Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 41: Phải chịu trách nhiệm với bé heo

—— Nhà họ Lục nuôi một con heo.

Toàn bộ việc này để lộ ra một sự hài hước kỳ dị.

Nhà họ Lục, trùm tài chính cao cấp. Biệt thự nhà họ Lục, mảnh đất đắt giá nhất cả thành phố. Vườn hoa nhà họ Lục được chính tay bậc thầy nổi tiếng nước ngoài thiết kế.

Giờ đây, trên mặt cỏ với những khóm hoa lộng lẫy, một con heo đang sung sướиɠ chạy băng băng.

Lục Chẩn im lặng quan sát, từ biểu cảm không thể nhìn ra lúc này Lục thiếu gia đang nghĩ gì.

Anh đút cho heo ăn rồi rửa tay, thử mần mò trên mạng: Lợn con sẽ lớn à.

Đề xuất đầu tiên là một chữ cực lớn: ——"SẼ".

Lục Chẩn: "..."

Anh lại đi đến vườn hoa, nhìn con heo nhỏ hồn nhiên hoạt bát, rơi vào trầm tư.

Ông cụ Lục chống gậy bước tới chỗ cháu trai nhìn một lát, ho khan: "Thích thì nuôi, vỗ béo... lớn thêm cũng không sao, dù sao trong nhà cũng đủ chỗ."

"..." Lục Chẩn muốn giải thích, nhưng nghĩ lại vẫn đành thôi: "Vâng."

Hai ông cháu nhất thời không nói gì, trong ngày xuân ấm áp, bọn họ kề vai ngắm heo.

Một lúc sau, ông cụ Lục mới nhớ đến gì đó, nhìn Lục Chẩn: "Lần trước... gặp được mẹ rồi hả?"

Lục Chẩn hơi cụp mắt xuống: "Gặp rồi ạ."

Ông cụ Lục thở dài một tiếng: "Loáng cái đã nhiều năm như vậy..."

Con dâu nhà họ Lục là Tô Dục Mẫn xuất thân thấp hèn, năm đó được coi như không môn đăng hộ đối với con cả nhà họ Lục. Nhưng Tô Dục Mẫn là đại mỹ nhân danh tiếng một thời, khi ấy cha Lục Chẩn phải tiêu tốn một đống tiền, cuối cùng mới khiến bà rung động, tiếp đó bất chấp sự phản đối của nhà họ Lục mà cưới Tô Dục Mẫn vào cửa.

Trong trí nhớ của Lục Chẩn, mẹ anh thật sự rất mĩ lệ. Trong một đời ngắn ngủi, cha anh thường xuyên thất thố vì ghen tuông đố kị. Lục Chẩn không biết bọn họ có bình thường so với những gia đình thông thường khác không, bởi gia đình anh cũng sớm đã tan vỡ.

Một trận tai nạn xe cộ, cha chết, mẹ điên dại, đến nay vẫn đang tu dưỡng.

Điều làm người ta bực bội là bà trở nên kháng cự con ruột của chính mình. Chỉ cần Lục Chẩn đến gần, bà sẽ tỏ ra lo lắng bất an, nỗ lực tránh xa anh.

Lục Chẩn chưa bao giờ đề cập với người khác, kì thực anh thường hay tự đến thăm bà một mình.

Song vì tình trạng của Tô Dục Mẫn, anh rất ít khi đến gần, chỉ đứng phía xa ngoài phòng bệnh quan sát, lúc bà rời đi mới đổi hoa tươi trong bình trên đầu giường cho bà.

Ngày anh và Lục Lân Uyên cùng đến thăm, thực ra anh vừa mới tới cách đó không lâu.

Nhưng xuất phát từ một số nguyên nhân nên Lục Chẩn không nói ra.

"Nào có đạo lý mẹ ruột không nhận con trai? A Chẩn, con rảnh thì đến thăm cô ta nhiều chút. Thân phận lão già này không tiện, cô ta cũng không ưa, ông vẫn phải nhờ Lân Uyên chạy vặt..."

Giọng Lục Chẩn rất hờ hững: "Về sau không cần phiền đến chú út nữa, con đi là được."

