La Tiếu nói: "Thím có thể giúp cháu. Cháu cảm kích thím còn không kịp. Cháu sẽ nỗ lực trải qua thật tốt. Cố gắng không gây thêm phiền toái cho thôn chúng ta.”
Vợ đại đội trưởng nói vài câu rồi rời đi. Tí nữa còn phải bắt đầu làm việc nên La Tiếu lại nghỉ ngơi hai ngày. Cô dưỡng cơ thể tốt rồi mới bắt đầu làm việc.
La Tiếu đi vào lấy ra quần áo trong bọc của mình. Cô coi như là dừng chân tạm ở Thôn Thanh Sơn.
La Tiếu vui vẻ nhất là trong viện thanh niên trí thức có giếng trời. Nếu không cô phải làm bộ ra ngoài múc nước.
Đêm qua, Cao Tố Hoa không ngủ ngon cả đêm. Bà ta cảm thấy em chồng nói có đạo lý. Bà ta đón người về nuôi dưỡng vài ngày rồi tìm một gia đình gả ra ngoài. Bà ta còn có thể kiếm được một khoản tiền.
Vì vậy, trên đường ăn sáng rồi bắt đầu làm việc. Bà ta nói với Triệu Phổ Lâm: “Chồng, em cảm thấy Xuân Lệ nói đúng. Chúng ta vẫn là đón con bé đó về.”
Triệu Phổ Lâm nói: “Em đừng có mà nghe lời nói mớ của Xuân Lệ. Chúng ta đã ký thỏa thuận trước mặt đại đội cán bộ và người trong thôn. Em không sợ người ta chê cười à.”
Cao Tố Hoa nói:” Sợ cái gì. Chúng ta nói là chúng ta cảm thấy có lỗi với nhà họ La nên đón nó về nuôi tiếp. Nuôi thêm một ít thời gian thì tìm một gia đình có điều kiện tốt rồi báo với nó. Cô gái nhỏ như nó thì biết cái gì.”
Triệu Phổ Lâm nói: “ Chúng ta đã làm chuyện thất đức kia. Em không nhớ là Xuân Lệ nói có một gia đình với người con trai bị gãy chân ở phía bắc sườn núi sao. La Tiếu mới có nhiêu tuổi. Nếu để cho người trong thôn biết thì chúng ta còn có thể làm người không.”
Cao Tố Hoa bĩu môi nói: “Đến lúc đó không cần thông báo với người trong thôn là được rồi.”
Triệu Phổ Lâm có chút tức giận: “Phía bắc sườn núi cách chúng ta không xa, em nghĩ mọi người trong thôn đều là đồ ngốc à.”
Cao Tố Hoa cân nhắc trong lòng là tan làm giữa trưa sẽ đi một chuyến đến nhà Lục Nghị Thần. Bà ta không tin là con nhỏ đó sẽ không động tâm nếu nghe bà ta muốn đón về.
Mà sau khi vợ chồng họ La mang Triệu Quý Bảo về thành. Ngày hôm sau đã đổi tên thành La Bân và cho vào hộ khẩu.
Hai vợ chồng La Thiên Minh và Phùng Tuệ thương lượng muốn cho La Bân trở lại trường học để học tập. Kết quả La Bân không muốn khiến cho hai vợ chồng tức muốn chết.
Bây giờ người nhà họ La theo nông nghiệp đã được sửa lại án sai nên có thể trở về Cát Thị. Gia đình năm người của La Thiên Minh và gia đình bảy người của anh cả La Thiên Thành ở trong viện được chính phủ trả về. Nhiều người nên phòng ở thiếu.
La Bân ở cùng với hai anh họ của nhà bác cả. Cậu ta không muốn. Trong thành còn không rộng bằng nông thôn. Hơn nữa cậu ta phát hiện trẻ con nhà họ La không thích cậu ta.
Nếu không phải đồ ăn ở đây tốt hơn so với Thôn Thanh Sơn, hơn nữa Cát Thị sôi nổi hơn nông thôn. Cậu ta sớm đã náo loạn đòi về Thôn Thanh Sơn.
Mà La Tiếu không có nghỉ ngơi cho tới trưa, tiễn vợ đại đội trưởng đóng cửa rời đi. Cô mới trở về phòng đóng cửa kỹ, càng ít người biết đến không gian càng tốt.
Đầu tiên là tìm một chút hạt giống mỗi loại một ít ở trong kho hàng dưới tầng hầm. Cái này không làm khó được dị năng giả hệ Mộc là cô. Kiếp trước cô không ít lần trồng trọt ở trong căn cứ, thúc đẩy sinh trưởng
Bây giờ đẳng cấp của mình còn rất yếu. Cô chỉ có thể thành thật trồng trọt trong không gian. Cho tới trưa mới trồng được một nửa mẫu ruộng. Cơ thể này thật sự rất yếu.
La Tiếu thấy trồng cũng đã trồng rồi. Cô chuẩn bị kết thúc công việc rồi làm một chút gì đó ăn để bồi bổ cơ thể.
Trong kho hàng, cô lấy một ít hạt gạo đặt trong bếp, chuẩn bị nấu một nồi cháo gạo thơm phức, còn nấu thêm cà tím xào tỏi và Địa Tam Tiên. Tuy nói có không ít dầu cải nhưng cơ thể này không thể ăn quá nhiều dầu mỡ.
Tìm hai cái bát nhỏ đựng một ít dưa leo cay và cải trắng ngâm dấm đường rồi húp cháo với ăn cơm.
Vừa thu dọn xong để chuẩn bị ra khỏi không gian thì nghe có người gõ cửa. La Tiếu tranh thủ thời gian ra khỏi không gian rồi hồi phục tâm tình một chút. Sau đó mới đi từ trong viện ra rồi hỏi: “Ai vậy?”