*Tam đại ở đây đã xuất đạo rồi nhoaaaa...
Sáng hôm sau, Lưu Diệu Văn bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, là Tống Á Hiên gọi đến, anh nhận lời mời tham gia một chương trình giải trí, nhưng cần có người hợp tác cùng. Lưu Diệu Văn xoa xoa huyệt thái dương đang đau âm ỉ, suy tư nhìn vào lịch trình do Hân ca gửi đến, thấy không bị trùng nên đã đồng ý với anh. Tống Á Hiên thấy hắn trả lời thì thở phào nhẹ nhõm, tại thời điểm Lưu Diệu Văn dừng lại mấy giây để suy nghĩ, anh đã nghĩ xong nên nói gì sau khi bị hắn từ chối rồi, nhưng may thay, bé út thì vẫn là bé út thôi, là bé út không bao giờ từ chối anh.
Sau khi cúp điện thoại, Lưu Diệu Văn ngước nhìn thời gian, sắp đến 10 giờ rồi, do uống quá nhiều rượu mà khiến cho dạ dạy cảm thấy khó chịu, bây giờ lại bị cảm giác đói làm cho càng khó chịu hơn. Nếu là trước kia, Chu Chí Hâm đã làm xong bữa sáng từ lâu rồi, sau đó nhẹ nhàng gọi hắn dậy, trong miệng cứ nhắc mãi, không ăn sáng là không tốt cho dạ dày đâu, ăn xong rồi ngủ tiếp. Khi đó, Lưu Diệu Văn sẽ chê cậu nhiều lời y như mẹ già. Và lúc này, chiếc dạ dày nóng rát đang nhắc nhở hắn, không còn ai làm bữa sáng cho hắn nữa đâu, và cũng sẽ chẳng còn ai tìm đủ các loại công thức nấu ăn chỉ để dỗ dành hắn hắm một vài miếng.
Lưu Diệu Văn bực bội vò mạnh mái tóc, tại sao lại nghĩ đến Chu Chí Hâm chứ. Dạ dày càng lúc càng khó chịu khiến hắn không thể không đi tìm thuốc. Trong trí nhớ, hắn nhớ Chu Chí Hâm để thuốc ở trong tủ thuốc đặt ở phòng khách. Dựa theo trí nhớ mà tìm thấy hộp thuốc, Lưu Diệu Văn mở nó ra, phát hiện có đủ loại thuốc bên trong, loại nào cũng có ghi chú rất cẩn thận, lúc nào cảm thấy khó chịu thì uống loại nào, mỗi ngày uống mấy lần, một lần uống mấy viên, uống trước ăn hay sau ăn. Tất cả đều được Chu Chí Hâm viết rất rõ ràng rồi dán lên từng hộp thuốc. Lưu Diệu Văn tìm thấy thuốc dạ dày, dựa theo ghi chú, lấy ra hai viên rồi uống với nước lạnh, dòng nước lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ hệ thần kinh của Lưu Diệu Văn, hắn cau chặt mày rồi lại nằm vật xuống giường, yên lặng đợi tác dụng của thuốc.
Thật muốn ăn một bát cháo nóng.......
Nửa đêm Chu Chí Hâm chuyển về ký túc xá chỉ có một mình Tô Tân Hạo biết. Cho nên, khi Tả Hàng và Trương Tuấn Hào nhìn thấy đội trưởng đang đứng trong bếp vào lúc sáng sớm, thì đều cảm thấy vô cùng ngạc nhiên. Tả Hàng véo lên đùi của Trương Tuấn Hào một cái, nghe thấy tiếng hét thảm thiết của thiếu niên bên cạnh thì mới biết đây không phải là mơ, Tả Hàng vui sướиɠ đến mức lập tức chạy đi gọi các thành viên khác mau mau thức dậy để còn thưởng thức bữa sáng do đội trưởng làm. Trương Cực và Tô Tân Hạo cau mày nhìn thân ảnh đang bận rộn ở trong bếp kia, Trương Cực dùng ánh mắt dò hỏi Tô Tân Hạo xem đã xảy ra chuyện gì, Tô Tân Hạo chỉ vào điện thoại, dùng khẩu hình miệng bảo cậu tự xem weibo, Trương Cực xem xong thì nhẫn nhịn kích động muốn đánh rơi điện thoại, Tô Tân Hạo kéo cậu đi vào phòng của y và Chu Chí Hâm.
"Lưu Diệu Văn sư huynh có chuyện gì?!"
"Suỵt, cậu nhỏ tiếng thôi, đừng để người khác nghe thấy."
