Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 38: Cùng ói đi!

Sau trận chiến này, diễn đàn ẩn danh Oái Văn hoàn toàn biến thành một tồn tại vô cùng huyền học[1].

[1] Huyền học: là một trào lưu tư tưởng triết học thịnh hành vào thời Ngụy Tấn Nam Bắc triều. Hiện nay biến thành từ để gọi chung các môn thần bí học của Trung Quốc như phong thủy, bói toán, xem tướng, vân vân...

Ẩn danh vốn dĩ khiến người ta điên khùng, khiến người ta trắng trợn không kiêng dè, ẩn danh chính là bộ bảo hộ giấu giếm những chuyện dơ dáy, cho những kẻ đen tối kia cảm giác an toàn mãnh liệt nhất.

—— Nhưng bây giờ, cảm giác an toàn đã không còn!!

Mẹ nó, ai dám gây war ở một nơi mà động một tí là bị hack tên thật ra chứ??

Giây trước vừa diễn trò, giây sau liền bị người ta bóc mẽ!

Giây trước vừa thần bí khó hiểu, giây sau liền bị người ta đập cho nát mặt!

Không chơi nổi, thật sự không chơi nổi!

Mà lần này, người bẽ mặt nhất chính là bạn học Trịnh Du lớp quốc tế khối 12.

Suy cho cùng, ngôn luận của Trịnh Du thực sự rất tanh tưởi, kết hợp với những lời nói và việc làm trước kia của gã thì lại càng ối dồi ôi.

Trong nhóm chat ẩn danh QQ, một đám người đang thảo luận về chuyện này.

[Cmn tôi cười chết mất ha ha ha ha, TD nói dưới bài đăng kiểu: Chẳng lẽ bọn mày muốn quỳ liếʍ Sở Ân sao??]

[Kết quả cả trường chỉ có mình anh ta từng "quỳ liếʍ" thật sự.]

[Ha ha ha ha ha ha ha ha!!]

[Cảm ơn, tôi đã cười.]

[Mấy đứa ghen ăn tức ở đúng là suối nguồn vui vẻ của tôi, không ăn được nho thì chê nho xanh, tôi đây biết tỏng!]

Diễn đàn vẫn chưa sửa được ngay trong chốc lát, bình luận của Trịnh Du bị kết án công khai dưới bài đăng. Tiếc rằng bài viết trên diễn đàn không hiển thị số lượt xem, bằng không có lẽ nó sẽ là một con số rất khủng bố.

Cũng có người tranh thủ khoảng thời gian sửa chữa để bày tỏ mến mộ vào diễn đàn.

[Hi vọng chị gái xinh đẹp đừng bị ảnh hưởng! Chị gái tuyệt lắm QAQ —— From em trai lớp 10.]

[Chị mất mặt thay các đàn anh lớp 12, em gái đừng để tâm trạng ảnh hưởng~]

Cả diễn đàn hài hòa một cách lạ kỳ, hoàn toàn khác với bầu không khí ngột ngạt Sở Ân từng trải qua kiếp trước.

Nhưng ngay sau đó, có người nhận ra một chỗ bất thường.

[Lẽ nào chỉ có tôi phát hiện ra thôi hả? Hai lần hệ thống trục trặc đều liên quan đến bài đăng về Sở Ân!]

#1: Đm, đúng thật

#2: Có ai đào bài đăng lần trước lên không nhở? Tôi nhớ là lần moi phiếu điểm ấy.

#3: Mẹ tôi ơi, chị là đứa con của huyền học gì thế! Đứa trẻ được thần linh che chở——

...

#15: Tôi biết rồi! Tôi phá án được rồi! Bởi vì cả hai lần Tống Triệu Lâm đều hồi âm cuối cùng nên cậu ta mới thật sự là đứa con của huyền học!

Trải qua cảnh tiên tri vừa rồi, tất cả mọi người đều có thể chấp nhận được sự thật này. Vì vậy ngay sau đó, cả bài đăng cùng bắt đầu cúng bái Tống Triệu Lâm.

#20: Vái một lạy cho hoa khôi học đường Tống Triệu Lâm *cầu khẩn*

#21: Xin hãy phù hộ cho con học hành tiến bộ trong học kỳ này *cầu khẩn*

#22: Tín nữ nguyện dùng mười cân thịt trên người đổi lấy tình yêu của chồng hoặc vợ dành cho con!

Tống Triệu Lâm vừa bị đánh đau tủi thân lướt điện thoại, trông thấy một đám tín đồ đang dập đầu bái lạy mình trong diễn đàn, trên mặt lại nở một nụ cười ngu ngốc.

