Lục Chẩn đưa tay lên che miệng, không nén được cười.
Trong mắt tràn đầy ý cười, anh nhìn thiếu nữ trên bục giảng, nghĩ: hóa ra con mọt sách nhỏ cũng biết nói chuyện cười.
Cho dù là để giải vây hay để làm tiêu tan sự xấu hổ, bộ dạng cô trịnh trọng vỗ tay nói xuất sắc thật đáng yêu.
Đàm Khoa bên cạnh cũng không nhịn được bật cười.
"Fuck, người top 1 khối này cũng thú vị ghê."
Nói thật, ban nãy cậu chàng cũng lờ mờ cảm thấy Sở Thu Thu có hơi hùng hổ dọa người, nhưng không ngờ bản thân cô ta sau một trận to mồm thì không nói thêm được câu nào, cũng hài hước ghê.
Không riêng gì cậu chàng thấy buồn cười, thật ra trong lớp có rất nhiều người đang nén cười, bả vai run run.
Nhưng ngặt nỗi Sở Thu Thu là bạn cùng lớp, thế nên dù thế nào vẫn phải giữ lại chút mặt mũi cho nhau.
Sau khi Sở Ân cấm kẻ phiền phức Sở Thu Thu phát ngôn, cô rốt cuộc cũng trót lọt hoàn thành phần của mình, tiếp đó lùi qua một góc, lẳng lặng chờ đợi. Đến lúc bạn học hạng nhì hạng ba nói xong, bọn họ liền xếp hàng ra ngoài.
Ba người đều là học sinh ngoan, điệu bộ xếp hàng ra ngoài y như học sinh tiểu học, khiến người ta không nhịn được cười.
Ánh mắt Lục Chẩn cuối cùng rơi lên người Sở Ân, nhìn cô theo sau người khác, hơi cúi đầu, cánh tay đong đưa qua lại, cực kì ngoan ngoãn.
Lục Chẩn liên tục nhìn theo cô rời đi, có chút hụt hẫng.
Bọn họ cũng coi như có quen biết, vậy mà từ đầu đến cuối, cô đều không nhìn anh lấy một cái.
Nhóm học sinh giỏi vừa đi, lớp quốc tế lại bắt đầu ầm ĩ. Bọn họ vốn cho rằng loại chia sẻ của học sinh giỏi sẽ vô cùng nhàm chán khô khan, thế nhưng bầu không khí hôm nay lại có phần sôi nổi đến khó tin, nhất là người top 1 khối quá xinh đẹp, bọn họ hiển nhiên không cảm thấy lâu chút nào.
Chờ khi Sở Ân đi rồi, sự ức chế quái lạ của Sở Thu Thu mới được giải trừ.
Cô ta dồn sức hít một hơi lớn, sau khi lấy lại được quyền lên tiếng thì vội vàng giải thích với các bạn học hai bên: "Vừa rồi tôi đột nhiên không nói được thành lời!"
Bạn học miễn cưỡng gật đầu: "Thế à."
Đột nhiên không nói được thành lời, đó không phải là đột nhiên không biết nói gì à? Vậy còn đi phản bác người ta làm gì.
Sở Thu Thu biết người khác không tin, cô ta sốt ruột đến mức đỏ bừng mặt: "Thật đấy, thật ra tôi muốn nói: Hermann Ebbinghaus đã nghiên cứu đường cong dựa trên dữ liệu cá nhân của mình, không nhất định áp dụng được cho tất cả mọi người!"
Mặt bạn học càng trở nên khó tin: Thế sao ban nãy cậu không nói??
Sở Thu Thu dâng lên một cảm giác bất lực.
Hai lần rồi! Một lần là trong vũ hội toàn trường, cô ta bỗng không kiểm soát được mà bắt đầu nhảy múa một cách kì lạ! Một lần là bây giờ, cô ta bỗng không khống chế được bản thân, không nói được nên lời.
Thật ra nếu Sở Thu Thu thông minh hơn một chút, cô ta có thể sẽ nhớ được nhiều chỗ kì lạ hơn. Chẳng hạn như rượu vang đỏ ngon ngọt của mình chợt biến chất, mẩu giấy được viết tên chợt hóa thành chính mình, vân vân mây mây các chuyện xảy ra trước đây, đáng tiếc Sở Thu Thu cũng không thông minh đến vậy.
