Phó Thừa Duẫn về đến nhà, nhìn cảnh điêu tàn trước mắt, đôi mắt hắn tàn nhẫn, lạnh lẽo nhìn. Hắn cầm lên bức ảnh cười tươi của Cố Mạn Nhu, vuốt ve lên khuôn mặt cô."Tiểu Nhu a tiểu Nhu. Lần này anh tạm tha cho em. Tốt nhất hãy trốn cho thật kỹ, nếu không hậu quả liền tự gánh!"
Dứt lời, tiếng choang vang vọng cả căn nhà. Bình hoa quý hiếm bị đập vỡ, mảnh vụn hoà vào đống đổ nát. Đêm đó, bóng hình cao lớn của người đàn ông đứng sừng sững trong ánh trăng. Ánh mắt hắn hung ác, khí thế doạ người, ai ai đều không dám tới gần.
Hắn không đi tìm cô, vì cô đã bị mẹ hắn mang đi. Hắn chỉ còn mẹ là người thân, không thể phản lại bà.
***
New York, Hoa Kỳ, 3 tháng sau
"Mẹ..."
"Có chuyện gì?". Phó phu nhân vừa bấm máy tính liên tục vừa trả lời Cố Mạn Nhu.
Cố Mạn Nhu ngại ngùng đưa ra tấm chi phiếu cũ đặt lên bàn làm việc.
"Đây là tấm chi phiếu hôm đó, người ta trả lại mẹ"
Phó phu nhân khẽ kinh ngạc, bà không ngờ đến con bé xấc xược nào sẽ trả lại tiền cho bà. Thì ra báo cáo về việc trừ tiền lại trống không.
"Ồ? Tôi còn tưởng cô tiêu hết rồi?"
Cố Mạn Nhu gãi gãi đầu.
"Thật ra người ta cần mẹ nuôi là đủ... Tiền bạc gì đó đâu quan trọng..."
Phó phu nhân gấp máy tính lại nhìn cô cười nhẹ.
"Tôi biết cô chán con trai tôi rồi, nhận tiền để thằng bé cảm thấy cô hám tiền đúng không? Trò mèo của cô tôi đây sớm trải qua rồi"
Cố Mạn Nhu sấn tới bà, cọ cọ gương mặt trắng nõn ấy lên vai bà cười.
"Mẹ thật giỏi quá~ Yêu yêu"
"Mẹ, con muốn làm nhà thiết kế, mẹ làm kim chủ của con nha mẹ?"
Phó phu nhân bất lực trỏ trán Cố Mạn Nhu.
"Gọi ta tiếng mẹ, ta đành miễn cưỡng nuôi. Ngày mai kêu quản gia làm thủ tục chuyển khoa"
Cố Mạn Nhu vui sướиɠ hôn lấy hôn để lên má mẹ khiến mặt bà dính chút son nhẹ. Bà ấy như ghét bỏ như yêu thích đẩy cô ra, biểu cảm khinh bỉ. Thật ra, có con gái cũng thích...
***
"Mẹ! Đây là bạn trai của con- Alex"
"Mẹ, con chia tay Alex rồi"
"Mẹ! Người xem Tư Đồ Mặc này có đẹp không? Con đồng ý lời tỏ tình của anh ấy rồi!"
"Mẹ! Anh trai kia đẹp quá, anh ấy là ai vậy?"
"Con chia tay Tư Đồ Mặc rồi... Tất cả là do William quá đẹp!"
....
Ba năm sau
Phó phu nhân lườm nguýt Cố Mạn Nhu, cả gương mặt tràn đầy tia khinh bỉ.
"Con nói xem đây là lần thứ bao nhiêu có cậu nhóc đến nhà kiện con rồi? Trong vòng ba năm, con thay đến mười mấy bạn trai, con nói xem xem có ai như con không?"
Từ sau khi bà của Cố Mạn Nhu qua đời, bỗng nhiên cô trở nên lăng nhăng bất cần đời. Mỗi khi vừa quen ai đó là lại chán ngán chia tay, sau đó bạn trai cũ cô sẽ lần lượt đến nhà cầu cứu bà khiến bà mệt muốn chết. Có con gái, thật là chẳng sướиɠ nữa.
Cố Mạn Nhu hì hì bước tới sofa bóp vai cho bà, vẻ nịnh nọt.