Niềm vui của cậu đã trở về! Trở về một cách đơn giản đến như vậy! Ha ha ha!

...

Trịnh Du vẫn luôn hèn hạ không xuất hiện cho đến khi diễn đàn được sửa chữa xong.

Gã thật sự cảm thấy mình xui xẻo, tại sao bình thường người ta châm biếm hai câu thì không việc gì, đến gã lại đột nhiên hiện tên? Còn khăng khăng lúc gã nói "không tin" xong mới chịu! Tận lực như thể có ai cố ý chỉnh gã!

Trịnh Du bực bội hí hoáy nghịch điện thoại, đúng lúc này, một tin nhắn mới chợt gửi đến.

Sở Thật: [Mày còn chê bản thân chưa đủ bẽ mặt hả?]

[Biết vì sao em tao chướng mắt mày không]

[Bởi vì mày vốn không giống một thằng đàn ông]

Đọc xong những dòng tin nhắn này, trái tim Trịnh Du như bị bóp nghẹt.

Sở dĩ gã để bụng, nhìn người khác tung hô Sở Ân liền khó chịu như vậy thực ra là do bản thân gã không có được.

Sau lần này, gã đã hoàn toàn không còn cơ hội nữa rồi phải không...

-

Sở Thật cau mày gửi wechat cho Trịnh Du xong, khuôn mặt không còn gì để nói ném điện thoại sang một bên.

Ngày thường anh không xem diễn đàn, nếu bạn nữ cùng lớp không nói thì anh cũng không biết Trịnh Du lại làm ra chuyện buồn nôn thế này.

Sở Thật đập bong bóng trên tay, có chút nóng nảy, trực tiếp đập nổ quả bóng, vang lên một tiếng "Bùm"!

Cố Thu Trạch liếc nhìn anh: "Không phải mày nói muốn lén tạo niềm vui bất ngờ cho em gái sao?"

Sở Thật giật bắn, vội vàng nhìn thử cửa phòng của Sở Ân trên tầng hai.

"Bị tên Trịnh Du làm phát cáu" Sở thật cầm lấy quả bóng bay lần nữa: "Sáng mai đi học tao phải tìm thằng cha đó nói chuyện một chút."

Tốc độ mạng của Cố Thu Trạch không nhanh hơn so với Sở Thật l&aagrave; bao, sau khi xem xong diễn đàn cũng khá bất đắc dĩ.

"Có điều kể ra em gái thực sự giống như được ông trời che chở." Cố Thu Trạch nói.

Sở Thật cười một tiếng: "Điều đó không phải rất tốt à."

Bóng bay đã tạo gần đủ, tiếp tục treo thêm một số ruy băng và đồ trang trí linh tinh. Hai tên trai thẳng tay chân vụng về trang trí phòng khách biệt thự nhà họ Sở, cố gắng tạo ra chút không khí của tiệc chúc mừng.

Sau một loạt các thao tác hùng hổ nhịp nhàng, hai người nhìn căn phòng mang một diện mạo hoàn toàn mới.

Cố Thu Trạch: "...Hừm."

Sở Thật: "... Hừm hừm."

Tiệc chúc mừng lần trước nhà họ Sở bày biện thế nào ấy nhỉ?

Anh gần như nhớ rõ, nhưng tại sao bọn họ làm xong lại phèn thế này??

Sở Thật thở dài: "Tao thật có lỗi với đứa em gái nhận được huy chương vàng cao quý của tao."

Ngay khi anh định dành thời gian dỡ xuống trang trí lại lần nữa thì cửa phòng của Sở Ân trên tầng hai bỗng mở ra.

Hai người anh trai đồng thời trở nên căng thẳng!

Ngày khai giảng đầu tiên, Sở Ân đã bước thẳng vào nhịp học điên cuồng, đầu tóc rối bù, ló nửa người ra như âm hồn: "...Vừa rồi có thứ gì nổ ạ?"

Cố Thu Trạch không nhịn được, nở nụ cười: "Cung phản xạ của em có thể chuyển động một vòng quanh Trái Đất rồi đấy."

Ban nãy Sở Ân có nghe thấy một tiếng nổ, nhưng cô chưa làm xong bộ đề trong tay nên phải nhẫn lại hiếu kỳ, làm xong đề mới ra ngoài hỏi.

Cô hơi khó hiểu không biết vì sao Cố Thu Trạch ở đây, sau khi bước xuống tầng, nhìn đống đồ lộn xộn treo trong phòng khách, Sở Ân im lặng một giây rồi ngập ngừng hỏi: "Đây là... bày quầy hàng ạ?"