"Ừ, thân phận Lân Uyên cũng không thích hợp lắm..." Ông cụ Lục nói xong, đột nhiên bắt đầu ho khan: "Khụ, khụ!"

Lục Chẩn vội đỡ ông, cau mày: "Tối nay mời bác sĩ Lưu đến thăm khám thử."

Ông cụ Lục xua tay. Đúng lúc này, đằng sau vang lên một giọng nói ôn hòa chứa đựng lo lắng: "Cha, sao cha lại ho khan thế này?"

Lục Lân Uyên bước vài bước đến, vuốt lưng ông cụ Lục: "Đơn thuốc lần trước kê cho cha đâu? Mỗi ngày đừng quên uống ba lần đấy."

Ông cụ Lục thông khí: "Được rồi! Đừng bận tâm đến ông lão già khú này, mọi người đi làm việc hết đi."

Lục Chẩn đi rồi, Lục Lân Uyên ở bên nhắc nhở ông cụ Lục một lúc, đợi ông nghỉ ngơi, Lục Lân Uyên mới rời khỏi biệt thự nhà họ Lục. Khi đi qua vườn hoa, đúng lúc trông thấy bé heo đang thong thả dạo bộ.

Anh ta quay người liếc nhìn, một người giúp việc lập tức tiến lên giải thích: "Là thiếu gia mua về ạ."

"Ồ?" Trong mắt Lục Lân Uyên hiện ra ý cười, càng thích thú hỏi: "Thiếu gia mua cho mình? Hay là—— tặng người khác?"

Người giúp việc lắc đầu: "Thiếu gia không nói, nhưng tạm thời có vẻ không có ý định tặng ai ạ."

Lục Lân Uyên "Ừ" một tiếng, tiếp đó khẽ cười đi ra cửa lớn, ngồi lên chiếc xe đang chờ bên ngoài.

Trợ lý đưa cho anh ta một phần văn kiện, Lục Lân Uyên cầm lấy, liếc sơ qua, bất chợt hỏi: "Thiếu gia ở trường học thế nào? Có chuyện gì đặc biệt?"

Trợ lý đáp: "Tiết mục văn nghệ ở trường thiếu gia có đánh một bài piano, rất được yêu mến ạ."

Lục Lân Uyên nhướng mày, tiếp tục cười hỏi: "Vậy người bạn học kia của cu cậu thì sao? Sở—— Ân ấy?"

Trợ lý dường như không hiểu tại sao lại hỏi đến người này, ngẫm nghĩ một hồi rồi trả lời: "Cô bé này cũng rất được yêu mến ở trường, chỉ có điều, không có giao du gì với thiếu gia ạ."

"Vậy à..."

Lục Lân Uyên nở nụ cười, sau đó phất tay, ra hiệu cho tài xế lái xe ra khỏi biệt thự.

"Để ý kĩ đến cô bé này chút."

"Vâng thưa ngài."

-

Kể từ ngày Sở Ân ép buộc Lục Chẩn mua heo, cô quả thực không nhận được bất kỳ món quà nào đến từ tên đàn ông chó.

Nhưng cô &##273;ã lén lút quan sát Lục Chẩn mấy ngày.

Lỡ như tên chó đó thật sự có suy nghĩ gì không nên có thì nhất định phải sớm bóp chết từ trong trứng nước.

Có điều bình thường Lục Chẩn không vui vẻ ra mặt, sau nhiều ngày nuôi heo vẫn bình thản như cũ, không vì lợn mà vui, không vì heo mà buồn, hết sức khó hiểu.

Sở Ân suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra vì sao lần này Lục Chẩn lại tặng quà? Mấy lần trước còn có căn cứ.

Ví dụ như tượng Phật vàng ròng là do cô xui xẻo bốc trúng, bút máy giá trên trời là quà anh đáp lễ bánh quy—— giờ tại sao lại tặng quà?

Lẽ nào vì cô giả trai trong tiết mục văn nghệ đẹp quá?

Kiếp trước cô không nhận ra, chẳng nhẽ tên đàn ông chó còn đam mê cả phương diện này...?