Theo vẻn vẹn những gì cô ta còn nhớ được từ hai sự cố quỷ dị này, Sở Thu Thu chỉ có thể tìm thấy một điểm chung, đó chính là người trong cuộc đều có Sở Ân.
—— Lẽ nào có liên quan đến chị ta?!
Sở Thu Thu mất kiểm soát lao ra khỏi phòng học, tìm thấy Sở Ân còn chưa đi xa, kéo cô lại: "Yêu nữ!"
Sở Ân: "??"
Danh xưng này đúng là rất mới mẻ.
"Có chuyện gì sao" Giọng Sở Ân lành lạnh: "Em gái?"
Sở Thu Thu thấy ánh mắt khó hiểu của những người xung quanh, bình tĩnh lại một chút, cúi đầu nói: "Có phải là chị không?"
Sở Ân nhìn cô ta, biết sau mấy lần bị trị, cô em gái cuối cùng đã hiểu ra. Thật ra Sở Ân không phải sợ cô ta, nhưng bởi vậy mà cô nghĩ đến người kia, không biết Lục Chẩn có phát hiện ra điều gì bất thường không.
Tuy bàn tay vàng này hùng mạnh ở chỗ thần không biết quỷ không hay, chỉ có mình cô biết, song chung quy vẫn phải cẩn thận một chút.
Sở Ân lùi lại hai bước, cách xa cô ta ra một chút: "Chị làm sao?"
Sở Thu Thu hiếm khi không tỏ ra ngây thơ trong sáng, khẽ nghiến răng nghiến lợi: "Có phải chị đã làm gì đó với tôi không?"
Người qua lại trong hành lang, có không ít người nhận ra bọn họ, vừa thấy tiết mục tranh chấp của hai chị em, lập tức không dời nổi bước chân.
"Đù má, đó không phải là Sở Ân à?
"Và cả em gái cậu ấy——"
"Chuyện gì vậy, sao nhìn như đang cãi lộn thế?"
Sở Ân rất khó chịu với cảm giác bị ép buộc, bị vây xem, giữa lông mày xuất hiện thêm mấy phần lạnh lùng.
"Làm gì với em á?" Sở Ân nhìn cô ta: "—— Nhường em mười năm mưu tính à?"
Khuôn mặt Sở Thu Thu trắng bệch.
Mặc dù xung quanh không nhiều người, nhưng trong nháy mắt, cô ta vẫn có cảm giác bị vạch trần.
Quả nhiên Sở Ân không nói nhưng thật ra vẫn tự tin kiêu ngạo với thân phận thiên kim thật của mình? "Nhường em mười năm", lời này sẽ làm người kh&aacutaacute;c đoán được sao? Không được, cô ta quyết không thể để mọi người biết được chân tướng!
Sở Thu Thu đã sớm quăng hết những chuyện muốn chứng thực ban nãy đi, vội vã nói thêm: "Chị ơi, chị đừng nghịch nữa, em đang trêu chị thôi mà! Buổi tối tan học chị em ta cùng về nhé?"
Sở Ân mỉm cười, xoay người đi: "Ai muốn về cùng cô chứ."
Cảnh này bị nhiều người nhìn thấy, chẳng được bao lâu, trên diễn đàn đã có người đăng bài bàn luận về chuyện này.
[Chị em mâu thuẫn? Chứng cớ xác thực quan hệ chị em nhà họ Sở bất hòa?]
Chủ tus đăng một đoạn văn, miêu tả sự tình ban nãy trong hành lang.
#1: Thật ra mười mấy năm không chung sống, quan hệ không thân thiết là chuyện bình thường.
#2: Trước kia tôi đã nói mà chẳng ai nhắc đến. Mọi người không cảm thấy trông Sở Ân và Sở Thu Thu na ná nhau sao? Hai người bọn họ rốt cuộc có phải sinh đôi không? Nhà họ Sở chưa từng công khai nói rõ.
#3: Tuy thế nhưng bạn trên nói như thể bôi nhọ Ân vậy.
#4: @#3, +1
#7:??? Từ lúc nào mà nhỏ nhà quê có thêm nhiều kẻ bợ đít thế.
#8: @#7, nếu như cậu cũng xinh đẹp, có thể đạt được hạng nhất trong kì thi và giành được quán quân bida thì tôi cũng sẽ bợ đít cậu.
