Làm Tiểu Bắc cảm thấy ngoài ý muốn chính là, hôm nay Chu gia thế mà lại không có tới tìm cô cáo trạng, có chút không hiểu lắm.
Sau cơm chiều, Tiểu Bắc rửa chén, nghĩ sáng mai phải làm chút bánh rán nhân hẹ, để Tiểu Đông mang đến trường học làm cơm trưa. Đang làm việc, liền nghe thấy thanh âm Tiểu Đông cùng một người khác nói chuyện ngoài cửa, cô liền gọi “Tiểu Đông? Ai tới?” Nhưng tiếng nói chuyện nửa ngày cũng không dừng, nhưng lại không thấy Tiểu Đông đáp lời, cô rửa tay đi ra cửa.
Đi đến trong viện mới thấy Chu Thiên mặc quân trang xanh lá mạ đang đứng ngoài cửa lớn, Tiểu Đông ở kia chống cứ không chịu cho hắn tiến vào. Tiểu Bắc nghĩ, phỏng chừng là tới tìm cô để tính sổ, là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi, liền nhanh chóng nói “Tiểu Đông, em né qua ,để hắn tiến vào.”
Trần Hướng Đông thở phì phì tránh qua một bên, Chu Thiên đi vào mới cùng Tiểu Bắc nói chuyện, Tiểu Đông liền đứng ở giữa hai người , hai tay ôm cánh tay, đem Chu Thiên nhìn chằm chằm đến gắt gao.
“Tiểu Bắc, em có thể để cho em trai em đi ra ngoài chơi không? Anh có chút việc muốn nới với em .” Chu Thiên nhìn Tiểu Đông đứng ở giữa, chỉ cảm thấy đứa nhỏ này cũng thật phiền .
“Ai nha-- kêu tôi đi ra ngoài làm gì! Tôi không đi!” Tiểu Đông tỏ vẻ cự tuyệt.
“Anh muốn nói gì? Có phải chuyện hôm nay em trai cùng Chu Dương đánh nhau hay không?” Tiểu Bắc mới không ngốc mà cùng hắn đơn độc ngốc chung một phòng đâu.
“Không đúng không đúng, hai tiểu tử bọn họ chỉ là đánh nhau mà thôi, cục u trên đầu em trai anh qua mấy ngày thì tốt rồi, không có việc gì.”
Chu Thiên từ sau khi tham gia quân ngũ ra dáng đàn ông không ít, tiểu tử mười chín tuổi cũng đã đĩnh hơn. “Là vậy, anh nghe nói trong huyện thành mới mở một rạp chiếu phim mới, khẳng định là em chưa đi xem, anh dẫn em đi xem phim được không? Buổi tối ngày mai, thế nào?” Ý của Chu Thiên đã vô cùng rõ ràng, nhưng thực đáng tiếc, Tiểu Bắc căn bản không hiểu.
Cau mày nói “Xem phim cái gì, tôi không đi, buổi tối tôi còn phải ở nhà trông em trai.”
“Vậy ban ngày ngày mai thì sao? Ban ngày cũng được, đến lúc đó anh cưỡi xe đạp tới nhà đón em, anh vừa mới mua một chiếc xe đạp mới.” Chu Thiên nhanh chóng nói ra .
“Chị của tôi đã nói không đi, anh không nghe thấy sao , anh bị điếc sao!” Tiểu Đông thở phì phì hét lớn.
“Tiểu Đông!” Tiểu Bắc ngăn hắn lại “Không thể nói chuyện như vậy .”
Quay đầu lại cùng Chu Thiên nói “Tôi thật không đi được, ban ngày ta còn phải thả vịt cho nhà Mã Khánh, anh còn chuyện gì khác không? Sáng mai em trai tôi con phải đi học , tôi phải để nó đi ngủ sớm một chút.”
Sau khi Chu Thiên rời đi, Tiểu Bắc ôm khuôn mặt nhỏ phình phình tức giận của Tiểu Đông nói “Chị hỏi em, hôm nay rốt cuộc vì sao lại cùng Chu Dương đánh nhau? Còn đem đầu người ta đánh sưng?”
Tiểu Đông nghiêng mặt qua một bên cự tuyệt trả lời, Tiểu Bắc thấy hắn như vậy, cũng xoay người đi, không hỏi nữa.
Buổi tối sau khi lên giường đất, Tiểu Bắc từ trong tủ lấy ra hai cái đệm giường trải ra, đem gối đầu đặt lên, sau đó lấy ra hai cái chăn trải lên mỗi đệm giường. Tiểu Đông vừa thấy liền không làm việc trong tay nữa, hỏi “Ai nha-- lấy hai cái chăn làm gì?” Tiểu Bắc cũng không để ý tới hắn, tự mình sửa sang lại nhấc một cái chăn lên đắp lên người,nhắm mắt lại chuẩn bị ngủ.
Trần Hướng Đông ở phía sau nhìn nhìn cái ót của chị hắn, tâm tư rối rắm một chút, đem một cái chăn khác đá sang một bên, cởϊ qυầи áo liền chui vào trong ổ chăn của chị hắn.
“Ai nha! Em tự mình ngủ đi.” Tiểu Bắc đuổi hắn đi.
“Em không! Không được.” Tiểu Đông cự tuyệt.
“Sao lại không được? Không phải em rất có năng lực sao? Cùng người ta đánh nhau cũng có thể đáng đầu người ta sưng thành bánh bao, vậy em tự sang một bên tự mình ngủ đi.” Tiểu Bắc tiếp tục đuổi hắn.
“Không được.” Tiểu Đông lại cự tuyệt, sau đó vươn cánh tay nhỏ từ phía sau lưng xuyên qua dưới nách , đi vào trước ngực Tiểu Bắc, cách quần áo vuốt vυ' chị gái.