Sở Ân bắt đầu nghi ngờ, có phải mình viết tuyến tình cảm giúp Lục Chẩn và Lương Nguyệt Kỳ là chọn sai đường rồi không. Nếu như tặng Lục Chẩn một anh đẹp trai nhiệt tình như lửa thì có phải sẽ có hiệu quả khác hay không?

...Xem ra cô vẫn cần khởi động trí tưởng tượng ha.

Nhưng vừa đến trường, Sở Ân nhìn người con trai niềm nở đang chặn trước mặt mình, cảm thấy ê răng.

Em trai lớp 10 kia tên Hách Điêu, tên đúng là rất điêu[1].

[1] Hách Điêu (郝刁-hǎo diāo), điêu trong câu sau (吊 - diào), mà điêu (吊) đồng âm với điểu (屌), "điểu (屌)" là câu nói tục để gọi bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© nam.

Nói một cách công bằng, vóc người em trai này không tệ, là một anh bạn nhỏ trắng nõn. Nhưng, tiết trời tháng tư, cậu ta mặc một chiếc áo ba lỗ cực ngựa, lộ ra cánh tay nhẵn bóng, trắng toát.

Sở Ân thật sự không thể rời mắt khỏi cậu ta.

Nếu nhất định muốn hình dung thì cậu ta hệt như một con công xòe đuôi, cơ mà là cảm giác—— lộ ra lông đít trọc lốc.

Hách Điêu đứng trước mặt cô, vẫn thẹn thùng như cũ: "Chị Sở, không biết mấy nay chị cân nhắc thế nào rồi?"

Sở Ân: "? Cân nhắc gì cơ?"

Đúng là cô đang có suy nghĩ nên chọn kinh tế hay chọn ngoại ngữ làm môn tự chọn tốt trong học kì này.

Hách Điêu chớp chớp đôi mắt to sáng: "Là chuyện em làm top đó."

"..." Sở Ân trầm mặc một giây: "Thành thật xin lỗi, nó không nằm trong phạm vi tôi xem xét."

Hách Điêu rưng rưng muốn khóc: "Nhất định là do em vẫn chưa đủ tốt nên chị mới ghét em..."

Sở Ân khá tuyệt tình: "Biết là tốt."

Hách Điêu: "..." Không diễn nổi nữa.

Chẳng lẽ tôi động lòng người như thế mà không chiếm được nổi một chút thương tiếc từ chị sao! Tôi không tin!!

Hách Điêu định làm trò tiếp, ai ngờ đột nhiên bị một người bên cạnh va vào, cả người cậu ta uốn éo bật ra, gào lên một tiếng: "Làm gì thế!"

Hàn Sơ Oánh im lặng che Sở Ân, quang minh lẫm liệt nói: "Tên đàn ông thúi! Đừng chạm vào chị của tôi!"

Nói xong bèn đỡ Sở Ân rời đi.

Hách Điêu tức giận giậm chân tại chỗ ba lần—— Con đũy từ đâu đến! Dám cướp gái của bà đây!!

Hàn Sơ Oánh vừa về lớp với Sở Ân, vừa phổ cập kiến thức cho cô: "Hách Điêu là tên gay có tiếng, bởi bé nó nom quả thực vẫn ok—— nhưng chị đừng thấy nó quý quá! Dù sao giá thị trường bây giờ, chị hiểu mà, đầy mà lênh đênh."

Sở Ân: "...Tớ không hiểu."

Đồng chí Tiểu Hàn hiểu biết sâu rộng. Đôi khi Sở Ân thậm chí nghi rằng cô nàng là một thiên tài—— không thì làm sao có thể thông thạo nhiều chuyện tào lao mỗi ngày mà kiểm tra vẫn có thể đứng thứ hai được??

"Dù sao trong trường có không ít người bị bọn họ bẻ cong, do lần này chị đẹp quá nên bọn họ mới bẻ thẳng lại."

Sở Ân: "Tớ nên tỏ ra cảm động à?"