Mười mấy bình luận kế tiếp hoàn toàn chạy lạc đề, hai phe ra trận cấu xé nhau ngay trong bài đăng.
Trong phòng học lớp 5, Tống Triệu Lâm cầm điện thoại, xem say sưa.
Người hai bên điên cuồng cấu xé nhau, cậu cũng lấn sân vào khịa: "Đúng rồi! Đổi thành tôi tôi cũng bợ!"
Sau đó bắt đầu có người dí theo chửi mắng cậu.
Tống Triệu Lâm hớn hở đưa điện thoại cho Sở Ân coi: "Chị Ân, chị hot ghê! Chị xem nhiều người ầm ĩ vì chị chưa này."
Sở Ân đang học thuộc, nghe vậy tranh thủ ngẩng lên nhìn qua.
Mấy người này thật rảnh háng.
Cô cầm lấy điện thoại Tống Triệu Lâm, tìm trên trình duyệt ra một đoạn trích chửi rủa văng toàn sản phẩm bài tiết, sau đó trực tiếp copy rồi bình luận vào bài đăng.
Đoạn chửi đổng uy phong lẫm liệt này vừa gửi lên, dưới bài im bặt.
Sau đó Sở Ân quay ra chọn report, lý do báo cáo: "Ngôn từ tục tĩu, ác ý kích động chiến tranh."
Mấy phút sau, bài đăng đã bị xóa.
Tống Triệu Lâm nhìn một loạt các thao tác của cô, kinh ngạc vỗ tay.
Kết quả chưa đến một phút, cậu lại gào khóc: "Chị, chị dùng tài khoản của em để chửi, em bị chặn bình luận rồi! Một tuần sau mới được gỡ!"
Sở Ân nhìn cậu hệt như một người cha nghiêm khắc: "Ít dạo diễn đàn lại và học nhiều tí đi, con trai ngốc."
Có điều từ khi Tống Triệu Lâm chỉ có thể xem mà không thể rep bình luận, thời gian dạo diễn đàn thật sự giảm đi nhiều, lên lớp còn chăm chú nghe giảng một lúc.
Sở Ân hoàn thành nhiệm vụ học tập hôm nay xong, sau khi hệ thống "Ting" lên, cô nhận được quyền hạn sửa một chữ duy nhất.
Cô đã quen với hình thức trước mắt, đạt được phần thưởng to nhỏ liên quan trực tiếp đến độ khó của nhiệm vụ học tập. Gần đây, trí nhớ của Sở Ân được đề cao, vốn tích lũy nhiều lên, vì vậy cấp độ nhiệm vụ trước đây cũng bị hạ thấp. Ví dụ cùng là học thuộc sách, trước kia có thể nhận được quyền hạn một từ, còn bây giờ lại chỉ có thể nhận được một chữ.
Cho tới nay, quyền hạn cao nhất Sở Ân nhận được là câu, cao hơn nữa là gì đây?
"Kí chủ cứ tự do mà tưởng tượng~" Hệ thống học tập bỉ ổi nói.
Để nhận được cấp độ quyền hạn cao hơn, Sở Ân cảm thấy mình hẳn nên tìm một số nhiệm vụ khó hơn. Chẳng hạn như cuộc thi diễn thuyết tiếng Anh lần trước là cấp thành phố, vậy nếu như cô tham gia cuộc thi có tính chất cấp tỉnh hoặc cấp quốc gia, thì có phải sẽ đạt được quyền hạn cao hơn không?
Sở Ân im lặng suy nghĩ trong chốc lát.
Với tư cách là học sinh cấp ba, nhiệm vụ học tập khó nhất là gì...?
Thi đại học?
Giả dụ, cô nói giả dụ, cô có thể giành được vị trí đứng đầu trong kì thi đại học, vậy cấp độ cao nhất của quyền hạn sẽ lớn đến mức nào?
Lòng Sở Ân hơi nóng lên.
Loại cảm giác tựa như chúa tể thế giới này có vẻ rất ảo tưởng sức mạnh nhưng thật sự... quá đã. Kiếp trước mặc người hϊếp đáp, kiếp này mặc sức hoành hành, còn gì sảng khoái hơn được đây.
Đến lúc ấy, tên đàn ông chó gì đó, thiết lập nhân vật ánh trăng sáng chết sớm rác rưởi gì đó đều không thể ngăn cô một bước lên mây——
Sở Ân chỉ nghĩ thôi đã thấy tràn trề cảm xúc mãnh liệt vô hạn với học tập.
