Sau khi nhận thức được điều này, Yến Tần không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại còn có chút vui mừng. Có câu, “Kẻ thù của kẻ thù là bạn”, theo lẽ đó, sự không vui của kẻ thù chính là niềm vui của mình.
Sự việc bất ngờ này có thể nói là chuyện hiếm hoi trong vài ngày qua khiến long tâm của Hoàng đế vui vẻ. Vì vậy, Yến Tần hứng khởi tiếp lời: “Vì sao hoàng thúc bảo Cô phải cẩn trọng lời nói, Cô nói có gì sai?”
Hoàng đế không hề cảm thấy lời nói của mình có gì cần phải cẩn trọng, rõ ràng là lời thật lòng, chẳng lẽ Hoàng đế phải nói Vương thúc ngươi xấu xí thì Nhϊếp chính vương mới vui?
Câu hỏi này của Hoàng đế khiến Yến Dư Ca nhất thời á khẩu. Ai cũng biết Nhϊếp chính vương vốn không thích người khác bàn tán về dung mạo của mình. Nếu là người khác, e rằng đã sớm bị ném khỏi đài cao này.
Nhưng Yến Tần là Hoàng đế, là người đứng đầu muôn người, là người đứng dưới một người trên vạn người. Yến Vu Ca thật sự không thể đá tên này xuống chân cầu thang.
Sự ngượng ngùng cùng với sự im lặng bao trùm lấy hai người. Lúc một vị quan trong triềuvô thức nín thở đến mức tắc thở, tạo ra tiếng động nhỏ, Nhϊếp chính vương mới phá vỡ sự im lặng khó chịu này trước: “Thánh nhân có câu, cẩn ngôn thận hành. Trên điện Kim Loan, Bệ hạ nên quan tâm đến xã tắc và đời sống của người dân, chứ không phải là dung mạo của thần.”
Yến Tần vô cùng ghét hành động lấy đạo lý áp đặt mình của Nhϊếp chính vương, nhưng Nhϊếp chính vương nói cũng có lý. Việc Yến Tần không chuyên tâm việc triều chính, lại còn mải mê nhìn mặt người khác, đúng là lơ là.
Yến Tần muốn lật đổ Nhϊếp chính vương, không thể tiếp tục so đo chuyện nhỏ. Y hừ một tiếng, ngồi thẳng người, không nhìn nữa khuôn mặt đẹp hơn quý phi trước đây Bạch Mẫu Đơn của Nhϊếp chính vương.
Vở kịch không dậy sóng này tạm thời kết thúc bằng sự thỏa hiệp của Hoàng đế. Tuy nhiên, Thường Tiếu đứng sau Hoàng đế không xa lại cảm thấy hơi vui mừng.
Hôm qua sau khi Thiên tử nói với hắn những lời thâm sâu, hứng thú vẫn không cao. Bình thường y có thể ăn hai chén cơm, nhưng tối qua lại chỉ ăn nửa chén, món khoái khẩu là thịt kho tàu cũng chỉ gắp hai đũa rồi không đυ.ng đến nữa. Sáng nay lên triều cũng ủ rũ, như cải bắp bị sương táp vậy.
Nhưng hôm nay thấy Nhϊếp chính vương, tinh thần phấn chấn của tiểu chủ mình nhà mình là như cũ, Thường Tiếu vui mừng phát khóc.
Chuyện nhỏ trên triều này cũng không bao người để trong lòng, sau khi có mục tiêu, thời gian của Yến Tần mỗi ngày đều trôi qua rất phong phú và nhanh chóng, tựa hồ như chỉ vừa chớp mắt đã đến ngày thu săn.
Khác với săn bắn ngày thường, đây là lần đầu tiên sau khi Yến Tần đăng cơ. Đây là hoạt động quan trong của Thiên tử trong kiểm tra quân đội. Với tư cách là Thiên tử phải thể hiện bản lĩnh cưỡi ngựa và bắn cung để làm gương cho tam quân.
Vừa mới sớm, Yến Tần đã bị các cung nhân mặc quần áo phức tạp, y như hai đời trước, đầu tiền y phải cổ vũ tinh thần tướng sĩ, sau đó cung nữ và hoạn quan hầu hạ thay trang phục cưỡi ngựa bắn cung mới, giúp y cột chặt ống trúc chứa cung tên sau lưng.
Những bước này đã được tập luyện từ vài ngày trước, Yến Tần không hề che giấu tài năng, luôn thể hiện rất tốt. Đặc biệt là lúc đến bài phát biểu quan trọng, giọng nói của tiểu hoàng đế tuy còn hơi non nớt nhưng lại có cảm xúc tràn đầy một cách bất ngờ, đầy nhiệt huyết.
Dưới khán đài, xung quanh Nhϊếp chính vương đột nhiên vang lên một giọng nói: “Xem ra cũng không ngốc đến vậy, phải không?”
Để tránh Nhϊếp chính vương ảnh hưởng đến cảm xúc của mình, Yến Tần cố ý né tránh vị trí của đối phương. Nếu y nhìn sang, chắc chắn sẽ vô cùng kinh hoàng.
Bởi vì người đứng bên cạnh Nhϊếp chính vương không phải ai khác, chính là vị trạng nguyên tương lai mà trong ký ức của y có mối quan hệ thân thiết với Nhϊếp chính vương. Đáng tiếc, Yến Tần luôn kiên trì nguyên tắc “mắt không thấy tâm không phiền” đối với Nhϊếp chính vương, nếu không, y nhất định sẽ thầm mắng trong lòng: “Đồ nam nam không biết xấu hổ!”
Thanh niên xuất hiện bên cạnh Nhϊếp chính vương thoạt nhìn chỉ mới hơn hai mươi tuổi, trang phục màu đen đặc trưng của Huyền Giáp Vệ làm tôn lên thân hình thon dài của hắn, làn da trắng như tuyết. So với các cận vệ của thiên tử, người đàn ông này dường như giống hơn một quý công tử cả người đầy trí thức, chứ không phải là thị vệ lạnh lùng quen cầm kiếm.
Hiển nhiên hắn và Nhϊếp chính vương đã quen biết từ trước, mối quan hệ khá tốt.
Ánh mắt của Yên Vu Ca từ bậc thềm chuyển sang thanh niên lên tiếng: “Không được vọng nghị thiên tử, Tiêu Hàn Sơn, ngươi quá giới hạn.”
Người hắn gọi là Tiêu Túc là trạng nguyên mà Yến Tần nhớ rõ có mối quan hệ khá sâu với Yến Vu Ca. Hắn cũng là Hàn Sơn côgn tử tương lai nổi danh kinh thành.