"Không cần!" Hàn Sơ Oánh đưa cô đến cửa lớp 5, vẻ mặt đứng đắn: "Chị ơi, chị nhất định phải độc mỹ[2], đừng để bị mấy tên đàn ông thúi—— và cả một vài chị em quyến rũ."

[2] Độc mỹ: chỉ fans không muốn idol bị gán ghép với bất kì ai, chỉ muốn họ mãi đẹp và đơn độc phát triển.

Sở Ân gật đầu: "Được." Cô thật sự không có ý định này.

Đối phó một tên chó thôi là đủ rồi.

Hàn Sơ Oánh tiếp tục nói: "—— Như vậy, khuôn mặt xinh đẹp của chị vẫn sẽ là tài sản chung! Tất cả mọi người đều có thể thưởng thức!"

Đúng lúc có vài nữ sinh lớp khác đi ngang qua, nghe được câu nói mạnh mẽ này thì dồn dập gật đầu.

"Chuẩn, chuẩn!"

"Chị không cần yêu em, cũng không cần yêu người khác!"

Sở Ân:...Làm phiền rồi.

-

Bây giờ xuân về hoa nở, chương trình học trong học kỳ của Oái Văn phong phú hơn học kỳ trước rất nhiều.

Tiết thể dục vốn học trong nhà thi đấu bốn mùa, thỉnh thoảng có vài tiết học bơi, thế nhưng tiết thể dục của học kỳ này có thêm nhiều sự lựa chọn hơn. Về cơ bản, Oái Văn đã mời hết những giáo viên chuyên môn đến dạy tất cả các hạng mục trong đại hội thể thao, vấn đề chọn môn học thể dục nhất thời trở thành mối quan tâm lớn của tất cả mọi người.

"Chị Ân, chị Ân, chị chọn gì thế?" Tống Triệu Lâm hỏi.

Trong lớp có rất nhiều người hiếu kì, không ít người muốn báo cùng một môn với Sở Ân. Nhóm Triệu Dục Hùng hơi nghiêng người sang, lỗ tai vểnh về phía bên này.

Sở Ân giữ thái độ rất truyền thống với tiết học thể dục—— có thể trốn được thì trốn, không thể trốn cũng phải tạo ra điều kiện mà trốn. Như thế cô mới có thể bí mật học hành!

Vậy nên cô không muốn ở riết trong lớp thể dục với một đám người, quá ảnh hưởng cô trốn việc.

"Không được hỏi." Sở Ân đẩy đầu Tống Triệu Lâm sang một bên.

Nhóm Triệu Dục Hùng lập tức thất vọng quay về.

Tống Triệu Lâm: "Em đề cử cho chị, môn đấu kiếm nhiều trai đẹp nhất, môn tennis nhiều gái xinh, à—— cả môn bóng rổ nữa, môn bóng rổ khá nhiều tên ngốc, là kiểu to xác nhưng ngốc nghếch ấy."

Triệu Dục Hùng đang lặng lẽ để ý bên này nháy mắt bị nội thương: "Lâm Tử, cậu nói nhảm nhí!"

Khuôn mặt Tống Triệu Lâm hơi hếch lên.

Sở Ân vừa nhìn hệ thống chọn môn trong điện thoại vừa cảm thán: "Lâm Lâm, cậu sống lớn vậy rồi mà chưa bị đánh chết, đúng là con người kỳ tích."

Tống Triệu Lâm: "Cái này chắc phải cảm ơn anh trai đã chừa lại cho em một mạng."

Trong hệ thống có thể trực tiếp thấy số người lựa chọn, mấy môn tennis, đấu kiếm như Tống Triệu Lâm nói đều là những môn học hot, đầy rất nhanh, Sở Ân thẳng thừng bỏ qua, tiếp đó ngắm trúng môn học chỉ có 8 người trước mắt——

Môn tán thủ.

Tống Triệu Lâm gian dối lén nhìn chương trình học Sở Ân click, suýt nữa phụt ra——

Không hổ là chị Ân của cậu!!

Sau khi giao diện điện thoại hiển thị thông báo chọn môn học thành công, Sở Ân tức khắc cảm thấy chất lượng học tập trong tiết thể dục học kì kế tiếp của mình sẽ được đảm bảo, trong lòng cực kì thỏa mãn.