Hệ thống học tập lặng lẽ nhìn, nghĩ thầm: Nữ vương Ân, càn rỡ vô hạn [chắp tay]
"Nhanh, còn có nhiệm vụ khác không!" Sở Ân bỗng gõ hệ thống.
Hệ thống học tập: "...Có."
Gặp phải kí chủ có tinh thần nghề nghiệp mạnh mẽ, đúng là đỡ lo.
-
Gió lạnh tháng mười hai vù vù thổi qua.
Hơi thở Giáng Sinh trong sân trường dần trở nên nồng đậm.
Mấy ngày nay, vật liệu cây thông Noel đã được chuyển đến trường học từng chút, bắt đầu khởi công.
Ngoài việc học để chuẩn bị cho cuộc thi cuối kì, chủ đề câu chuyện của mọi người cũng không thể tách rời khỏi lễ Giáng Sinh kế tiếp.
"Nè, chuẩn bị xong quà chưa? Năm nay tặng gì thế."
"Tôi không nghĩ ra được gì, đang tính mua mô hình giống năm ngoái?"
"Mặc dù chưa nghĩ ra đồ tặng, nhưng tôi biết tôi muốn gì!—— rất muốn bốc trúng của anh Chẩn nha!"
"Hu hu anh Thu Trạch, hay anh Sở Thật cũng được, aaa chắp hai tay trước ngực."
Ra chơi Khương Nghiên cũng chạy tới, cô ấy ngồi trước mặt Sở Ân hỏi: "Ân Ân, cậu nghĩ ra được quà chưa? Cậu định tặng gì?"
Cô ấy vừa hỏi, xung quanh có rất nhiều con mắt lặng lẽ nhìn qua.
Nói thật, giống như các nữ sinh muốn bốc được quà của Lục Chẩn, rất nhiều nam sinh trong lớp muốn bốc được quà của Sở Ân.
Nhưng Sở Ân chưa hề suy xét đến vấn đề này, được Khương Nghiên hỏi mới nghĩ tới.
"Có thể... có lẽ là.. làm bánh quy?" Sở Ân trả lời không chắc chắn.
Cô thật sự không có sáng tạo hay ý tưởng gì, vẫn là chọn đồ giống kiếp trước. Nhưng cũng chẳng quan trọng, dù sao lần này sẽ không tiếp tục rơi vào tay Lục Chẩn nữa.
Khương Nghiên lại kinh ngạc trợn to mắt: "Cậu lợi hại quá! Đến cả cái này cũng biết!"
Cô ấy là công chúa nhỏ trong nhà, bình thường chỉ có trách nhiệm học tập, mấy thứ linh tinh như nấu ăn đều bó tay chịu chết.
Sở Ân xua tay: "Thật ra không khó, lần tới sẽ dạy cậu."
Tống Triệu Lâm nghe lén một lúc lâu, không nhịn được: "Thật là bánh quy ư!"
Huhuhu cậu cũng muốn bốc trúng quà của chị Ân!
Sở Ân gật đầu, sau đó xoa đầu của Khương Nghiên và Tống Triệu Lâm, đứng dậy đi wc.
Cô vừa đi, nam sinh xung quanh lập tức chạy đến: "Lâm Tử, quà của Sở Ân là gì thế?"
Tống Triệu Lâm lại bắt đầu làm giá: "Bí mật—— Chỉ có tôi và Tiểu Nghiên Nghiên biết thôi."
Khương Nghiên cũng bất đắc dĩ khoe khoang với cậu ta.
"Cậu nói cho bọn tôi biết đi!"
"Đến lúc đó mọi người cùng cạnh tranh công bằng, ai cũng có thể bốc được!"
Tống Triệu Lâm hả hê từ chối.
Cậu mặc kệ, cậu nhất định phải phát huy lợi thế địa lý được trời ưu ái của bạn cùng bàn, nhớ kĩ hình dáng hộp quà của Sở Ân, sau đó bốc trúng!
Ahihihihi!!
...
Vào đêm Giáng sinh, trên đường về nhà, Sở Ân dặn tài xế dừng lại ở siêu thị, cô đi vào mua bột bánh ngọt và bơ, tiện thể mua luôn hũ bánh quy.