Sở Thật che kín mặt.

"Bọn anh định tổ chức tiệc chúc mừng cho em, mừng em giành được huy chương vàng."

Sở Ân chớp chớp mắt.

Ban đầu tưởng anh trai chỉ thuận miệng nói, không ngờ anh trai thật sự muốn làm chuyện này.

Thứ khiến người ta vui vẻ hơn việc giành được vinh dự chính là có người nhớ tới và chúc mừng công trạng.

Mặc dù tiệc chúc mừng gì đó có hơi trẻ con với một người đã trưởng thành từ lâu như Sở Ân, nhưng cô vô cùng quý trọng tấm lòng của anh trai.

"Cảm ơn anh trai." Sở Ân cười nói.

Sở Thật đi tới, mỉm cười xoa đầu cô.

Cố Thu Trạch đứng một bên, lúc này ngược lại không hề tranh công.

Sở Thật có chuẩn bị sẵn một chiếc bánh kem khổng lồ ba tầng, vì Sở Ân đã ra nên anh lập tức đi vào bếp đẩy bánh kem ra ngoài. Người giúp việc hỗ trợ bày biện những điểm tâm và đồ uống khác, chồng chất đầy một bàn.

Sở Thật còn mở một chai rượu trong hầm rượu của nhà ra, tất nhiên rượu là anh và Cố Thu Trạch uống, trong ly Sở Ân là cola.

Tiệc nhỏ ba người, tuy không có không khí gì nhưng dạt dào tình cảm.

Sở Thật thúc giục Sở Ân cắt bánh rồi thổi nến, hai người đàn ông vỗ tay hoan hô, tạo thành tình thế vô số người vây xem cho cô.

"Chúc mừng bạn học Sở Ân đã giành được huy chương vàng!"

"Hi vọng em luôn vui vẻ, khỏe mạnh, tổ quốc cần những nhân tài như em!"

Sở Ân đè tay lại: "Nói nhỏ, mọi người nói nhỏ một chút."

Tối nay anh trai vô cùng vui vẻ, vui đến mức uống hơi nhiều.

"Tiểu Ân thật sự rất có triển vọng!" Sau vài chén, giọng Sở Thật có chút không rõ ràng: "Huy chương vàng! Đỉnh hơn cả Cố Thu Trạch, hơn cả tên Lục Chẩn kia——! Không ai có thể làm được như em..."

Sở Ân thở dài: "Anh uống ít thôi."

Sở Thật quơ tay: "Anh chưa say!"

Trước giờ người say không bao giờ cảm thấy mình say. Ngay tửu lượng này của anh trai cũng rõ là xấu mặt.

Sở Ân hết cách, bất đắc dĩ liếc nhìn Cố Thu Trạch.

Cố Thu Trạch đang nhìn lên, sau khi hai mắt chạm nhau, anh mỉm cười: "Không sao, uống rượu này xong sẽ không đau đầu."

Sở Ân lập tức mặc kệ. Anh trai đã trưởng thành, thích uống thì cứ đi mà uống.

Sở Thật nằm bên cạnh cằn nhằn lải nhải, Cố Thu Trạch bèn hàn huyên với Sở Ân.

"Tiểu Ân, em học tốt như thế, tương lai có kế hoạch gì không?"

Sở Ân uống một hớp cola, trả lời: "Có ạ, tham gia thi đại học."

"Không muốn xuất ngoại à?"

Anh nhớ Sở Ân đã giành quán quân trong cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh học kỳ trước, với trình độ này của cô thì đạt 7.5+ Ielts không phải chuyện khó.

Sở Ân lắc đầu: "Tạm thời em chưa có ý định này ạ."

Nếu cô đoán không sai, thành tích thi đại học nhất định là một nhiệm vụ hệ thống cực kì quan trọng, Sở Ân không thể vứt bỏ. Vả lại cô cảm thấy ở trong nước cũng rất tốt.

Một là do kiếp trước cô đã từng du học, hai là do cô muốn trải nghiệm cảm giác lựa chọn ngẫu nhiên một trường đại học quốc gia.

Cố Thu Trạch nở nụ cười.

Đường nét sườn mặt Sở Ân rất đẹp, không hề có biểu cảm gì dư thừa nhưng cặp mắt đào hoa đen nhánh lại tỏa sáng, thoạt nhìn tính cách vô cùng kiên quyết không dễ lay động.

Cô chỉ thích học tập, những thứ khác đều không quan tâm.

Cố Thu Trạch chợt chớp chớp mắt: "Em có biết xung quanh có rất nhiều người thích em không?"