"Mẹ... Chẳng phải bà con đã nói rồi sao? Phải sống vui vẻ, thích gì làm nấy, con cũng là theo đó mà làm a. Con thích các anh ấy, nhưng con lại mau không thích, con chỉ là thay đổi cuộc sống thôi..."
Phó phu nhân nhìn Cố Mạn Nhu trong sự bất lực. Cô gái năm đó nay đã 21 tuổi, trở thành cô nương xinh đẹp người gặp người yêu, nhưng tâm trí cô cũng chỉ là ăn và chơi và làm việc. Ba việc đó kết nối lại với nhau hình thành Cố Mạn Nhu của tuổi 21. Không những vậy, cô còn đaejc biệt quấn lấy bà. Phải hay không là do mồ côi ba mẹ nên mới như vậy. Bà rất thương cô, nhất là khi nhìn vào đôi mắt sầu buồn mỗi khi đến ngày giỗ bà nội cô bé.
Dường như bà đã quên mất, rằng bà đã từng khinh bỉ, ghét bỏ cô như thế nào khi cô nhận lấy tờ chi phiếu kia...
"Được rồi. Ngày mai liền trở về nước cùng mẹ, không thể rong chơi mãi như vậy được"
"Mẹ~ lỡ Phó Thừa Duẫn lại bắt con lại thì tính sao? Con không muốn đâu..."
Cố Mạn Nhu khóc huhu rúc vào lòng Phó phu nhân. Hơi ấm, tình yêu của mẹ là thứ cô cần hơn tất cả. Phó phu nhân là người tốt, là một người mẹ cực kì tốt. Cô muốn sống như vậy mãi, không muốn trở về kia gặp phải nam nữ chính...
Phó phu nhân hiểu điều mà Cố Mạn Nhu lo lắng, nhưng phải để cô trỉa qua khó khăn thì mới hết ỷ lại người "mẹ" này .
"Không cần làm nũng với mẹ. Thu dọn hành lý liền trở về"
"Nghe nói a Duẫn thằng bé có nhân tình, trở về chút với mẹ xem xem"
Thật ra, bà còn muốn xem tình cảm của con trai bà dành cho Cố Mạn Nhu còn nhiều và sâu nặng hay không.
***
Thời tiết mùa hè nóng nực, Cố Mạn Nhu ăn mặc mát mẻ, cả người đều tràn đầy sức sống tươi tắn. Cô khoác lên mình chiếc áo phông trắng xoá, quần bò ống rộng, cặp kính râm đen láy và đôi giày thể thao đắt tiền. Bộ dạng xinh đẹp trẻ trung, làn da trắng trẻo, mịn màng và thân hình đẳng cấp của một nữ phụ điển hình đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Có ghen tị, có ngưỡng mộ, có mê mẩn.
Phó phu nhân đi phía trước, Cố Mạn Nhu lẽo đẽo khoác lấy cánh tay bà, phía sau là vệ sĩ, quản gia và một số va li hành lí.
Phó phu nhân dĩ nhiên nhận thấy ánh mắt của mọi người xung quanh, cả gương mặt là sự kiêu ngạo, hãnh diện. Con gái tôi đó, đẹp không, mê không, ghen không?
Cố Mạn Nhu nhìn bà cười cười. Mẹ cô thật đáng yêu chết mất!
Ba năm sống với nhau, Cố Mạn Nhu sinh ra ỷ lại bà, cả ngày ngoài học, ăn, chơi thì thời gian chủ yếu là giúp bà thiết kế quảng cáo, quần áo, giúp sắp xếp tài liệu, bàn việc... Thật ra, nếu không có Phó phu nhân, cô sớm đã chết ở xó xỉnh nào đó, hoặc chết trong căn hộ của nam chủ rồi cũng nên. Bà ấy cứu cô, cho cô tình thương, nuôi cô ăn học. Đối với Cố Mạn Nhu, Phó phu nhân không chỉ đơn thuần là ân nhân, mà còn là mẹ nữa.
Cố Mạn Nhu đã sớm độc lập kinh tế, có thể khi bị vứt bỏ sẽ tự mình kiếm được tiền, tự nuôi được bản thân. Nhưng cô không thể rời xa Phó phu nhân, cũng chắc chắn bà ấy sẽ không vứt bỏ cô. Mặc dù nếu ở cạnh bà, việc đυ.ng mặt nam nữ chủ là không thể tránh khỏi, nhưng Cố Mạn Nhu đều mặc kệ. Cô muốn có mẹ, muốn có người che chở!