[Thập Niên 80] Đại Viện Tiểu Tức Phụ

Chương 3: Chuyện cũ (3)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Sau khi phần tử trí thức được giải oan vào năm 1977, ông trở về thành phố, lại trở về học viện kỹ thuật nông nghiệp Nguyên Châu, trở lại bục giảng và phòng thí nghiệm của ông ta.

Ông ta trở về thành phố.

Nhưng lại không thể dẫn theo Chu Xảo Nương và Lâm Yểu cùng trở về thành phố.

Hơn nữa, sau khi ông ta trở về thành phố, Triệu Tân Lan lập tức dẫn theo con trai con gái đến tìm ông ta... Triệu Tân Lan còn chưa lập gia đình.

Lúc trước bọn họ bị buộc phải tách ra, nhiều năm qua, Triệu Tân Lan nuôi hai đứa bé một thân một mình có thể thấy gian nan đến nhường nào… Bây giờ ông ta trở lại, tự nhiên không thể bỏ rơi con trai con gái mình được.

Về phần Chu Xảo Nương và Lâm Yểu... cuộc hôn nhân đó vốn là sản phẩm của sự sai lầm, chưa kể đến sự tồn tại của Triệu Tân Lan và hai đứa con đầu. Vì vậy, ông ta gần như không do dự đã lựa chọn ly dị với Chu Xảo Nương, trở về phục hôn với Triệu Tân Lan.

Còn Lâm Yểu, đương nhiên là cô sẽ ở bên mẹ mình Chu Xảo Nương ở nông thôn.

Nhưng ông ta cũng không bạc đãi bọn họ, mấy năm nay, tháng nào ông ta cũng sẽ gửi tiền sinh hoạt cho mẹ con bọn họ.

Những chuyện này là phần quá khứ đen tối nhất và không thể xóa nhòa trong lòng Lâm Kiến Minh, ông ta biết, phần quá khứ đó cũng là vết sẹo trong lòng người vợ hiện tại của mình, Triệu Tân Lan.

Vậy nên mấy năm nay ông ta ly dị rồi trở về thành phố phục hôn với vợ cũ, ông ta không nói ra chuyện này với người ngoài, vợ chồng hai người cũng chưa từng đề cập tới chuyện này.

Cũng vì vậy, không chỉ với người bên ngoài, ngay cả con trai con gái Lâm Gia Hoa và Lâm Gia Khả của bọn họ cũng không biết cha mình từng kết hôn với người khác lúc bị hạ phóng xuống nông thôn, còn sinh hạ một đứa con gái.

Bọn họ đều hy vọng chuyện này hoàn toàn trở thành quá khứ, giống như những đau khổ bọn họ đã từng chịu đựng.

Không ai muốn vạch trần lần nữa để nếm thử tư vị trong đó.

Nhưng hiện tại chỉ một cuộc điện thoại, đã hoàn toàn phanh phui chuyện cũ Lâm Kiến Minh muốn phủ đầy bụi đó.

Không chỉ phanh phui, đoạn quá khứ đó còn có khả năng giống như con dao cắm thẳng vào cuộc sống bình yên lại mỹ mãn của ông ta hiện giờ.

****

Lúc Lâm Kiến Minh trở về đại viện dành cho cán bộ học viện, sắc trời đã tối.

Trong phòng khách sáng đèn.

Cửa phòng bếp khép hờ, có thể nghe thấy xào nấu thức ăn "Xèo xèo" truyền ra từ bên trong, xen lẫn mùi thơm... nếu là bình thường, những thứ này sẽ mang đến cho người cảm giác ấm áp và thoải mái, nhưng hiện tại nó cũng không thể xua tan tất cả khói mù trong lòng Lâm Kiến Minh.

"Kiến Minh, ông trở về rồi đấy à?"

Cửa phòng bếp mở ra, Triệu Tân Lan bưng bát đậu cô ve xào thịt vừa làm xong đi ra, vừa  để lên mặt bàn, vừa nói với  Lâm Kiến Minh đang ngồi ở trên ghế so pha đơn cạnh cửa sổ.

Lâm Kiến Minh nhìn vợ mình, nhất thời không lên tiếng.

Triệu Tân Lan lại cười híp mắt nói: “Gia Khả đi tới nhà bác Hàn rồi, con bé nói là tối nay sẽ ở lại bên đó chơi với Huệ Huệ, chúng ta không cần phải chờ nó."

Huệ Huệ là Hàn Huệ, cháu gái của nhà họ Hàn..

Nhà họ Lâm và nhà họ Hàn là thế giao.

Cha của Lâm Kiến Minh là Lâm Kính Nghiệp và Hàn Hoài Sơn vừa là bạn học cũ, vừa là đồng đội cũ.

Lâm Kính Nghiệp hy sinh từ khi Lâm Kiến Minh và em trai ông ta còn rất nhỏ, sau này bọn họ được ông Hàn nuôi lớn.

Năm đó ông ta có thể được sửa án sai trở về thành phố nhanh dến vậy, cũng phần nào là nhờ công lao của ông Hàn.

Năm nay Lâm Gia Khả đã học lớp mười hai.

Thành tích cũng tạm ổn, học ở trường trung học phổ thông thập nhị trung chỉ đứng sau trung học phổ thông trọng điểm nhất trung.

Bình thường Triệu Tân Lan quản Lâm Gia Khả rất nghiêm, nhưng bà ta và Lâm Kiến Minh đều có ý muốn kết thân với nhà họ Hàn, vậy nên bọn họ không ngại để con gái đi lại gần với nhà họ Hàn.