Sở Ân ngạc nhiên liếc anh một cái: "Sao vậy ạ?"

Cố Thu Trạch mỉm cười: "Không—— chỉ là tự nhiên anh cảm thấy, cho dù người khác có thích em ra sao thì khả năng em đều sẽ không thèm để ý?"

Sở Ân khẽ khịt mũi, nghiền ngẫm ý tứ trong câu nói của Cố Thu Trạch. Kiếp này Cố Thu Trạch dường như không có biểu hiện thích cô, Sở Ân rất vui. Lời này của anh cũng không mập mờ, không giống như đang nói bản thân mà càng giống có ý riêng hơn.

Nhìn ra nghi hoặc trong mắt cô, Cố Thu Trạch nở nụ cười, không tiếp tục hỏi nữa.

Chỉ là nhớ tới đứa con cưng kiêu căng khó thuần nào đó của ông trời lại nhận thua trước cô nên anh cảm thấy vô cùng hứng thú.

Mọi người ở chỗ cô đều được đối xử như nhau, không ai tốt hơn ai.

Sở Thật bên kia đại khái đã hoàn toàn say, ngơ ngơ ngác ngác không biết đang nghĩ gì, khua tay rì rà rì rầm: "Ân Ân chịu khổ rồi..."

Nghe thấy câu thoại quen thuộc kiếp trước, đầu quả tim Sở Ân nảy lên một cách khó hiểu.

Cố Thu Trạch bên cạnh cười nói: "Đúng là khổ, mỗi lần thi đấu là như bay đi nửa cái mạng."

Sở Ân khựng lại một lúc rồi nói: "...Vâng."

Đúng lúc này, cửa lớn nhà họ Sở mở ra, một đám người bước vào, đó là cha mẹ Sở và Sở Thu Thu vừa từ nhà họ Trần về.

Nhìn thấy cảnh tượng trong phòng, mẹ Sở sửng sốt: "Đây là..."

Sở Thật không thể trả lời, Cố thu Trạch bèn thay mặt trả lời rất rõ ràng: "Tiểu Ân giành được huy chương vàng ở cuộc thi Cúp Hy Vọng nên bọn cháu chúc mừng em ấy ạ."

Vừa dứt lời, ánh mắt Sở Thu Thu hiện lên mấy phần đố kị, còn khuôn mặt hai vị phụ huynh đều có chút lúng túng—— Dù nói thế nào thì cũng không có lý do gì để người ngoài giúp con gái mình ăn mừng, trong khi trước kia Sở Thật đoạt giải, bọn họ đã mở tiệc chúc mừng rất to.

Cha Sở cười gượng hai tiếng: "Đúng! Con xem gần đây cha bận quá nên còn chưa khen thưởng cho Tiểu Ân được, chúc mừng con nhận được huy chương vàng!"

Sở Ân tỏ vẻ thờ ơ, hoàn toàn không quan tâm đến lời chúc mừng muộn màng của ông, tình cảnh nhất thời trở nên lúng túng hơn.

Cố Thu Trạch không tiện ở lâu thêm, sau khi tạm biệt người nhà họ Sở liền rời đi.

Sở Ân và người giúp việc cùng dìu Sở Thật về phòng, cảm giác tựa như cõng heo trên lưng. Cô toát mồ hôi hột, xuống tầng tìm nước uống.

Trên đường đúng lúc đi ngang qua phòng cha mẹ, qua khe cửa, cô láng máng nghe thấy tiếng cãi vã nho nhỏ.

"Chúng ta cứ nhẹm đi như vậy sao? Thật sự có thể không?"

"Không thể cũng phải có thể! Không thì ta còn có thể làm gì đây?! Lần này chúng ta nhất định phải nhờ đến sự giúp đỡ của nhà họ Trần!"

"Nhưng mà... cái dự án thành phố mới kia..."

Sở Ân chợt khựng lại, đồng tử hơi co rụt.

...Dự án thành phố mới?

Nhớ không lầm thì sau khi Sở Ân lên đại học nhà họ Sở mới tiếp xúc hạng mục này. Mà cũng chính vì bắt đầu hạng mục này nên mới dẫn tới việc nhà họ Sở phá sản.

Sản nghiệp nhà họ Sở thực sự xảy ra vấn đề gì? Chẳng trách bọn họ vội vã kết thông gia với nhà họ Trần như vậy...

