Mượn Giống (Tá Chủng)

Chương 29: Kêu tiếng nghe hay nào

Chờ đến khi anh đã thỏa mãn thì trời đã rạng sáng.

Người phụ nữ nhỏ bé trong tay đã bị giày vò tới mức không mở nổi mắt, khuôn mặt mềm mại quyến rũ đến mức có thể vắt ra nước.

Chu Trình hôn lên má cô, ôm cô xoay người, để cô nằm trên người anh rồi mãn nguyện nhắm mắt lại.

Sáng hôm sau, bởi vì có cuộc họp vào buổi sáng, Chu Trình thức dậy đúng giờ, nhìn Tô Niệm nằm trên người mình, trái tim tự nhiên mềm nhũn, buổi sáng tỉnh dậy, bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© dễ dàng cương cứng của anh vẫn bị chôn vùi trong tiểu huyệt của cô.

Dưới sự hút chặt của âʍ ɦộ non nớt, anh sớm đã không thể kiềm chế được mà cương cứng.

Nhưng thấy cô ngủ ngon như thế, lại không nỡ đánh thức cô nên đành ôm lấy cô mà cọ nhẹ vào cái âʍ ɦộ trơn tuột kia.

Anh muốn làm một cuộc chiến chóng vánh, cũng phải mất đầy mười phút, nhìn người phụ nữ nhỏ bé đang quấn lấy anh một cách vô thức ngay cả trong giấc ngủ, anh bóp mạnh cặp mông nhỏ của cô, và côn ŧᏂịŧ của anh đã đẩy mạnh hai phát vào cô

Chỉ sau đó, anh mới hôn lên cái miệng nhỏ nhắn đang rêи ɾỉ của cô, áp sát hoa tâm sung sướиɠ thoải mái mà bắn vào trong.

Tô Niệm vẫn chưa tỉnh dậy, thân dưới không khỏi run lên một hồi, nóng đến lêи đỉиɦ.

Chu Trình thoải mái ngâm nga, côn ŧᏂịŧ mềm nhũn cọ xát trong âʍ ɦộ của cô, anh vừa bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vừa hôn vừa xoa, “Niệm Niệm, chồng em phải đi làm rồi!”

“Ừm, được rồi ...” Tô Niệm buồn ngủ đến mức không mở mắt ra nổi, khó khan mà vặn vẹo thắt lưng, cố gắng bóp mạnh chèn ép côn ŧᏂịŧ của anh ra.

Hơi thở Chu Trình không vững sau khi bị cô cọ vào, anh cắn nhẹ lên mặt cô, “Đừng nhúc nhích, lát nữa ngủ đủ rồi nhớ bôi thuốc. Được cất trong ngăn kéo...”

“Ừ.” Tô Niệm nhẹ giọng đáp lại anh, bĩu môi hôn lên cằm anh, “Đi ra đi mà… nó căng quá.”

“Kêu tiếng nghe hay nào.”

“Chồng ơi, a Trình ~” Tô Niệm nắm lấy ngón tay anh và gọi anh một cách nhẹ nhàng.

Tô Niệm đến từ phương nam, giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào mang theo sự ôn nhu mềm mại của một người phụ nữ Giang Nam, kêu lên mà khiến nửa người anh trở nên giòn tan.

“Anh thật sự hết cách với em!” Chu Trình hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, nhấc một chân cô lên, chậm rãi rút ra côn ŧᏂịŧ của mình.

Khi côn ŧᏂịŧ bị rút ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị chặn lại qua đêm tuột ra khỏi lỗ, người đàn ông nhìn ngắm mà không khỏi nhíu mày.

Anh đứng dậy ra khỏi giường, lấy một chiếc qυầи ɭóŧ sạch, gấp lại rồi nhét vào cái lỗ hơi hé mở của cô.

Thấy không có gì chảy ra nữa, anh mới hài lòng đứng dậy và đi vào phòng tắm.

...

Giấc ngủ này của Tô Niệm rất ngon, dù bị dằn vặt cả đêm nhưng sau khi ăn no ngủ kĩ cô cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Sau khi nhận được tin nhắn của người bạn Nguyễn Nguyên, cô chỉ đơn giản thu xếp và đến như đã hẹn.

Nguyễn Nguyên trước đó đã đăng ký để đi hỗ trợ đội ngũ y tế ở miền núi, tính đúng ra họ đã không gặp nhau hơn nửa năm.

Ở miền núi tín hiệu không tốt, bình thường cũng ít liên lạc, cô mới chợt nhận ra đã qua lâu lắm rồi.

Cô không có nhiều bạn bè, lại còn kết hôn ở xa, nghĩ kỹ lại thì ở thành phố C, chỉ có Nguyễn Nguyên mới thực sự có thể thật lòng kết giao.

Nguyễn Nguyên biết trong khoảng thời gian này đã xảy ra chuyện gì với cô, thấy cô có vẻ được bồi dưỡng quá mức, không khỏi đùa vài câu.

Thấy cô trêu mình, má Tô Niệm đột nhiên đỏ bừng, và nhìn bỏ ghét cô một cái.

Cô lại bắt đầu kể khổ, bây giờ chỉ cần nghĩ đến những lời như có như không mà khi Chu Nghiên Thâm đè cô nói vào buổi trưa hôm đó, cô lại thấy hụt hẫng.

“Vậy ý của cậu là, ba chồng cậu có suy nghĩ không đáng có với cậu?” Nguyễn Nguyên tiêu hóa được nội dung trong lời nói của cô, không khỏi nhướng mày nhìn cô, “Vậy thì cậu muốn làm thế nào?”