Về nhà cơm nước xong xuôi, cô lên tầng học bài, chờ đến khi dưới tầng không còn ai, Sở Ân mới đi xuống nhà bếp.
Dụng cụ làm bánh nhà họ Sở đều có đủ, kiếp trước cô buồn chán, không ít lần nghịch ngợm mấy món này, nhanh chóng bắt đầu thao tác.
Đầu tiên đun chảy bơ, kế tiếp rắc đường lên, dùng phới l*иg khuấy đều cho tan vào nhau. Đánh trứng rồi đổ dung dịch trứng vào, sau đó dùng máy đánh trứng trộn đều. Rây tiếp bột bánh ngọt vào tạo thành một khối bột. Đến bước này, về cơ bản đã hoàn thành.
Cô tiếp tục vê khối bột thành hình que, lấy màng bọc thực phẩm bọc lại và ướp lạnh một lúc. Nhân dịp này, Sở Ân lên tầng làm bài tập.
Sau đó cô xuống tầng lần nữa, cắt que ra thành nhiều viên tròn nhỏ, đặt vào giấy dầu trên khay nướng, ném vào lò nướng đã được làm nóng là xong.
Không lâu sau, vị ngọt đã tỏa từ phòng bếp ra khắp bên ngoài.
Khi Sở Thật xuống tầng ngửi được, anh vô thức đi qua theo mùi thơm.
"Em đang nướng bánh quy à?"
Sở Ân quay lại, thấy anh trai: "Vâng, quà sáng mai ạ."
Sở Thật trầm mặc hai giây, sau đó giả bộ như không có chuyện gì xảy ra mà hỏi: "Ân Ân, em định dùng hộp quà gì? Chỗ anh còn dư, em có muốn dùng của anh không?
"..." Sở Ân nói: "Anh, anh muốn ăn thì cứ nói thẳng là được."
"À" Sở Thật gật đầu: "Muốn ăn."
Sở Ân bật cười.
Những chiếc bánh quy nhỏ được nướng rất nhanh, nửa giờ sau đã ra lò.
Sở Thật nóng lòng muốn nếm thử, sau đó hỏi cô: "Em cho thật hả?"
Sở Ân cười đáp: "Cho anh ăn no trước đấy."
Sở Thật hài lòng, ăn mấy miếng rồi mới hỏi: "Muốn đưa cho bọn họ không?"
Sở Ân khựng lại, cô biết người anh trai đề cập đến là cha mẹ Sở và Sở Thu Thu, tùy ý nói: "Em thì quên đi, anh muốn thì đưa."
Sở Thật lập tức nói: "Đồ em làm đương nhiên là do em quyết định. Vậy thì không đưa nữa, vừa khéo anh được ăn nhiều hơn một chút."
Sở Ân không có cảm tình với nhà họ Sở, điều này Sở Thật cảm nhận rất rõ ràng. Nhưng anh không cảm thấy có gì không đúng, ngay cách làm của cha mẹ, anh cũng không nghĩ Sở Ân sẽ có một chút lưu luyến nào với cái nhà này.
Em gái bằng lòng chung sống vui vẻ với anh, anh đã thấy đủ rồi.
Hai anh em ăn rất nhiều bánh quy, sau đó Sở Ân cẩn thận đặt quà sang một bên.
Tiếp đó, cô cúi đầu nhìn đống rác mình tạo ra, định cầm đi vứt. Sở Thật ăn nhiều bánh quy như vậy, không thể thoái thác mà đảm nhận việc đổ rác, anh hớn hở đẩy Sở Ân về phòng, còn mình thì mang rác ra ngoài vứt.
Đêm nay là đêm Giáng Sinh.
Lục Chẩn quanh quẩn trong biệt thự hồi lâu.
Gió bấc lạnh lẽo thổi xuyên qua áo khoác Lục Chẩn, ngay cả sợi tóc cũng rùng mình, nhưng anh không về.
Anh muốn thử vận may. Nói câu đêm Giáng Sinh vui vẻ.
Lục Chẩn đi tới đi lui rất nhiều lần, lâu đến mức mèo không ưa mà gào anh. Cuối cùng, cửa lớn nhà họ Sở cũng mở ra.
Đáy lòng anh căng thẳng, thản nhiên rủ mắt đi đến, sau đó ngẩng đầu nhìn lên, liền gặp ngay khuôn mặt hồng hào hạnh phúc của Sở Thật.
"..."