Nhưng Sở Ân vẫn luôn cho rằng sự phá sản nhà họ Sở có liên quan trực tiếp tới Lục Chẩn. Là anh ra tay đánh sụp sản nghiệp nhà họ Sở, khiến cô hoàn toàn mất đi nơi bảo hộ vốn đã mỏng manh không chịu nổi, chỉ như vậy cô mới dễ dàng rơi vào tay anh ta. Nhưng bây giờ, Lục Chẩn là cánh chim không gió, mức độ thao túng nhà họ Lục chung chung còn chưa bằng chú nhỏ anh, thực tại ông cụ Lục vẫn là người nắm quyền nhà họ Lục.

Lẽ nào chuyện phá sản nhà họ Sở không liên quan đến tên đàn ông chó sao??

Hay là, sau khi nội dung cốt truyện phát sinh thay đổi, dòng thời gian kiếp này đã đi trước thời hạn?

Sở Ân đi tới nhà bếp, im lặng uống hết một chén nước.

Mặc dù tiến trình phá sản là một khoảng thời gian dài, nhưng xem ra, cô còn phải tính toán làm thêm việc khác ngoài việc học.

...Chẳng hạn như tích góp thêm ít tiền, chẳng hạn như bảo vệ anh trai thật tốt.

-

Học kì mới, ngoại trừ chương trình học hằng ngày, trường trung học Oái Văn vẫn có rất nhiều hoạt động.

Học sinh toàn trường vừa đi học được vài ngày thì đã có tin về ngày hội văn hóa tháng tư.

Tống Triệu Lâm vốn chưa ngồi vững mông, lúc này lại càng không vững.

Ngày hội văn hóa, phải lên sân khấu biểu diễn tiết mục ư!

Cậu vừa hưng phấn quay sang, Sở Ân làm đề, không thèm ngẩng đầu lên nói: "Không có hứng thú, không tham gia, không được phép hỏi."

Tống Triệu Lâm ói ra máu:...Học kỳ mới vẫn vô tình như thế!!

"Nhưng giờ chị rất hot đó chị" Tống Triệu Lâm khua chân múa tay một chút: "Nhiều người đã tìm em xin ID wechat của chị—— nhiều thế này này!"

Sở Ân không hề bị lay động.

Chị đây rất cao quý, tụi bay không có cơ hội.jpg

Nhưng Sở Ân không biết, Tống Triệu Lâm thật sự không nói quá, bây giờ cô còn được chú ý hơn cả những nhân vật nổi tiếng khác trong trường.

Lớp 1 do Hàn Sơ Oánh dẫn đầu đã có một số fanboy fangirl của cô.

"Các cậu nói Sở Ân sẽ biểu diễn tiết mục văn nghệ sao?"

"Tớ cảm thấy là không, cậu ấy có vẻ rất lạnh lùng, một lòng quyết tâm học hành, có lẽ sẽ không muốn chuẩn bị tiết mục."

Bạn học bên cạnh nói: "...Có sao nói vậy, Sở Ân cũng chưa chắc đã biểu diễn được tiết mục gì đi? Không phải tôi muốn cãi nhau với cậu đâu, tôi thừa nhận là cậu ấy rất xinh, thành tích rất tốt, nhưng trông dáng vẻ cậu ấy thật sự như không có bất kỳ tài nghệ nào..."

Vừa dứt lời, ánh mắt hệt dao găm của Hàn Sơ Oánh liền lia đến.

"Muốn tài nghệ gì??"

"Cậu ấy chỉ ngồi bất động ở đó thôi thì cũng là một tiết mục!!!"

"Chính xác!!!"

"Tôi bằng lòng xem!!"

...

Sở Ân thờ ơ không biết gì về chuyện này, bây giờ cô đang có một việc vô cùng phiền não.

—— Từ sau khi đoạt huy chương vàng, độ khó việc cô đạt các quyền hạn nhỏ ĐÃ! TĂNG! LÊN!

Trước kia, hoàn thành xong toàn bộ bài tập các môn sẽ có thể nhận được quyền hạn sửa một chữ đơn, giải một vấn đề khó sẽ có thể nhận được quyền hạn sửa một từ đơn. Nhưng giờ đây, toàn bộ chúng đã được nâng cấp!

Sở Ân: Đáng ghét! Đây chính là hậu quả của việc bật siêu buff ư!

Hệ thống học tập: "Đúng vậy đó~"

Nhiệm vụ bài tập hiện giờ đã mất hiệu lực, Sở Ân đại khái phải làm bốn, năm vấn đề khó mới có thể nhận được một quyền hạn sửa từ đơn, hơn nữa còn phải là dạng đề mới mà cô chưa từng gặp qua.

Kết quả khiến cho Sở Ân lúc này thèm đề như khát nước, lòng hiếu kỳ mãnh liệt đến mức giáo viên cũng thấy sợ.

