Triệu Tiểu Mai ngẩng đầu nhìn về phía đại đội trưởng: "Đại đội trưởng, La Tiếu là một người ngoài, nhà họ Triệu chúng ta đời đời kiếp kiếp là người của thôn Thanh Sơn, mọi người đừng nhầm lẫn với người ngoài."
Lời này vừa nói xong đã khiến Cao Giải Phóng đen mặt lại, chớ nói chi là cán bộ hợp tác xã hiện còn đứng ở phía sau, nếu như ngheo theo lời Triệu Tiểu Mai bắt nạt một cô nhi, sau này ông làm sao còn tiếp tục làm chức đại đội trưởng này.
Ông còn chưa mở lời, Triệu Phổ Lâm tới liền cho Triệu Tiểu Mai một cái tát, đây là muốn chuốc họa cho nhà họ Triệu bọn họ, như thế nào đi nữa thì người ta cũng là đại đội trưởng, còn cần phải cô ta đến dạy cách làm việc hay sao.
Không nhìn thấy khuôn mặt đại đội trưởng kéo dài ra hay sao, thực sự là không biết nặng nhẹ.
Triệu Tiểu Mai không nghĩ tới cha lại cho mình một cái tát, cô ta là vì ai, cuối cùng vẫn người ngoài bắt nạt cô ta.
Cô ta ủy khuất nói: "Cha vì một người ngoài mà đánh con, con chán ghét cha." Nói xong liền đẩy cha mình ra mà bỏ chạy.
Thật ra Triệu Tiểu Mai cũng không thể tiếp tục ở lại đây nữa, vừa vặn thừa cơ hội này mới chạy đi, cô ta biết thanh danh của chính mình cũng bởi vì việc ngày hôm nay mà bị phá huỷ.
Triệu Phổ Lâm mau mau bồi tội với đại đội trưởng nói: "Đại đội trưởng, anh đừng nghe tiểu Mai nói bậy, nó chỉ cảm thấy mất mặt tức giận."
Đại đội trưởng nói: "Mặc kệ như thế nào, bọn họ chạy đến nhà người ta cướp đồ vật là không đúng, hôm nay La Tiếu giao chuyện này cho tôi xử lý, đó là đứa nhỏ này nhân nghĩa.
Nếu như báo án, con gái của anh phải đến đến công an ngồi tù, đây cũng không phải tôi hù dọa mọi người, đây là tới tận cửa cướp đoạt, cho dù là lớn hay là nhỏ, điểm này mọi người phải hiểu."
Triệu Tiểu Đào còn ở hiện trường, sắc mặt vô cùng khó coi: "Đại đội trưởng, việc này không có liên quan gì đến cháu, cháu chỉ là lại đây hỏi La Tiếu có muốn hạt giống hay không, hơn nữa cháu cũng không có tham gia cướp đồ vật."
Cô ta vừa nói lời này chẳng khác gì càng bôi càng đen, còn không bằng không nói lời nào, hơn nữa khiến người ta càng thêm khinh bỉ cô ta.
La Tiếu đứng ở một bên nhìn, không thể không nói đại đội trưởng là một người thông minh, việc này đúng như đại đội trưởng nói, nếu như thật sự báo công an, chí ít cũng bị phê bình giáo dục một phen, nếu như cô kiên trì báo án, sợ là cũng phải ngồi tù một quãng thời gian.
Triệu Phổ Lâm cúi đầu nói với La Tiếu: "La Tiếu, chú xin lỗi cháu, hiện tại xảy ra việc này, chú thay mặt bọn họ xin lỗi cháu, cháu xem có được hay không?"
La Tiếu nói: "Người làm sai chuyện chính là bọn họ, nên xin lỗi cũng là bọn họ, việc này ngày hôm nay cháu giao cho đại đội trưởng, cháu tin tưởng ông ấy là một người quan tốt."
Đại đội trưởng nghe xong lời này, cũng không muốn bỏ qua nữa, nói rằng: "Phổ Lâm, ngày hôm nay nói cho cùng là con gái của anh sai, vì cho La Tiếu, cũng là cho người trong thôn một câu trả lời, một cách bày tỏ.
Triệu Tiểu Mai phải xin lỗi ngay mặt La Tiếu, chính là để tỏ lòng áy náy, bồi thường cho La Tiếu mười cân bột ngô, mọi người có đồng ý không?"
Cao Tố Hoa vừa nghe sao có thể chịu được: "Không được, cho dù xin lỗi cũng không được, đồ vật còn ở trong tay nó mà, Tiểu Mai nhà chúng ta không có lấy đi."
Đại đội trưởng nói rằng: "Nếu như đã phạm lỗi mà không trừng phạt, vậy sau này sẽ dạy hư bọn nhỏ trong thôn, mọi người không muốn đồng ý, vậy tôi cũng mặc kệ, La Tiếu báo công an thì mọi người đừng tới tìm tôi nữa."
Người trong thôn vừa nghe cũng không phớt lờ, Lý Tú Lan hô: "Cao Tố Hoa, nhà họ Triệu mọi người muốn làm bại hoại danh tiếng thôn Thanh Sơn chúng ta, sau này xuất hiện một người từng ở tù.
Các bé gái bé trai trong thôn sau này cưới gả không phải sẽ bị ảnh hưởng sao, đại đội trưởng nói cũng không sai, làm chuyện sai mà còn không dám nhận lỗi hay sao, cái này gọi là gϊếŧ gà cái gì nhỉ, đúng rồi, gϊếŧ gà cho khỉ xem.”