Đi đến bên cạnh bàn học, thấy bức thư được đè trên bàn. Trên đó viết là người có duyên tự mình mở.
Bên trong lá thư viết về chủ nhân đời trước là người của Đại Đường, vì có được không gian nên vô cùng vui sướиɠ mà khoe với bạn thân của mình. Không nghĩ tới người bạn thân đó lại tiết lộ bí mật ra ngoài. Cuối cùng khiến cho người đó rời xa người thân, không được chết già.
Cô gái đó khuyên người có duyên nhất định phải bảo vệ tốt bí mật này. Phải biết rằng có đạo lý dân thường vô tội, ngọc quý có tội.
Mặt sau đơn giản viết một chút công dụng của không gian. Miệng giếng sau lầu trúc có thể thường xuyên uống để chăm sóc sắc đẹp, tăng cường cơ thể. Tốc độ trong không gian gấp hai lần bên ngoài. Một năm đồng ruộng có thể thu hoạch được cả bốn mùa.
Hoa quả được trồng trong không gian có mùi vị ngon hơn bên ngoài. Trong lầu trúc có nhà kho giữ đồ tươi dưới tầng hầm. Hoa quả bỏ vào trong vĩnh viễn không thiu.
Cuối cùng cô duỗi tay sờ lên cổ mình. Quả nhiên cô sờ trúng khối ngọc hình trăng non. Trong trí nhớ, nguyên chủ từ nhỏ đã đeo viên ngọc hình trăng non này. Thứ này tuyệt đối không phải là đồ vật của nhà họ La.
Không nghĩ ra liền không hề suy nghĩ. Chỉ là theo như lá thư này thì có lẽ hôm qua máu của nguyên chủ đã dính vào ngọc bội nên mới có thể mở trúng không gian này. Ngọc bội này có vẻ như không có đặc biệt.
Nhưng mà ngẫm lại cũng đúng, thứ này cũng may mắn không đặc biệt. Nếu không sợ là bị người nhà họ La lấy đi rồi. May là nguyên chủ từ nhỏ đã được bà cụ La chăm sóc bên cạnh, vợ chồng họ La căn bản không muốn quan tâm nguyên chủ.
Lúc nguyên chủ chín tuổi, bà cụ La bị một trận bệnh nặng rồi qua đời. Nguyên chủ ở cùng với hai đứa con gái của Đại phòng nhà họ La. Cho nên thứ này vẫn không bị vợ chồng họ La phát hiện.
Hiện tại La Tiếu có cảm giác không chân thật. Thậm chí còn có một chút hưng phấn không biết làm sao. Cô phải ngồi thiền hồi lâu trong phòng đọc sách mới bình tĩnh trở lại.
Đi xuống lầu một, cô tìm được nhà kho.
Mở cửa vào, La Tiếu đi xuống dưới thì nhìn thấy nhà kho không nhỏ. Thực phẩm bên trong thật nhiều, còn có một ít trái cây và rau dưa.
Cô đi vào trong liền thấy toàn bộ giá đỡ. Trên từng giá có đồ bằng ngọc, vàng bạc, tranh chữ cổ, chén dĩa được chế tạo tinh xảo, đồ uống trà và rất nhiều vải vóc. Số lượng còn không nhỏ, còn có các loại sợi thêu.
Tận trong cùng có một bàn nhỏ với nhiều ngăn kéo. La Tiếu đi vào thì phát hiện bên trên có đánh dấu nào là thực phẩm, rau quả, hoa và hạt giống dược liệu.
Đại khái nhìn một chút liền ra khỏi lầu trúc. Sau lầu trúc có một cánh cửa nhỏ, đi xem liền thấy đằng sau dĩ nhiên là một mảnh rừng trúc. Ven tường của lầu trúc là một đống cọng rơm được xếp ngay ngắn và phơi khô.
Lúc này La Tiếu mới nhớ ra lò đất trong nhà bếp. Cô quay lại cẩn thận nhìn một chút. Bên trong nhà bếp có hai cái bếp, các dụng cụ cắt gọt, bàn, chén, bồn đều có.
L*иg hấp lớn nhỏ. Ngay cả đồ cán sợi hay chày cán bột cũng đều có. Quan trọng nhất là trong nhà bếp có một cái đá mài dao. Thật sự là cái gì cũng đều có.
La Tiếu xem hết phòng bếp. Lúc này cô mới đi ra cửa sau để tìm miệng giếng kia. Từ cửa sau đi chưa được bài bước đã nhìn thấy cái giếng có thể chăm sóc sắc đẹp, tăng cường cơ thể.
Xuất phát từ lòng hiếu kỳ, La Tiếu muốn nếm thử nước trong giếng. Kiếp trước bởi vì không có giếng nước nên cho dù cô có ký ức của nguyên chủ thì vẫn phải lặn lội cả nửa ngày chỉ để vác nửa thùng nước đi lên.
Cô dùng gào hình hồ lô bên cạnh múc một ít lên uống. Đúng là thật mát lạnh và ngọt, lại còn mềm mại. Cô bỗng nhiên nở nụ cười như là quảng cáo rượu.
Đi lên phía trước chính là rừng trúc không quá lớn. Nhưng mà trong rừng trúc có không ít chủng loại khác nhau như quế trúc, tương phi trúc, tiến trúc, tử trúc, mao trúc, còn có Phượng vĩ trúc và một vài loại La Tiếu không biết.
La Tiếu không có đi xa hơn. Bởi vì lúc cô lên giường đất không có mang giày, Hơn nữa bây giờ đang là giữa ban ngày, Lục Nghị Thân có thể vô lúc nào không hay.