Đồng thời còn trở nên keo kiệt hơn cả trước đây, cô cẩn thận kê ra những quyền hạn trong tài khoản mình, quyết định sử dụng thật dè dặt để tiết kiệm chi tiêu.

Thế là hết giờ học, Sở Ân lại tìm giáo viên đòi đề.

Càng khó, càng lạ, càng nhiều, càng tốt.

Khi ra khỏi hành lang, rất nhiều ánh mắt lập tức quét tới, Sở Ân tập mãi cũng thành quen.

Cô đi đến văn phòng, vừa rẽ qua góc tường thì đυ.ng phải Lục Chẩn.

Lục Chẩn nhướng mày: "Chào buổi sáng."

Sở Ân lùi lại phía sau nửa bước, gật đầu: "Chào buổi sáng."

Từ sau đợt tình cờ nghe được cuộc nói chuyện của cha mẹ lần trước, Sở Ân đã dành thời gian xem lại dòng thời gian và cốt truyện kiếp trước, Lục Chẩn chỉ có một nửa xác suất là thật sự liên quan đến việc nhà họ Sở phá sản. Nhưng chính xác chuyện gì đang xảy ra thì cô vẫn còn đang suy nghĩ.

Bây giờ nhìn thấy Lục Chẩn, cô hơi im lặng tìm tòi nghiên cứu một chút.

Hai người bên này cùng đứng chung một khung hình, toàn bộ tầm nhìn trong hành lang đều dồn về nơi này, ánh mắt tất cả học sinh hệt như đèn pha tầm xa.

"Trời ạ! Chồng tui nói chuyện với vợ tui kìa!"

"Tui nhất thời không biết nên ghen ai mới là đúng đây?!"

"Dùng xấp tiền lớn cầu một đôi tai có thể nghe thấy những gì họ đang nói, làm ơn!"

Lục Chẩn liếc mắt ra đằng sau Sở Ân, trông thấy rất nhiều nam sinh trong lớp đang thò đầu ra nhìn, đột nhiên cảm thấy đầu lưỡi hơi chua cay.

Anh nhịn xuống, không nhịn được: "...Độ hot của cậu cao ghê."

Sở Ân: "??"

Chẳng lẽ Tống Triệu Lâm nói thật, độ hot hiện tại của cô đã cao đến mức khiến tên chó Lục Chẩn cảm thấy nguy hiểm rồi ư?

Đừng nói, nó cũng rất sảng khoái.

Nhưng bên ngoài Sở Ân vẫn duy trì thiết lập nhân vật của mình, ngoan ngoãn chất phác: "Ồ, thế sao, tôi cũng không để ý."

Lục Chẩn rủ mắt nhìn khuôn mặt cô, con ngươi đen kịt ẩn náu sau hàng mi mắt cực kỳ sâu sắc.

Là đang giả vờ ngoan ư?

Là... chỉ giả vờ ngoan trước mặt anh sao?

Trái tim Lục Chẩn hơi thắt lại, đầu ngón tay buông thõng bên hông khẽ cuộn lại, thấp giọng thăm dò nói: "Sở Ân, tôi không thích... học sinh ngoan."

Khó hiểu mà sâu xa, chỉ mình anh biết, đến cả thanh điệu cũng căng thẳng đôi chút.

Sở Ân chợt ngước mắt lên, trịnh trọng làm ra vẻ: "Vậy thành thật xin lỗi, tôi đi ngay đây."

Lục Chẩn ngẩn ra: "Không phải..."

Sở Ân nói xong trực tiếp chuồn đi, bóng người thậm chí còn hoạt bát hơn so với bình thường.

Không sai! Anh không nhìn lầm! Chính là tôi!!

Tôi chính là HỌC! SINH! NGOAN! MÀ! ANH! KHÔNG! THÍCH!!

Xem ra thiết lập nhân vật của cô đã thành công bước đầu, cứ tiếp tục đi, không được dừng!

Xông lên! Sở Ân hận không thể vung tay hét lên.

Lục Chẩn nhìn bóng lưng cô, hồi lâu sau mới nhận ra sống lưng mình đã đông cứng đến hơi tê dại, lúc này có loại cảm giác chua xót sau khi băng chậm rãi tan ra.

Anh dựa vào vách tường, một lát sau bất đắc dĩ mỉm cười.

Lần tới muốn tiếp tục thể hiện rõ ràng hơn một chút không?

-

Lễ đính hôn giữa nhà họ Trần và Sở được định vào ngày sinh nhật của Trần Hiên Viên.