Chuyện Chu Chí Hâm và Lưu Diệu Văn ở cùng nhau chỉ có Tô Tân Hạo và Trương Cực biết, lúc đầu cũng là bọn họ xúi giục Chu Chí Hâm đi tỏ tình. Sau khi nghe nói Chu Chí Hâm tỏ tình thành công rồi, cả hai vui mừng đến nỗi muốn đi nói cho các thành viên khác đều biết, nhưng đã bị Chu Chí Hâm cản lại, nói là Lưu Diệu Văn sư huynh không muốn để người khác biết chuyện này, sợ ảnh hưởng đến công việc, bây giờ nghĩ lại đây đều là do Lưu Diệu Văn mượn cớ mà thôi. Tô Tân Hạo nhớ lại cảnh tượng Chu Chí Hâm vùi mình trong chăn khóc vào tối qua, cả người liền trào lên cảm giác tự trách.
"Trương Cực, hình như chúng ta đã làm sai một chuyện......."
Trương Cực nắm chặt tay thành nắm đấm khi nghe điều này, sau đó lại đành chịu mà buông xuôi, thực tế chính là như vậy. Lúc đó, rõ ràng là tất cả đều biết người mà Lưu Diệu Văn thích là Tống Á Hiên, vậy mà còn xúi giục Chu Chí Hâm đi tỏ tình, đẩy anh ấy nhảy vào hố lửa. Những dè dặt của Chu Chí Hâm trong hai năm qua, cậu và Tô Tân Hạo đều biết, chỉ là bọn họ đang tự lừa mình dối người, cho rằng thời gian sẽ khiến cho Lưu Diệu Văn nhìn thấy những mặt tốt của Chu Chí Hâm, rồi từ từ yêu anh ấy.....kết quả thì sao? Cái gì mà lâu ngày sinh tình chứ, tất cả đều là nhảm nhí.
"Ổn định lại tâm trạng rồi đi xuống nhà ăn cơm, Chu Chí Hâm cũng không muốn chúng ta vì chuyện của anh ấy mà đau lòng đâu."
Tô Tân Hạo vỗ vỗ bả vai của Trương Cực, Trương Trạch Vũ đang gọi bọn họ xuống ăn cơm, Trương Cực hít sâu một hơi, điều chỉnh lại tâm trạng rồi cùng Tô Tân Hạo đi xuống phòng khách, các thành viên khác sớm đã chờ không được mà ngồi xuống trước rồi, đang đợi Chu Chí Hâm đến đút cho ăn.
"Hai cậu trốn trong phòng làm gì đấy? Lén lén lút lút, nhanh, thành thật đi, làm gì mà phải rình mò như trộm cắp thế!"
Tả Hàng ngồi bên cạnh vừa ăn cháo vừa trêu chọc cả hai, Chu Chí Hâm nghe thấy thì ngẩng đầu nhìn hai người kia, thấy dáng vẻ cứ nhìn chằm chằm vào mình như muốn nói gì đó nhưng lại thôi của Trương Cực, Chu Chí Hâm nhẹ nhàng lắc đầu, dùng khẩu hình miệng nói với bọn họ là không sao đâu.
"Ăn cơm cũng không ngăn nổi cái miệng của cậu, cẩn thận kẻo nghẹn bây giờ!"
"Khụ khụ... Tô Tân Hạo, cái đồ miệng quạ nhà cậu!"
"Cho đáng đời."
Nhìn thấy dáng vẻ các em trai ồn ào vui vẻ như vậy, trong lòng Chu Chí Hâm cảm thấy có chút áy náy, hai năm nay đều ở bên cạnh Lưu Diệu Văn, đã lâu không quan tâm đến bọn nhỏ rồi. Đặng Gia Hâm thấy đội trưởng ngẩn người, vỗ vào vai của cậu, nhỏ giọng hỏi anh sao vậy. Chu Chí Hâm lắc đầu ý nói anh không sao.
"Có chuyện gì thì cứ nói với bọn em, đừng có cũng ôm hết vào người như thế."
"Anh biết rồi, mấy đứa bọn em đừng cãi nhau nữa, mau ăn đi, lát nữa còn phải đi chụp bìa tạp chí đấy."
"Tuân lệnh, đại ca!."
Thấy các em trai làm ra động tác kỳ quặc khiến Chu Chí Hâm bật cười. Các thành viên thấy anh lớn nhà mình cuối cùng cũng cười rồi mới nhẹ nhàng thở phào một cái, mặc dù không biết xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ có thể cảm nhận được Chu Chí Hâm có chỗ nào đó không được bình thường, anh không muốn nói, vậy thì bọn em cũng không bắt ép anh phải nói ra, chỉ muốn cố gắng làm cho anh vui vẻ nhất có thể, đợi đến khi nào anh muốn nói thì sẽ tự mình nói vậy.