Hệ thống chọn môn đóng ngay ngày hôm ấy. Sáng hôm sau vừa hay có tiết thể dục.

Tống Triệu Lâm cợt nhả chọn môn tennis có nhiều gái xinh nhất, Khương Nghiên chọn môn bóng bàn, cả lớp không có một ai chọn cùng môn học với Sở Ân. Để phòng chuyện bất trắc, Sở Ân còn xem thử kịch bản, phát hiện Lục Chẩn cũng không chọn môn tán thủ. Hết thảy đều khiến cô vô cùng hài lòng.

—— Tận đến khi gặp Hách Điêu trong nhà thi đấu môn tán thủ.

Sở Ân: "..."

Hệ thống, cậu lăn ra đây cho tôi.

Hệ thống học tập: "Kít."

"Tại sao Hách Điêu không được viết trong kịch bản?? Xem thường người ta là con tốt đúng không?"

Hệ thống học tập: "Cô làm khó hệ thống nhỏ tôi quá."

Sở Ân: "..."

Hách Điêu đúng là không hỏi thăm môn học Sở Ân chọn, cậu ta đến chỗ này đơn giản là vì cho rằng khá nhiều top, trong nháy mắt nhìn thấy Sở Ân, cậu ta thậm chí còn có loại cảm giác như bị bắt gian.

Nhưng cậu ta lại lập tức động lòng lần nữa: "Trời ạ, đàn chị ngầu quá! A a a a!"

Sở Ân: "..."

Phân nửa người chọn môn tán thủ đều là con trai, chỉ thừa lại lác đác vài nữ sinh không chọn môn đúng hạn bị điều đến. Bọn họ đều biết Sở Ân, không ngờ lại gặp cô ở chỗ này.

Song vừa nghĩ đến thành tích của người ta, bọn họ hiểu ngay, quá nửa là cô đến trốn việc.

Ngay khi Hách Điêu làm nóng người xong muốn tới quấy rối cũng bị cảm động trước tinh thần tìm sự yên tĩnh, bất động làm bài giữa cái ồn ào của Sở Ân, hiển nhiên không có ý định đến làm phiền cô nữa.

Mãi đến lúc tan học, Hách Điêu mới tóm được Sở Ân đang dọn dẹp sách vở chuẩn bị rời đi.

"Chị, vừa rồi giáo viên dạy mà chị không hề luyện tập nghiêm túc" Hách Điêu để hở cánh tay trắng toát của mình, ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ: "Có muốn thử với em không?"

Sở Ân: "..." Thử, có thể sẽ đánh bay màu cái đầu cậu.

Hách Điêu nhìn ra sự từ chối cùng chút nguy hiểm vi diệu trong mắt cô, đành phải dời mắt đi, kết quả vừa khéo liếc thấy lớp đấu kiếm vừa tan học ngoài cửa sổ.

"Trời ạ, em thấy Lục Chẩn!" Hách Điêu hét chói tai: "Vẫn cứ đẹp trai như vậy!"

Sở Ân bày ra vẻ mặt kì vọng cổ vũ: "Thế mau đi tìm cậu ta đi! Đi đi!"

Hách Điêu vừa ngắm nhìn khuôn mặt của nam vương học đường, vừa thở dài nói: "Không được, anh ấy thực sự siêu khó thu phục, hoàn toàn không thể tiến công chiếm đóng được, hầy."

Vừa dứt lời, Hách Điêu bỗng cảm nhận được một ánh mắt chết chóc.

Sở Ân mỉm cười nhìn cậu ta: "Ý cậu là, tôi dễ thu phục hơn Lục Chẩn?"

Hách Điêu: "Không, không phải."

Sở Ân vỗ vai cậu ta, cong môi cười: "Vậy đến đây đi em trai, thử thì thử."

Mười con phố trường trung học Oái Văn, hỏi thăm thử coi ai là cha:)

Bên ngoài lớp tán thủ, Tống Triệu Lâm ôm vợt tennis chạy loạn, vừa khéo nhìn thấy Lục Chẩn.