Dù sao hôn nhân thương mại cũng là chuyện lớn, liên quan đến nhiều quyền lợi, hai nhà bàn bạc hơn một tháng cuối cùng mới quyết định xong.

Tiệc sinh nhật cậu chủ nhà họ Trần, đồng thời vừa là lễ đính hôn của hai nhà Trần Sở nên tất nhiên bố trí rất lớn, thư mời được gửi đến các nhà quyền thế toàn thành phố.

Gần đây Sở Thu Thu đã bớt giở trò quỷ trước mặt Sở Ân đi, một lòng một dạ dồn hết lên thân phận mới của mình. Hôm nay là lễ đính hôn, nhìn các nhân vật nổi tiếng cả trường, cô ta cảm thấy vô cùng mát mặt.

Nhà họ Sở có hai đứa con gái nhưng người đính hôn là cô ta. Địa vị, thân phận này hiển nhiên không cần nói cũng biết, Sở Thu Thu cảm thấy cực kì hài lòng.

Hơn nữa trong số những người này không thiếu bạn học, thậm chí cô ta còn thấy đàn anh Trịnh Du, người từng lấy lòng cô ta trước đây.

Sở Thu Thu đắc ý nghĩ, nhìn mình hoa thơm đã có chủ chắc hẳn đàn anh sẽ cô đơn nhỉ.

Bởi vì không lâu trước đó nhà họ Trần đã làm mất lòng Lục Chẩn một lần nên lần này cũng gửi thiệp mời cho nhà họ Lục—— Tuy họ biết mình không đủ tư cách mời Lục thiếu gia đến, nhưng lòng thành nhất định phải có.

Sở Ân xem trước kịch bản, đúng là có một đoạn miêu tả.

Thiệp mời được gửi đến chỗ Lục Lân Uyên, anh ta cầm thiệp mời hỏi Lục Chẩn có muốn tới hay không, Lục Chẩn liếc qua, lạnh nhạt từ chối.

Một vài câu thoại đơn giản dường như không phải tuyến nội dung chính, không biết tại sao cũng được viết vào.

Nhưng Lục Chẩn không đến thì ngược lại Sở Ân có thể yên tâm đi tiệc——

Để đề phòng tên dở hơi Trần Hiên Viên đến giở trò, cô phải kiên trì tới cùng.

Tuy không biết tình hình cụ thể hiện tại của công ty nhà họ Sở, nhưng cho dù nhà họ Sở phá sản, thông gia hai nhà gãy gánh giữa đường thì cũng không đời nào cô muốn dính vào đống phiền toái lớn Trần Hiên Viên.

Chuyện thông gia này, cô - chủ tịch Ân bá đạo không cho phép xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào!

Trần Hiên Viên, Sở Thu Thu, hai anh chị nhất định phải KHÓA! CHẶT! CHO! TÔI!![2]

[2] Khóa chặt: để hình dung việc trói chặt một cặp đôi với nhau. Khóa chặt hay dùng trong giới fan, mọi người thường nói 'khóa chặt cp' để bày tỏ lời chúc tốt đẹp nhất đến "cặp đôi mới". Cũng có người nói khóa chặt mình với idol, tiêu biểu là tình cảm giữa cá nhân và minh tinh, trăm năm cũng không thay đổi.

Chìa khóa tôi nuốt rồi!!!

Chẳng bao lâu, quy trình lễ đính hôn bắt đầu, cặp vợ chồng chưa cưới và cha mẹ hai bên là nhân vật chính, những người khác có thể vây xung quanh để xem. Trên sân khấu, Sở Thu Thu ăn mặc lộng lẫy, nụ cười ngượng ngùng, mà ánh mắt Trần Hiên Viên lại hơi man mác buồn.

Sở Ân rất khâm phục đôi mắt biết nói của anh ta, đến cảm xúc "man mác buồn" phức tạp như vậy cũng có thể phô bày ra...

Sở Thật vẫn luôn ở cạnh Sở Ân, mãi đến khi quy trình đính hôn cơ bản đã hoàn thành, xe thức ăn đẩy đến thì anh mới rời đi lấy chút đồ ăn cho Sở Ân.

Dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người, hôn lễ hai nhà Trần, Sở cuối cùng cũng chính thức được xác định.

Nhưng ngay khi xuống sân khấu, đôi mắt man mác buồn của Trần Hiên Viên bỗng dán vào Sở Ân trong góc.

"?" Sở Ân đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Đúng lúc này, một ánh mắt rực lửa khác lại rơi lên người cô.

Một bên khác, Trịnh Du cũng nhìn cô thắm thiết, tựa như có lời muốn nói.

