Cô từ trong không gian lấy ra hai cái l*иg hấp bằng trúc ra. Động tác trên tay không ngừng, không tới một hồi thì bỏ sủi cảo vào đủ hai l*иg hấp bằng trúc. La Tiếu đã sớm nấu một nồi nước to trong nhà bếp, nước vừa sôi nên thả sủi cảo vào.
Nồi lớn nấu một xửng trước, cơ bản là có hơn 100 cái trong một l*иg hấp. Còn l*иg hấp sủi cảo kia đợi đến khi chuẩn bị trở về cũng nấu xong rồi bỏ vào không gian để tồn trữ.
Cô giữ lại hai mươi cái cho mình. Toàn bộ số còn lại, cô đổ vào một cái chậu sứ nhỏ. Cô lại cầm một cái ống trúc nhỏ đựng không ít nước tỏi. Sau đó cô mới đi về hướng nhà Lục Nghị Thần.
Lúc La Tiếu tới, Lục Nghị Thần đang chặt củi trong sân. Anh nghe được tiếng bước chân nên ngẩng đầu nhìn La Tiếu.
Anh cũng biết chuyện xảy ra vào buổi chiều. Anh không nghĩ là cô nhóc này lại lợi hại như vậy. Cô không để cho nhà họ Triệu tính kế, chỉ có tự mình đứng lên thì mới không bị người khác bắt nạt.
La Tiếu hơi mỉm cười: “Lục đại ca, tôi tới đưa sủi cảo.”
Lục Nghị Thần không nghĩ tới cô nhóc này lại tới đây tặng sủi cảo cho anh khiến anh cảm thấy có chút ngượng ngùng.
La Tiếu đi vào sân, ngựa quen đường cũ đi thằng vào nhà bếp. Cô còn nói: “Anh ngừng lại rửa tay đi. Sủi cảo ăn nóng mới ngon, tôi vào nhà bếp xem có tìm được cái thứ để đổ ra. Tôi còn phải mang chén về.”
Lúc trước ở nhà Lục Nghị Thần hai ngày, đồ vật để chỗ nào cô cũng biết rõ. Người này thật ra có thói sạch sẽ nên ở đâu cũng dọn dẹp sạch sẽ.
La Tiếu tìm chậu và chén rồi đổ sủi cảo và nước tỏi vào. Sau đó cô để chén trúc vào chậu sứ rồi dùng băng gạc đắp kín. Đúng lúc Lục Nghị Thần rửa tay xong.
La Tiếu ra phòng bếp thấy Lục Nghị Thần đi tới: “Lục đại ca, anh mau nhân lúc còn nóng ăn nha. Tôi về trước.”
Lục Nghị Thần nhìn sang chén sủi cảo trong phòng bếp, nhíu mày hỏi: “Cô lấy bột mì ở đâu?”
La Tiếu nhìn thoáng qua bên ngoài sân, nhỏ giọng nói: “Sáng nay tôi lên núi hát chút thảo dược rồi đến tiệm thuốc Đông y của trấn trên bán được chút tiền và phiếu. Tôi nghĩ tới ăn sủi cảo mà thiếu bột ngô thì không được. Cho nên tôi mới đi mua một ít về. Vừa đủ ăn hai bữa, thôi tôi không nói chuyện với anh nữa. Sủi cảo của tôi nguội rồi, tôi về trước đây.”
La Tiếu không đợi Lục Nghị Thần có thời gian đáp lại. Cô nói xong liền ôm chậu chạy đi.
Lục Nghị Thần có chút buồn cười thở dài một hơi. Một tên đàn ông như anh lại không không biết xấu hổ ăn lương thực của cô. Nếu anh để lại thì sợ là khiến trong lòng cô nhóc không thoải mái. Anh nghĩ sau này nên giúp cô chặt chút củi làm phí đền bù vậy.
Anh cầm lấy chiếc đũa gắp một cái sủi cảo. Ừ ngon. Cô nhóc này còn biết nấu cơm, không khép so với đầu bếp có tay nghề trong tiệm cơm quốc doanh.
Kiếp trước lúc La Tiếu vào đại học, mẹ già của cô mua đại cho cô một chung cư gần trường học. Cô không muốn có dấu vết người ngoài trong không gian cá nhân của mình nên không có thuê bảo mẫu.
Lúc bắt đầu, cô không ăn mì gói thì là cơm hộp. Sau này cô cảm thấy chán ăn kiểu đó nên mới bắt đầu xem video dạy nấu ăn trên điện thoại. Sau đó lại có một ngày nghỉ về nhà, bởi vì bảo mẫu trong nhà xin nghỉ tạm thời do có việc nên cô tự mình nấu ba món mặn một món canh. Kết quả lúc đến giờ ăn cơm thì cha mẹ trở về. Vừa lúc mọi người cùng ăn cơm, lần đó trên mặt cha mẹ đều cười rất tươi. Từ đó về sau cô liền coi việc học nấu ăn thành nhiệm vụ quan trọng hạng nhất.
Cô không chỉ học trên video, còn tham gia lớp học dạy nấu ăn, món ăn trong từ điển tám món lớn cũng học được mấy lần. Cơm Tây, tráng miệng, bánh kem thì cô cũng không bỏ qua. Chỉ tiếc là cô học tốt lại không dùng được.
Mỗi ngày cha mẹ cô đều phải bay tới bay lui trên bầu trời. Một chữ vội, hai chữ bận quá, ba chữ thật sự vội. Họ vĩnh viễn mở không hết hội, giải quyết không hết chuyện, ký không hết hợp đồng, bước chân không thể dừng.