"Anh Chẩn, anh Chẩn, đi nào, đến xem chị Ân đánh tán thủ!"

Lục Chẩn nhướng mày.

Tống Triệu Lâm vừa nói hết câu lập tức thu hút rất nhiều người. Bây giờ độ hot của Sở Ân ở trường rất cao, trong những người qua đường xung quanh không chắc có bao nhiêu người thích cô.

Kết quả cuối cùng là, một đám người đổ xô đến bên ngoài lớp tán thủ, vịn cửa theo dõi.

Giữa sân, thực sự có hai người đang đối đầu—— Một người là Sở Ân, một người là em trai lớp 10.

Quần chúng vây xem tức khắc sôi trào!

"Tôi bắt kịp dịp tốt gì đây!"

"Aaa Sở Ân muốn đánh nhau, Sở Ân muốn đánh nhau!"

Lục Chẩn và Tống Triệu Lâm đi vào giữa phòng, ngồi xuống một góc kém chú ý.

Tống Triệu Lâm nhỏ giọng lải nhải: "Đây chính là em trai gay của chị Ân."

Lục Chẩn hơi nhíu mày, quan sát thử tên nam sinh đối diện Sở Ân.

Lúc này Hách Điêu làm bộ làm tịch, cậu ta cảm thấy chuyện Sở Ân chấp nhận lời mời, cùng cậu ta tán thủ nên được coi là một bước thành công! Dù sao đυ.ng chạm thân thể là việc không thể tránh khỏi khi đánh nhau tay đôi, điều này thể hiện rõ rằng Sở Ân đã mở lòng với cậu ta hơn một chút.

Lại nói về sức mạnh, tuy nghe nói đàn chị một mình chọi ba người Nhất Trung, cơ mà ba người kia đều là con gái. Mặc dù cậu ta không nam tính nhưng thế nào cũng là một thằng con trai mét tám, Sở Ân lại không có khả năng từng học qua tán thủ chuyên nghiệp.

Hách Điêu cảm thấy trò chơi này chính là trò tình cảm.

Cậu ta đeo găng tay, hất tóc, bày ra vẻ mặt quyến rũ: "Đến đây đi, đàn chị~"

Sở Ân siết chặt băng gai dính trên cổ tay, sau đó gật đầu: "Thời gian ra chơi có hạn, vậy nên chúng ta đánh nhanh thắng nhanh nhé."

Hách Điêu vẫn khoác lác: "Ay ay ay, người ta không thích nhanh."

Sở Ân: "...Vậy tôi đến."

"Aaaa bắt đầu rồi, bắt đầu rồi."

"Đánh rồi, đánh rồi!"

Tống Triệu Lâm cũng cực kỳ kích động: "Xông lên!!!"

Khoảng cách giữa hai người nháy mắt thu hẹp, chỉ thấy chân sau của Sở Ân khẽ nhấn, trọng tâm cơ thể lập tức lao về phía trước, dùng bả vai đưa quyền. Lúc tay Hách Điêu còn chưa chạm được vào quần áo của cô thì một cú đấm thẳng tay sau xinh đẹp lưu loát đã trực tiếp nặng nề đáp xuống eo cậu ta!

"Rầm!"

Hách Điêu bay ra ngoài.

Chiêu này là chiêu Lục Chẩn dạy cô kiếp trước, đúng là rất tiện dụng.

Sở Ân thu quyền: "Nhanh chút không có gì là không tốt, em trai ngốc nghếch."

Bây giờ quần chúng vây xem mới nhận ra tất cả ấy vậy mà đã kết thúc.

—— Cả quá trình chưa đến mười giây, nhanh đến mức quần cũng không kịp cởi.

Chờ đến khi Tống Triệu Lâm lấy lại tinh thần, trong ngoài phòng thi đấu đã đầy tiếng hú thét—— hơn nữa to tiếng nhất vẫn là bản thân cậu.

Lục Chẩn ngồi bên cạnh, mỉm cười vỗ tay.

Anh dường như có thể chắc chắn, Sở Ân đã từng học với người khác. Với lại cô rất thông minh, biết mình có thể không áp đảo được đối thủ về sức mạnh nên bèn giành chiến thắng bằng một đòn tốc độ.

