Có câu, đánh chó cũng phải xem chủ. Hành động của tiểu hoàng đế trong mắt người khác chính là đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ uy quyền của Nhϊếp Chính vương, hoặc là đang thử hắn.
Rõ ràng, trong số những người nghĩ như vậy cũng có Nhϊếp Chính vương Yến Vu Ca. Vì vậy, chỉ hai ngày sau khi Yến Tần giam Vương giáo tập vào thiên lao, Yến Vu Ca đã đến tìm y hỏi chuyện.
Hoảng đề nhỏ tuổi xử trí một giáo tập võ thuật nhỏ bé, chỉ có chức quan ngũ phẩm. Bởi vậy Yến Vu Ca không nổi giận trên triều đình mà kiên nhẫn chờ đến khi tan chầu.
Lúc này, Yến Tần tuy chưa nắm giữ nhiều quyền lực, nhưng vẫn có nhiều tấu chương cần phê duyệt mỗi ngày. Vừa tan chầu sớm tẻ nhạt, y đã vội vàng lên ghế thái sư phê duyệt tấu chương, dù chiếc ghế quá cao so với thân hình hiện tại của y.
Kinh nghiệm của hai kiếp trước giúp y hình thành thói quen đọc sách nhanh như gió. Y vừa nhanh chóng phê duyệt những tấu chương dài dòng nhàm chán, vừa tính toán thời gian Nhϊếp Chính vương đến.
Khi chồng tấu chương được phê duyệt bên tay phải cao đến hai mươi tập, nội thị ngoài ngự thư phòng the thé hô: “Nhϊếp Chính vương đến.”
Cùng với giọng nói the thé, một thanh niên cao lớn mặc quan bào màu đen bước vào ngự thư phòng
Theo quy định, nếu không có sự chấp thuận của hoàng đế, bất kỳ ai cũng không được phép tự ý vào ngự thư phòng. Tuy nhiên, Yến Vu Ca vào mà không đợi thông báo, không ai dám cản, cũng không ai cho rằng nên cản.
Lòng thầm viết vài chữ “nhẫn nhịn”, Yến Tần điều chỉnh biểu cảm: “Nhϊếp Chính vương thúc bận rộn trăm công ngàn việc, gió nào đưa ngài đến đây?”
Y nhớ rằng kiếp này mình phải đi theo con đường kiêu căng ngạo mạn. Việc tiên hoàng sắp xếp Yến Vu Ca làm Nhϊếp Chính vương vốn dĩ có nhiều nghi vấn. Là một hoàng đế nhỏ luôn bị Nhϊếp Chính vương áp chế, hai người họ đã chú định là như nước với lửa.
Y hiện nay chỉ mới mười bốn tuổi, nếu quá nhẫn nhịn sẽ khiến đối phương nghi ngờ dè chừng. Nên nhẫn nhịn trên mặt, nhưng khi nói chuyện không nhịn được thỉnh thoảng lại châm chọc đối phương mới đúng với độ tuổi của y.
Dù sao đã ở chung ba kiếp, y hiểu rõ giới hạn và mức độ chịu đựng của đối phương. Thậm chí có thể nói khắp thiên hạ này y là người biết nhìn sắc mặt Nhϊếp Chính vương nhất, tự nhiên sẽ không ngốc nghếch đi dẫm vào điểm cốt tử của đối phương.
Đúng như y dự đoán, Yến Vu Ca không so đo lời mỉa mai đầy ẩn ý của y. Có thể vì cảm thấy Yến Tần quá đơn giản dễ lừa gạt, hắn thậm chí lười nói những lời vòng vo với hoàng đế, trực tiếpvafo thẳng vấn đề:”Thần nghe nói, điện hạ đã giam Vương Sơn vào thiên lao, chẳng lẽ bệ hạ hiểu lầm gì về hắn?”
Yến Vu Ca nắm rõ mọi chuyện trong hoàng cung. Tình trạng của Yến Tần trên ngựa lúc đó chỉ có bản thân hắn mới rõ. Trong mắt người ngoài, đó chỉ là hoàng đế nhỏ tuổi giở trò ném đá giấu tay trừng phạt giáo tập.
Vương Sơn tuy không phải là thuộc hạ quan trọng của Yến Vu Ca, nhưng do hắn đích thân sắp xếp, hắn không vu khi hoàng đế làm mất mặt mình.
Hắn vừa dứt lời, tiểu hoàng đế lập tức thay đổi sắc mặt. Y không trả lời trực tiếp câu hỏi của Nhϊếp Chính Vương mà hỏi ngược lại: “Nhϊếp Chính Vương cảm thấy tội mưu nghịch nên xử trí như thế nào?”
Nhϊếp Chính Vương sửng sốt một chút rồi đáp: “Theo luật pháp Đại Yến, tội mưu nghịch phải chịu lăng trì xử tử.”
Từ trước đến nay, mưu nghịch đều là tội không thể tha thứ. Nếu hành vi phạm tội nghiêm trọng, thậm chí có thể tru di cửu tộc. Đối với người không có địa vị quyền thế như Vương Sơn, hoàng đế muốn gán tội mưu nghịch cho hắn thậm chí không cần bất kỳ lý do nào. Tuy nhiên, nếu đối tượng là quan nhất phẩm hoặc nhân vật có ảnh hưởng sâu xa trên triều đình, hoàng đế cần đưa ra bằng chứng đủ thuyết phục.
Yến Vu Ca đứng đó, mắt lạnh nhìn tiểu hoàng đế đang ngồi trên ghế. Hắn đương nhiên không tin Vương Sơn có gan phạm tội mưu nghịch. Rõ ràng là người truyền lời đã không trình bày rõ ràng tình huống lúc đó, mà tiểu hoàng đế cố ý gõ Nhϊếp chính vương hắn.
So với việc người truyền lời lừa gạt mình, khả năng sau cao hơn nhiều. Dung nhan tuấn tú đến cực điểm của thanh niên nở một nụ cười mỉa mai. Tiểu hoàng đế còn non nớt, chưa trải sự đời, chưa ngồi vững vị trí ngai vàng đã muốn hạ bệ hắn.
Có lẽ vì tức giận, nhưng Yến Vu Ca không hề lộ ra, thậm chí còn hơi nhếch môi, như đang cười. Hắn tiến lên hai bước, chống tay lên ghế của vị thiên tử trẻ tuổi, nhìn xuống và nói: “Ý Bệ hạ là, Vương Sơn đã phạm tội mưu nghịch?”
Nếu Vương Sơn thực sự làm vậy, hắn sẽ không tốn tâm tư bảo vệ. Nhưng nếu chỉ là do tiểu hoàng đế tùy tiện gán tội danh, lần này là Vương Sơn, lần sau không chừng sẽ là cánh tay trái cánh phải của hắn.
Vì sự tức giận này, ánh mắt Yến Vu Ca nhìn hoàng đế mang theo á bách, ngữ khí cũng có phần hùng hổ dọa người.