá mấy giây, Liêu Thần Hi cứng rồi.
Cậu khóc không ra nước mắt, cảm thấy mình không còn là cậu diễn viên mới nổi trong sáng đáng yêu nữa, bây giờ cậu là một gã cυồиɠ ɖâʍ điên lọan, người ta chỉ trêu chọc cậu một chút cậu đã tưởng tượng ra cả một bộ phim GV.
Xấu hổ vô cùng, nhưng cần giải quyết vẫn phải giải quyết.
Liêu Thần Hi chui vào nhà tắm, vừa tắm vừa tuốt súng.
Lần tuốt súng này cũng làm cậu buồn bực lắm, cả đầu chỉ toàn Cao Duy, không ngừng tưởng tượng Cao Duy hôn cậu, cực kì thô bạo, cực kì mạnh mẽ, cậu cực kì thích.
Sau khi bắn tinh, Liêu Thần Hi cúi đầu nhìn “vạn con ngàn cháu” của mình bị dòng nước cuốn đi, trong lòng trống trơn, cậu bỗng muốn biết Cao Duy nghĩ gì, nếu như không thích cậu sao lại cứ liên tục trêu chọc cậu.
Cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao mọi người nói những người đang yêu chỉ số thông mình thường về 0, cậu luôn thấy mình rất thông mình nhưng bây giờ cậu không tài nào thấu được suy nghĩ của Cao Duy.
Giả dối, Liêu Thần Hi nghĩ, nhỡ người ta không thích mình thì mình phải làm sao bây giờ…
Nhưng sau khi tắm rửa sạch sẽ, nằm trên giường lần nữa, Liêu Thần Hi lại nghĩ, mình đẹp trai thế này, lại còn biết kiếm tiền, ai lại không thích mình chứ!
Càng nghĩ thế, Liêu Thần Hi càng cảm thấy Cao Duy thật ra cũng thích cậu, nếu không tại sao lúc ngoài chương trình hay trong chương trình đều thích trêu ghẹo cậu như vậy, cậu đi họp báo tuyên truyền, Cao Duy đi xa đến thế để tặng hoa cho cậu, còn nói với phóng viên “Thần Hi nhà chúng ta” nữa.
Liêu Thần Hi nghĩ lại, lại hơi đỏ mặt, ôm chăn cười khúc khích không ngừng nổi.
Tâm trạng khi yêu lúc nào cũng ngọt như kẹo bông mới ra lò, mềm mại, dinh dính vừa vào miệng sẽ tan, ngọt tới tận trong tim.
Mình thích người kia, dù chỉ một động tác nhỏ cũng bắt đầu bị khuếch đại vô cùng lớn, như thể mỗi một cử chỉ đều có ý đồ riêng, mỗi một ánh mắt dừng lại cũng tràn đầy tình cảm không nói thành lời.
Rõ ràng người bên ngoài không hề thấy đó là cử chỉ gì đặc biệt nhưng bây giờ trong mắt Liêu Thần Hi lại hoá thành biết bao tâm tư thầm kín.
“Thật là ngu ngốc…” Liêu Thần Hi chôn mặt trong chăn, tự cười nhạo mình “Ngu chết đi được!”
Nhưng, nếu Cao Duy nói thích cậu, Liêu Thần Hi nghĩ, ngu tiếp cũng được.
__________________________