Tiếng reo hò vang vọng khắp nơi, cú ném chỉ mất ba phút của Trang Thâm đều ngoài dự đoán của mọi người. Bất kể trai hay gái, cho dù có hiểu bóng rổ hay không. Toàn bộ đều cùng một tâm trạng, nhiệt huyết sôi trào.
Tưởng Hoài nhào về phía Trang Thâm, y điên rồi gầm một tiếng hét lên: ” Anh Thâm! Cậu ngày hôm nay là anh tôi! Cậu vừa nãy thật sự rất soái nha! “
Trang Thâm lặng lẽ tránh sang một bên, làm cho y nhào hụt.
Bên kia, Thẩm Văn thần không biết quỷ không hay lấy được bóng, đứng bên cạnh, kêu cậu: ” Ngồi cùng bàn! “
Trang Thâm nhìn qua.
Nam sinh mặc quần áo màu đen, ánh mắt sâu xa, tóc đánh vào trán nhìn hơi rối, và có chút ướt, nụ cười hiện trên môi: ” Tôi còn muốn xem cú ném bóng ba phút! “
Bóng vững vàng bay đến chỗ Trang Thâm, cậu đưa tay tiếp lấy. Đứng ở ba phân tuyến bên ngoài.
Mới vừa rồi còn xôn xao, ầm ĩ. Mọi người thấy cậu nhận bóng cũng dần im lặng lại, nín thở nhìn cậu không chớp mắt.
Trang Thâm nhảy lên, động tác cực nhanh. Tựa như không cần nhìn khung bóng rổ ở đâu, cũng không cần suy tính mục tiêu ở hướng nào. Mọi người chỉ kịp nhìn thấy đôi bàn tay xinh đẹp của cậu, thì bóng đã rơi vào rổ.
Lần này so với cú ném vào bảng bóng rổ khi nãy hoàn hảo hơn nhiều. Bóng ngay cả mép của khung cũng không đυ.ng vào, chỉ có thể nghe được chút tiếng gió, bóng thẳng tắp bay vào rổ.
” Bộp! ” một tiếng, bóng nện thẳng xuống mặt đất.
Xung quanh một lần nữa lại nóng lên, nữ sinh hét đến nỗi sắp phá vọng, chói tai nhưng không một ai để ý đến điều đó. Nhanh nhẹn lại sảng khoái lúc gần ném bóng vào rổ có thể kí©ɧ ŧɧí©ɧ lòng nhiệt huyết lại sôi trào tại chỗ của tất cả mọi người!
Thẩm Văn một lần nữa nhặt bóng lên, truyền qua cho Trang Thâm. Trang Thâm đứng tại chỗ, lại một đường hoàn hảo, không chạm vào bất kỳ cái gì thẳng tiếp vào rổ. Một cú ném ba điểm.
Cậu trên mặt không có biểu tình gì, chính là như nói: Thật sự không có ý nghĩa! Tùy tiện ném cũng có thể vào!
Lớp chín không ai dám đi lên cản bọn họ, từng khuôn mặt tái xanh, như là ăn phải ruồi vậy.
Hoàng Mao gắt gao nhìn chằm chằm vào Trang Thâm, hốc mắt hơi đỏ lên.
Hoàng Mao cho rằng cậu muốn ném vào rổ phía đội mình. đứng bên phía bọn hắn. Cho nên đứng ngây ngốc nhìn cậu ném một quả ba điểm.
Vẫn là đưa lưng về phía khung bóng.
Nhưng lại là một quả ba điểm. Tát vào mặt hắn một cái đau rát.
Tưởng Hoài cười đến nỗi mặt cũng sắp rút gân, hết sức thiếu đòn đến trước mặt hắn nói: ” Ai cũng không ngờ đến! Tùy tiện gọi một người đến thay vị trí, kết quả chính là cao thủ. Chúng ta còn chơi nữa không? Bốn hiệp định thắng bại. Lúc này mới hiệp thứ ba! “
” Nhưng mà, chúng ta bên này có anh Văn không nói, còn có một cao thủ so với anh Văn còn giỏi hơn. Có thể đưa lưng về phía khung bóng cũng ném ra một cú ba điểm. Mày nói xem tỷ lệ đội mày thắng có bao nhiêu phần trăm? “
Tưởng Hoài giả tạo tốt bụng vỗ vỗ vai hắn: ” Thật cảm ơn mày! Nếu không chính tao cũng không biết trong lớp lại có vua cú ném ba điểm đâu! “
Hoàng Mao hết lần này đến lần khác muốn nói cái gì cũng không thể nói được. Bị châm chọc như vậy trước lắm biết bao giờ, hắn giận đến mức đỉnh đầu cơ hồ có thể nhìn thấy khói bốc lên.