Xong chuyện phủi áo rời đi, ngầu đến mất mạng.

Một cô gái như vậy, không thích ai, Lục Chẩn biết rõ.

Nhưng...

Anh đưa tay lên sờ tim mình, đập rất nhanh, không thể khống chế.

Bên cạnh, Tống Triệu Lâm quang quác vui mừng: "Từ nay về sau có khi đám em trai kia cũng không dám đến quấy rầy chị ấy nữa!"

Lục Chẩn cong môi: "Ừ."

Tống Triệu Lâm đắc ý nói tiếp: "Vậy em chính là người đàn ông có tình cảm tốt nhất với chị Ân!"

Vừa nói xong, không khí bỗng trở nên lạnh lẽo.

Tống Triệu Lâm rùng mình, sau đó chỉ nghe thấy Lục Chẩn khẽ hỏi: "Tình cảm gì?"

Cậu sợ hãi không thể giải thích được, run lập cập hai lần, đầu bỗng lóe sáng: "Chủ, chủ nghĩa xã hội tình cảm cha con!"

Lục Chẩn im lặng hai giây, chợt nở nụ cười.

Tống Triệu Lâm: "Sao, sao vậy ạ!"

Mắt Lục Chẩn chứa ý cười, nhìn cậu: "Vậy, có cần một người đàn ông làm mẹ không?"

Tống Triệu Lâm: "Hả?"

—— Hả?????

...

Đêm đó, 12:00.

Tống Triệu Lâm nghịch điện thoại đến khuya rồi lưu luyến đặt điện thoại sang một bên, tiếp đó kéo chăn, bình thản nhắm mắt lại.

Đã đến giờ đi ngủ, đến giờ đi ngủ.

Cả phòng yên tĩnh.

2:00.

—— Mẹ đàn ông!

Ba chữ to đùng này đột nhiên nổ ra trong đầu, Tống Triệu Lâm lập tức mở mắt ra.

Ý gì, ý gì, ý gì đây?

Tống Triệu Lâm trừng mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ một lúc lâu, đầu bỗng lóe sáng——

Chẳng lẽ?!

Anh Chẩn?? Thích chị Ân??

Là ý này ư?? Nghĩ kỹ lại! Thực ra trước đây đã có ám muội, cậu sớm đã cảm thấy có gian tình!

Trái tim Tống Triệu Lâm đập thình thịch: Trời ạ! Đây là bí mật động trời gì đây!

Một khi nói ra, bao nhiêu ngôi nhà sẽ sụp đây?!

Hai phiến đá va vào nhau, đại khái Oái Văn sẽ nghênh đón một trận động đất cấp 8!!!

Tống Triệu Lâm hoàn toàn không ngủ được.

Cậu cắn chăn, xoắn xuýt nghĩ: Tóm lại có nên nói cho chị Ân hay không!

-

Kể từ khi nằm trên mặt đất ngày đó, bạn học Hách Điêu quả nhiên sống yên ổn mấy ngày.

Điều này có lẽ là do một quyền của Sở Ân đã đánh nát trái tim thiếu nữ, cũng như dùng tay chữa trị xu hướng tìиɧ ɖu͙© lung lay sắp ngã của cậu ta.

Từ đó, hình tượng thiếu nữ xinh đẹp bạo lực Sở Ân rốt cuộc cũng đi sâu vào lòng người, số người đến đưa thư, tặng quà cũng bắt đầu ngày càng giảm dần.

Sở Ân vừa làm bài vừa nghĩ, tốt thật đấy!

Ngoại trừ vẻ mặt thỉnh thoảng muốn nói lại thôi của Tống Triệu Lâm thì cuộc sống vườn trường yên ả của cô cuối cùng đã trở lại!

Hôm nay, sau rất nhiều lần Tống Triệu Lâm đứng ngồi không yên, muốn nói lại thôi, rốt cuộc Sở Ân cũng liếc mắt nhìn cậu.

Tống Triệu Lâm: "!"