Sở Ân:...Hai tên đàn ông nhơ nhớp làm cho cái cốt truyện vốn đã rác rưởi này càng trở nên tồi tệ hơn.

"Cho tôi xem kịch bản một chút..." Sở Ân yếu đuối gõ hệ thống.

【 Địa điểm: Phòng tiệc. Nhân vật: Sở Ân, Sở Thu Thu, Trần Hiên Viên, Trịnh Du.】

【 Lòng Trần Hiên Viên đang nhói đau—— ban nãy cô ấy nhìn mình như vậy, có phải trong lòng cũng rất đau hay không? Cô ấy nhất định đang suy nghĩ: "Tại sao người đứng bên cạnh Hiên Viên lại là em gái mà không phải là mình!"...】

Sở Ân xem một câu đã mù luôn con mắt.

Cô kìm cơn buồn nôn, xem tiếp hai hàng bên dưới.

【Trần Hiên Viên biết là không đúng, anh ta vừa mới đính hôn với em gái cô, thế nhưng có mấy lời bây giờ mà không nói thì có lẽ cả đời cũng không còn cơ hội! Anh ta hạ quyết tâm, nhanh chân đi đến trước mặt Sở Ân.】

【Trần Hiên Viên ngắm nhìn cô, hung hăng mặc sức nói ra tất cả yêu ghét chân thật trong lòng mình.】

Vì hành động không thích đáng của Trần Hiên Viên, tin đồn chị em nhà họ Sở bất hòa, hai cô gái tranh giành một người đàn ông nhanh chóng lan truyền ra trong giới nhà giàu.

"..." Sở Ân sắp ngất đến nơi rồi.

Càng tuyệt vời hơn khi kế tiếp còn có một cuộc tấn công dữ dội nữa.

【Trịnh Du cũng quyết định nhân cơ hội này để bù đắp sai lầm bản thân. Gã đi tới trước mặt Sở Ân, thâm tình chân thành thổ lộ tình cảm của mình.】

Lũ chó này!!! Aaaa đồ chó!!!!

Trong tài khoản Sở Ân có một quyền hạn câu và một quyền hạn đoạn mà hồi trước gom góp được. Bây giờ quyền hạn rất quý giá, cô thật sự không nỡ dùng lên hai tên thiểu năng trí tuệ này.

Hệ thống học tập: "Vẫn còn thẻ đạo cụ đó~ trong tài khoản kí chủ có một tấm [thẻ cắt bỏ] và một tấm [thẻ cụm từ]."

Xa xa, hai tên đàn ông đã bắt đầu di chuyển về phía cô.

Sở Ân: "Mau lên, thẻ cắt bỏ——"

Cô không rảnh nghĩ nhiều, dứt khoát xóa bỏ những câu tên Trần Hiên Viên đi tới nói với cô đi, còn chưa gạch xuống tiếp, hệ thống bất thình lình nhắc nhở cô đã đạt số từ trực tuyến.

Sở Ân: "?? Chỉ có thể xóa một chút như vậy ư?!"

Hệ thống học tập: "Đã 140 kí tự rồi nha~"

Sở Ân: Mẹ kiếp, sao Trần Hiên Viên nói nhiều thế không biết???

"Sau khi sử dụng thẻ cắt bỏ, miêu tả cốt truyện còn lại sẽ tự động nối tiếp giúp tình tiết tiếp diễn tính ngẫu nhiên sẵn có nhất định."

Sở Ân nheo mắt nhìn thử kịch bản thay đổi ngẫu nhiên.

Sau khi phần nội dung ở giữa bị xóa, đầu đuôi liên kết qua lại.

Trở thành... Trần Hiên Viên và Trịnh Du giáp mặt, cùng nói ra tâm sự với nhau.

"..."

Thật sự xin lỗi.

Lặn đây. Tạm biệt.

...

Giữa đại sảnh tiệc, hai người đàn ông không tìm được bóng người loanh quanh kia nhưng cuối cùng lại nhìn thấy nhau.

Không nói rõ là bị cái gì thúc đẩy, Trần Hiên Viên khàn giọng nói ra những lời trong lòng.

Trịnh Du cũng như thể bị mê hoặc, thâm tình thổ lộ tâm tư của mình.

Dứt lời, hai người nhìn nhau không nói câu gì.

Sau khi Trịnh Du lấy lại tinh thần:...Thằng này đúng là ngấy như sử thi!

Trần Hiên Viên phản ứng lại:...Tên đàn ông này đúng kiểu mắc ói điển hình trong sách giáo khoa!

Hai người đối mặt giây lát.

"Ọe——"

Cả hai đều ói ra ngoài.