Mượn Giống (Tá Chủng)

Chương 14: Không chịu được mà còn chảy nhiều nước như này?

Đồ nói dối.

Âʍ ɦộ phiến hồng của Tô Niệm vốn đã bị đυ. đến sưng đỏ, giờ cửa âʍ ɦộ còn mở rộng hết cỡ ôm lấy gần nửa côn ŧᏂịŧ, hhai môi âʍ ɦộ nhỏ đã bị kéo thành hình chữ “O” lớn, phần thịt đỏ tươi hồng hào cũng bị lật ra ngoài.

Dâʍ ɖị©ɧ từ chỗ hai thân dính chặt lại bắt đầu theo khe mông chảy xuống, quyển sách trên bàn làm việc dính một vũng nước nhỏ.

Chu Nghiên Thâm máu sôi trào khắp người, đầu lưỡi đập mạnh vào răng hàm sau, không ngừng chửi rủa: "Yêu tinh!"

Ông ôm lấy eo của cô rồi rút hết côn ŧᏂịŧ ra, một lượng lớn dâʍ ɖị©ɧ chảy ra từ trong cái lỗ chưa kịp đóng lại, giống như lũ mở cổng, chẳng mấy chốc bàn làm việc đã bị ướt thành một mảng lớn.

"Cô là thác nước sao? không có côn ŧᏂịŧ của tôi chặn thì chảy mãi không hết nước, làm ướt hết bàn làm việc rồi!"

Mặt của Tô Niệm nóng bừng lên vì xấu hổ, cô lấy tay che mặt, thở hổn hển không nói một lời. Tô Niệm có chút ghét bỏ bản thân, bị ba chồng đυ. không nói, còn bị đυ. đến nỗi lêи đỉиɦ liên tục.

Chu Nghiên Thâm nhìn cô như con rùa rụt cổ, ánh mắt trở nên dịu dàng hơn. Ông dứt khoát cởϊ qυầи tây xuống, đỡ lấy hai chân cô rồi bế ra ngoài.

Chu Nghiên Thâm để mông của cô lửng lơ giữa không trung, hai chân mở rộng tối đa nhưng ông vẫn cố gắng kiềm chế du͙© vọиɠ muốn đâm vào cái âʍ ɦộ non mềm giữa hai chân cô.

Xương mu của hai người áp vào nhau, côn ŧᏂịŧ thô to vừa đi vừa cọ xát vào âʍ ɦộ mẫn cảm.

Đầu nấm tròn trịa thỉnh thoảng lại cọ qua âʍ ɦộ sưng đỏ, Chu Nghiên Thâm làm rất điêu luyện, hết lần này đến lần khác kí©ɧ ŧɧí©ɧ dâʍ ɖị©ɧ chảy ra.

Tô Niệm không chịu nổi run lên, nơi đó vốn đã mẫn cảm, giờ lại bị ma sát như có hàng ngàn con kiến

gặm nhấm, rất ngứa.

Môi âʍ ɦộ phiến hồng bị cọ vào rất đáng thương, nơi đó mở ra khép lại như muốn hút lấy côn ŧᏂịŧ đàn ông vào. Sâu bên trong cô lại có một cảm giác trống rỗng khó tả, du͙© vọиɠ tới vừa cuồng nhiệt vừa dữ dội như muốn nuốt trọn lấy cô.

"A....đừng mà.....ba ba...ưʍ...khó chịu quá...không được...A~" Những ngón tay mảnh mai của Tô Niệm di chuyển một cách thiếu kiên nhẫn trên mặt bàn nhẵn bóng, cơ thể nhỏ bé cong lên, và những giọt nước mắt gần như chực trào ra ngoài: " Ba ba...ưm~ đừng như vậy mà....đừng trêu con như vậy...con chịu không nổi~"

Nhìn thấy cô như vậy, Chu Nghiên Thâm cười trầm thấp, ông dùng bàn tay to nắm lấy da thịt mềm mại quanh eo cô, đầu ngón tay xoa xoa vài lần: "Không chịu được mà còn chảy nhiều nước như này. Đồ nói dối."

"A~không phải mà..." thân thể Tô Niệm càng thêm run rẩy, hai mắt cô ươn ướt đáng thương lắc đầu, ngứa ngáy từâʍ ɦộ khiến cô càng thêm bối rối, nóng lòng muốn được lấp đầy.

Chỉ là lý trí còn sót lại không cho phép cô nói ra những lời đó với ba chồng, mâu thuẫn bên trong lòng khiến cô như muốn phát điên: "a...đừng mà~ đừng cọ nữa...ưʍ....khó chịu quá..."

"Chỗ nào khó chịu hả? Nói ra đi...muốn ba ba làm như nào? Cái âʍ ɦộ dâʍ đãиɠ này ngứa đúng không, muốn côn ŧᏂịŧ của ba ba đâm vào trong cho hết ngứa?"

Nhìn cái miệng nhỏ của Tô Niệm, đôi mắt Chu Nghiên Thâm hiện lên ý cười, tốc độ ma sát dần dần tăng lên.

Du͙© vọиɠ bị ông thẳng thắn nói ra như vậy, đặc biệt là lúc ông gọi ba ba,Tô Niệm càng thêm xấu hổ không dám ngẩng đầu.

Cô cắn môi, tuyệt nhiên không thốt ra lời nào.