Chu Chí Hâm đã làm việc liên tục trong mấy ngày liền, cậu cố gắng dùng sự bận rộn trong công việc để thôi miên chính mình, sợ rằng bản thân chỉ cần nghỉ ngơi một tí là sẽ nhịn không được mà nhớ đến Lưu Diệu Văn. Lo hắn ăn uống có đúng giờ hay không, có nhớ mặc thêm quần áo hay không, dạ dạy có bị khó chịu hay không, có biết đường chăm sóc tốt cho bản thân hay không, đã đi đến bước nào với Tống Á Hiên sư huynh rồi.... Vừa nghĩ đến đây, trái tim lập tức cảm thấy nhói đau, không thể thở nổi, trong một tháng ngắn ngủi, cậu đã gầy đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
"A Chí, thời gian concert năm nay của gia tộc là vào tết Nguyên đán, anh đã hủy hết các lịch trình khác cho em rồi, em có thể nhân cơ hội này mà cố gắng nghỉ ngơi cho khoẻ đi."
Vương ca, người quản lý đi theo cậu từ khi xuất đạo cho đến nay, mấy năm nay đều nhìn thấy hết mọi nỗ lực của đứa trẻ này, về chuyện giữa cậu và Lưu Diệu Văn ít nhiều cũng đoán ra được, thấy bộ dạng của đứa nhỏ càng ngày càng gầy, lớp kem nền có nhiều đến đâu cũng khó mà che nổi quầng thâm dưới mí mắt, khiến anh không khỏi cảm thấy xót xa.
"Vương ca, không sao đâu, cái nào không thể hủy thì đừng hủy."
"……..Được."
Vương ca biết mình không cãi lại được đưa nhỏ này, thở dài, vẫn nên lén lút từ chối một số lời mời của các sự kiện không quan trọng thì hơn.
Gần đến tết Nguyên đán, Nhị Đại bận rộn hơn Tam Đại, cho dù Lưu Diệu Văn không muốn mình phải bận rộn cũng bận mịt mù, mãi đến mấy ngày trước khi diễn ra concert của gia tộc thì mới có thời gian rảnh để nghỉ ngơi. Gần một tháng không về, nhà cửa lâu ngày không ai quét dọn sớm đã phủ lên một lớp bụi, Lưu Diệu Văn ngồi trên sô pha nghỉ ngơi một lúc, lại nhìn quanh bốn phía, thở dài, đành phải tự mình quét dọn vậy.
"Đây là cái gì?"
Lưu Diệu Văn cố gắng lôi một chiếc rương nhỏ có mật khẩu ở dưới giường ra, đoán là của Chu Chí Hâm. Lưu Diệu Văn thử dùng sinh nhật của Chu Chí Hâm để mở khoá, phát hiện mở không được nên đã ném sang một bên, tiếp tục quét sạch bụi ở dưới giường. Bận rộn mấy tiếng động hồ, trên người Lưu Diệu Văn cũng đổ đầy mồ hôi, vội xông nhà tắm gột rửa đi bụi bẩn và mệt mỏi, sau đó lau sơ qua mái tóc, bây giờ mới có thời gian ngồi xuống xem điện thoại. Trong nhóm, Mã ca đang bàn bạc nên tranh thủ thời gian nghỉ ngơi này cả nhóm cùng tụ tập một bữa, thấy Lưu Diệu Văn không trả lời thì liên tục nhắc đến hắn.
[Em đi được.]
Sau khi trả lời tin nhắn, Lưu Diệu Văn lướt weibo một lúc, một chiếc hotsearch liên quan đến Chu Chí Hâm vừa vặn lọt vào tầm mắt.
Ảnh chụp sân bay của Chu Chí Hâm - hot
Chu Chí Hâm [siêu thoại] #Ảnh chụp sân bay của Chu Chí Hâm#
Ảnh chụp bữa ăn mới nhất tại sân bay của Chu Chí Hâm ✈️
Cậu mặc một chiếc áo len xẻ tà màu trắng, thân hình gầy đến nỗi khiến fans xót xa.
Thời tiết trở lạnh, chú ý giữ ấm ~ mong chờ phần biểu diễn của bé Chu trong concert gia tộc ~ @TF Gia Tộc - Chu Chí Hâm.
【Hình ảnh】【Hình ảnh】【Hình ảnh】
"Sao lại gầy như thế chứ? Đứa nhỏ này tại sao lại không biết tự chăm sóc mình vậy chứ?"
Lưu Diệu Văn nhìn thân ảnh gầy đến đáng thương của đứa nhỏ mà cau chặt mày, tắt điện thoại rồi thở dài, lại nhìn thấy chiếc rương mật khẩu đó, suy nghĩ một lúc, rồi nhập ngày sinh nhật của mình vào.
- Mở khoá-