Có nên nói hay không, có nên nói hay không, có nên nói hay không đây!

Sở Ân thở dài: "Lâm Lâm."

Tống Triệu Lâm: "Sao thế ạ!"

Lẽ nào chị Ân nhìn ra gì rồi???

Ánh mắt Sở Ân đau lòng, giọng điệu dịu dàng: "Mười người chín trĩ, có mắc cũng đừng sợ, nhớ thoa thuốc mỗi ngày."

Dứt lời, để bảo vệ tôn nghiêm đàn ông của cậu, Sở Ân thân thiết rời đi.

Một lúc lâu sau Tống Triệu Lâm mới lấy lại tinh thần.

?? Không phải!

Em không bị trĩ!!

Quên đi, quên đi, việc này cậu không dám quản, vẫn là để anh Chẩn tự làm đi!

...

Đến cuối tuần, Sở Ân bị Sở Thật kéo đi tản bộ trong tiểu khu.

Bởi Sở Ân sống còn liều hơn học sinh lớp 12 là anh, nhốt mình trong phòng học suốt ngày, Sở Thật sợ cô ngộp chết.

Trung tâm khu biệt thự có một vườn hoa nhỏ, các nhóm bà lớn giàu có xung quanh thường đến dắt chó đi dạo và trò chuyện ở đây.

Lúc Sở Thật dẫn cô đi qua, không ít quý bà nhận ra Sở Thật, mỉm cười chào hỏi anh. Đối với Sở Ân thì khá lạ mặt, bởi vì cô thường không lộ diện, cũng không thích giao du.

Sở Thật biết cô lười ứng phó với những chuyện này, lập tức vỗ vào tay cô, bảo cô đi chơi.

Sở Ân đi dạo sang một bên, trông thấy một bé cún bự siêu ngoan ngoãn nằm úp sấp trên mặt đất, lông xù, lè lưỡi nhìn cô. Sở Ân không nhịn được, ngồi xổm xuống sờ một cái.

Bé cún bự bù xù mềm mại thở hổn hển, vui sướиɠ cọ cọ dưới tay cô.

Sở Ân nháy mắt tan chảy, đáy lòng gào một tiếng, ôm bé cún xoa xoa.

Đúng lúc này, một bé khác lại lộc cộc chạy đến đằng sau.

Sở Ân thoáng liếc nhìn, kích thước không nhỏ, có vẻ cũng là một bé cún cỡ lớn.

Cuối cùng cô nựng cằm bé cún này, sau đó đứng dậy tới nghênh đón bé tiếp theo.

Ai ngờ vừa quay người đã nghe thấy một tiếng heo lanh lảnh kêu lên.

"Éc!——"

Một bé heo con tròn như châu, trơn bóng như ngọc, ngốc nghếch ngô nghê, chạy nhanh như gió, nặng chừng vài chục ký đang vui vẻ nhào đến chỗ cô.

Sở Ân: "...??"

Heo con hổn hển chạy tới chân cô, va "bốp" vào chân rồi ngã chổng vó ra đất.

Bày chiếc bụng trắng nõn nà của mình về phía cô, không nhúc nhích.

Sở Ân:...Ăn, ăn vạ??

Sau lưng nó, một thiếu niên tóc đen mặc áo hoodie nhàn nhã chậm rãi đi đến.

Sở Ân chỉ chỉ bé heo, lại chỉ chỉ bản thân mình, xua tay nói: "Tôi không có."

Cái này gọi là gì? Nghiệp quật không chừa một ai à? Cô tuyệt đối không ngờ rằng con heo cô tặng Lục Chẩn còn có thể xuất hiện trước mặt cô bằng loại hình thức này.

Lục Chẩn nở nụ cười: "Sở Ân, cậu đυ.ng ngã nó rồi."

Sở Ân: "Nó tự ngã nhé!"

Con ngươi đen kịt của Lục Chẩn hơi tỏa sáng, nhìn cô, cong khóe môi: "Cậu phải chịu trách nhiệm với bé heo."

Sở Ân kinh ngạc.

Lục Chẩn??

Tên bitch thảo mai này?!!

Đồ không biết xấu hổ!!