Thập Niên 80: Xuyên Thành Nữ Dị Năng

Chương 20: Trường Học Giàu Có

La Tiếu thuận miệng hỏi: “Không biết ở chỗ chú Cảnh có ngân phiếu định mức không, nếu có thì phiền chú tìm cho cháu một ít, trừ vào tiền nhân sâm là được.”

Cảnh Minh nhìn La Tiếu, gật đầu hiểu rõ: “Được, cháu ngồi đây một lát đi.”

Chờ Cảnh Minh quay trở lại, trên tay cầm một chiếc túi da trâu, bên trong chứa bốn trăm nhân dân tệ, tất cả đều là tiền mặt, một cái túi da trâu khác chứa hai trăm nhân dân tệ tiền mặt và các loại ngân phiếu định mức.

La Tiêu nhìn xuống có phiếu thực phẩm, phiếu vải, phiếu xà phòng và nhiều loại phiếu công nghiệp khác, chỉ tiếc là không có vé thịt*, điều khiến cho La Tiếu hài lòng nhất là bên trong có một tấm phiếu may.

*Thời bao cấp lấy phiếu để nhận thực phẩm, vải, xà phòng, thịt,...

Cảnh Minh cũng thấy giá nhân sâm này không cao bằng trong thành phố, vừa lúc có một tờ phiếu may mà trước kia ông đã mua, giữ lại cũng không có tác dụng gì nên đưa luôn cho La Tiếu.

La Tiếu nhận tiền và phiếu rồi dặn dò Cảnh Minh vài câu, sau đó bán vài cây Sài Hồ rồi xách sọt rời khỏi tiệm thuốc Đông y.

Nghĩ về ngôi nhà của mình, cô dự định đi một chuyến đến hợp tác xã mua bán, dùng ngân phiếu định mức để đổi cái gì đó.

Hợp tác xã mua bán diện tích cũng không nhỏ, rất nhiều người bên trong, nhìn thấy quầy đồ mình cần mua chật ắp người nên cô đành phải quay lại xem trước đó có đồ gì mình cần không.

Cuối cùng phát hiện trong quầy có một cái bếp đơn giản dùng trong mùa đông, La Tiếu liền hỏi giá cả một chút: “Đồng chí, cái bếp này bán bao nhiêu?”

Người bán hàng nghe vậy cũng không thèm ngẩng đầu lên, chỉ nói: “Sáu phiếu công nghiệp, sáu tệ.”

La Tiếu suy nghĩ một chút, nó thực sự không rẻ chút nào, chẳng qua là vì nhỏ gọn nên có thể dùng cho cả than và củi, nghĩ lại thì có khi đến mùa đông cũng không dễ mua, tốt hơn hết là nên hốt nó ngay bây giờ.

Cô đếm sáu phiếu công nghiệp, sáu tệ đưa qua, người bán hàng hơi sửng sốt, hiển nhiên là không nghĩ đến La Tiếu vậy mà mua thật, nhận tiền và phiếu xong, xác nhận không sai thì mang bếp đặt ra ngoài quầy.

La Tiếu vừa mua bếp xong đã thấy hối hận, cầm nó theo rồi thì làm sao có thể mua được thứ khác nữa.

Lúc nãy người bán hàng vừa ngẩng mặt lên thì thấy vẻ mặt cô vô cùng ảo não, thấy La Tiếu đang nhìn quầy hàng phía trước liền biết ngay cô đang nghĩ gì, thật không thể tin được, một cô gái như vậy mà có thể rút ra tờ ngân phiếu công nghiệp, thật đúng là không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Vậy nên người bán hàng nói: “Nếu không thì cô cứ để bếp ở chỗ tôi trước, mua đồ xong thì ghé lấy.”

La Tiếu nghe vậy lập tức vui vẻ, có phải mình bị ngốc hay không mà sao lại không nghĩ tới điều này, luôn miệng nói cảm ơn rồi đi đến quầy khác.

Dù sao ngoại trừ phiếu may ra thì những phiếu còn lại cũng đã sử dụng gần hết, mua phích nước nóng, giày Giải Phóng* và giày vải, xà phòng, khăn mặt, kem và bàn chải đánh răng, còn có một chậu rửa mặt tráng men đặc trưng của niên đại và một cái lược.

*Giày Giải Phóng: quân đội Trung Quốc ngày xưa đã chuyển từ giày vải sang loại giày này, sử dụng trong vòng 50 năm, đây là đôi giày được dùng chủ yếu trong quân đội thời xưa.

Nguyên chủ có một chiếc lược mà răng lược đã gãy gần hết, kem đánh răng thì không có, lông bàn chải đánh răng thì mòn dần, khăn mặt cũng rách rưới đóng đầy mạng nhện, căn bản là không thể dùng.

Vì vậy hôm nay ra ngoài ngoại trừ mua bếp nhỏ thì là mua thêm nhu yếu phẩm.

Chờ đến khi trở lại trước quầy bán bếp, tóc tai chen chúc rối bù, cô lại vội vàng kẹp lại, cảm ơn một tiếng rồi mới rời khỏi hợp tác xã.

Cô cũng sợ đυ.ng phải người trong thôn, vì vậy tìm một góc vắng không người mà cất bếp nhỏ vào trong không gian, bên ngoài chỉ cầm chậu rửa mặt và giày, giày dép thì lúc nào cũng phải có.

Chậu rửa mặt thì hôm sau ra sông giặt quần áo cũng phải cần đến, để ra ngoài cũng tốt.

Chuẩn bị xong thì mới đi đến trường trung học công xã, muốn biết hoàn cảnh của mình rốt cuộc là nên làm gì?

Nhưng đến rồi mới biết được, muốn lên cấp 2 thì nhất định phải thi qua kỳ thi tốt nghiệp tiểu học năm nay, thi đỗ thì mới được lên tiếp, hoặc phải có giấy chứng nhận tốt nghiệp tiểu học thì trường cấp 2 mới phát giấy thi để xem kết quả rồi mới chia lớp.

La Tiếu muốn hỏi lại nhưng người kia đã có phần mất kiên nhẫn, xua tay bảo cô rời đi.