Vốn hắn đã lo lắng, sau khi Yến Tần vừa nói xong, hai chân hắn mềm nhũn như con chi chi, cia chả biết Nhϊếp chính vương nắm chắc dã tâm triều chính, nhưng Yến Tần sao dám đứng trước mặt Nhϊếp chính vương nói mình bị hắn yểm..
Thường Tiếu tuyệt vọng quỳ xuống đất, tiểu chủ tử đáng thương của hắn, chẳng lẽ là bị Nhϊếp chính vương ép điên rồi sao?
Yến Tần dường như không nhận ra bầu không khí xung quanh càng lúc càng lạnh, y tự mình nói tiếp: “May mắn là cuối cùng vương thúc giúp cô chém đứt cơn ác mộng đó, cô mới thoát khỏi.”
Tiểu hoàng đế nói liên tù tì không chớp mắt, nghỉ một hơi rồi tiếp tục: “Cii mấy ngày nay ngủ không ngon, ăn cũng không ngon, mãi đến khi nhờ có vương thúc mới thoát khỏi cơn ác mộng, cô lo rằng tối nay lại gặp ác mộng, sáng mai lên triều muộn, làm lỡ việc nước, phụ lòng tiên hoàng và liệt tổ liệt tông…”
Thấy tiểu hoàng đế càng nói càng đi xa, Yến Vu Ca không nhịn được mà cắt ngang lời y: “Cho nên?”
Yến Tần im lặng, sắp xếp lại suy nghĩ: “Hôm nay cô đến muộn, đợi đến giờ học võ thì qua rồi, cho nên hôm nay vương thúc hãy ở lại trong cung, ở trong tẩm cung của cô."
Việc mời Yến Vu Ca ngủ lại không phải là hành động nhất thời xúc động của Yến Tần, mà là suy nghĩ kỹ lưỡng của y. Y thừa nhận rằng từ thể xác đến tâm hồn, y đều sợ hãi Nhϊếp chính vương, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt trẻ đẹp của đối phương, y liền không thể không nghĩ đến thảm trạng khi chết của mình.
Nhϊếp chính vương không chỉ còn là một ngọn núi lớn đè nặng lên đầu y, cũng không chỉ là một thanh kiếm luôn treo trên đầu y, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào. Đối với y, Nhϊếp chính vương còn là tâm ma không thể nói.
Yến Tần thực sự muốn làm một vị hoàng đế tốt, nhưng với tư cách là hoàng đế, y không thể dung thứ cho sự tồn tại của Yến Vu Ca. Nhưng trong thời gian ngắn, y không có cách nào khác ngoài việc dùng một con đường khác, để Yến Vu Ca không còn là tâm ma của y nữa.
Muốn xóa bỏ bóng ma tâm lý mà người đàn ông này mang lại, cách tốt nhất là dùng độc trị độc. Trước đây, y muốn cách Yến Vu Ca càng xa càng tốt, nhưng giờ đây, y muốn đối phương càng gần càng tốt, thậm chí nếu không có điều kiện ở cùng nhau, y cũng sẽ tạo điều kiện để ở cùng. Y muốn luôn ở bên cạnh, để học được điểm mạnh của Yến Vu Ca, hiểu rõ nhược điểm của hắn.
Điều này là suy nghĩ chân thật của Yến Tần, vì vậy khi y mời Nhϊếp chính vương ngủ lại, ánh mắt của y cũng đầy chân thành, không hề có dấu hiệu giả dối.
Khi hai người đứng trên mặt đất bằng phẳng, Nhϊếp chính vương cao hơn Yến Tần một đầu. Yến Vu Ca muốn đối diện với thiên tử, thậm chí còn phải cúi đầu để nhìn tên lùn chưa đến vai mình.
Sau khi nhìn thẳng vào mắt Yến Tần một lúc, Nhϊếp chính vương chắc chắn rằng đối phương không nói dối, nhưng trong lễ tang của tiên hoàng, ánh mắt của ctieeru thiên tử vẫn mang nửa sợ hãi nửa thù hận, như thể muốn cách xa hắn hàng ngàn dặm.
Nhưng việc Yến Tần muốn hắn ở lại trong cung đêm nay cũng xuất phát từ sự chân thành. Thật không hiểu tiểu hoàng đế có vấn đề gì, nghĩ gì làm đó.
Trong lòng Yến Vu Ca còn đang nghi ngờ, không dễ dàng đưa ra quyết định: “Chờ bện hạ học cưỡi ngựa rồi nói sau.”
Không chỉ là các triều thần, hậu cung của Hoàng đế hơn phân nữa cũng nằm trong tầm kiểm soát của Yến Vu Ca. Hắn không lo rằng Hoàng đế sẽ hạ độc gϊếŧ mình, trở về phủ đệ cũng không có người đẹp ôm ấp. Nhưng việc ở lại trong cung hay không, hắn vẫn chưa nghĩ kĩ, không đáp lại thì tốt hơn.
Phản ứng của Yến Vu Ca nằm trong dự đoán của Yến Tần. Y không hề nghĩ rằng chỉ với vài câu mà có thể giữ lại Nhϊếp chính vương. Lần này thất bại, lần sau y vẫn có thể cố gắng hơn. Dù sao, Nhϊếp chính vương đã đồng ý dạy y cưỡi ngựa, đó là một bước nhỏ trong kế hoạch và cũng là một bước lớn trên con đường đến thành công của y.
Vì Hoàng đế sợ ngựa, lần này cung nhân đặc biệt chọn một con cái nhỏ ngoan ngoãn đã được huấn luyện.
Là đàn ông, Yến Tần chắc chắn muốn cưỡi con ngựa dũng mãnh nhất, nhưng lúc này y chưa đủ cao, mới chỉ đến bụng ngựa, muốn khống chế con ngựa dũng mãnh đông nghĩa với việc từ làm khó mình.
Dưới tình huống như vậy, mặc dù không hứng thú, Yến Tần vẫn ngoan ngoãn đặt chân lên bàn đạp, cố gắng cẩn thận lên con ngựa cái màu đỏ thẫm kia.
Khác với việc dạy võ trước đây, Nhϊếp chính vương không muốn cưỡi ngựa chung với Hoàng đế. Nhϊếp chính vương không thích gần gũi với người khác và chưa bao giờ cưỡi ngạu với ai. Chuyện hắn không muốn, không ai dám cưỡng cầu hắn.
Nhưng dù sao cũng phải an ủi hoàng đế, sai người dắt con thiên lý mã Truy Phong thường cưỡi từ chuồng ngựa hoàng gia dắt tới.