Ánh mắt hai người phút chốc chạm nhau trong không trung, dường như tóe ra một tia lửa không thân thiện nào đó, sau đó từng người dời mắt đi.
Sở Thật cầm rác, lúc vừa kề vai Lục Chẩn thì chợt nói: "Chờ bên ngoài giữa đêm khuya thế này không lạnh à?"
Lục Chẩn lạnh nhạt nói: "Đúng lúc đi qua mà thôi."
Sở Thật "Ồ" lên một tiếng, khịa: "Vẫn là trong nhà ấm áp—— Như tôi, mới vừa được ăn bánh quy em gái tự làm."
Lục Chẩn: "...Em gái nào?"
Sở Thật cười xán lạn: "Ân Ân đó."
Lục Chẩn: "..."
Sở Thật vứt rác xong thì đi ngay, cửa lớn đóng "rầm" lại, đèn led tầng một nhà họ Sở cũng tắt.
Lục Chẩn đứng trong gió, một lúc lâu sau mới khẽ thở dài.
Đau thật đấy.
-
Lễ Giáng Sinh sáng hôm sau, Tống Triệu Lâm hiếm khi đến sớm, ngồi xuống đã thấy trên bàn Sở Ân đặt rất nhiều socola, đủ loại nhãn hiệu, mùi vị, hình dạng.
Cậu lại liếc qua bàn mình, chỉ có một ít socola, loại hình tam giác.
Hơn nữa nhìn xung quanh, trên bàn cả lớp, đều có.
Là lớp trưởng lấy quỹ lớp ra mua.
"Fuck." Tống Triệu Lâm cực kì đau xót.
Không lâu sau, Sở Ân đến, Tống Triệu Lâm lập tức tiến vào trạng thái chuẩn bị.
Sở Ân nhìn một đống đồ trên bàn mình, hơi kinh ngạc. Cô có thể cảm nhận được thái độ khác trước của các bạn học, nhưng cả hai đời đều chưa từng có loại đãi ngộ này.
Cảm giác cũng không tồi.
Sở Ân để cặp sách xuống, tùy ý móc hộp quà của mình ra trong ánh mắt lén lút của Tống Triệu Lâm.
Ấy thế mà cô lại tìm được một cái hộp giấy trắng mà không biết trước đây dùng để làm gì, còn cả nơ bướm bên trên, hoa văn gì đó, tất thảy đều không có!
"Thế này chị không sợ sẽ không có ai bốc à!!"
Sở Ân: "Không quan trọng."
Tống Triệu Lâm đau lòng nhức óc, cầm hộp để xuống dưới ngăn bàn, kiên quyết dùng bút huỳnh quang tô đan xen xanh lam, xanh lục, vàng lên hộp, sau đó lấy bút huỳnh quang màu hồng nhạt vẽ chữ thập, còn bonus thêm một cái nơ bướm.
"..." Sau khi Sở Ân nhìn thấy, suýt nữa nện cậu: "Cái này thậm chí còn xấu hơn!!"
Tống Triệu Lâm cợt nhả cất quà của cô vào ngăn bàn, sau đó vui vẻ chạy đi.
"—— Nhớ đặt quà bí mật, đừng để ai nhìn thấy nhé!"
Sở Ân bất đắc dĩ duỗi tay đẩy quà sâu vào ngăn bàn, cảm thấy mất mặt.
Cô vừa muốn rút tay ra, mu bàn tay bỗng đυ.ng phải một thứ lành lạnh trong góc sâu ngăn bàn. Cô lấy ra nhìn, là một quả bình an[1] đỏ rực.
[1] Táo - 蘋果 (píng guǒ), đồng âm với Bình an - 平安 (ping'an), vì vậy ở Trung Quốc, táo được dùng để thay cho lời chúc bình an.
Trên cuống quả được thắt một sợi nơ, Sở Ân tháo ra xem, chữ viết bên trên không rõ lắm, nhưng vẫn lờ mờ một câu:
"Đêm Giáng Sinh vui vẻ."
Sở Ân hơi khó hiểu.
Đêm Giáng Sinh cũng qua rồi, sao vẫn còn có người tặng táo?
Dưới gốc cây thông noel trong đại sảnh đã có người đặt quà. Bình thường mọi người đều không đi chung, ẩn mình rồi vội vàng chạy ngay, chơi kiểu không đoán được số mệnh.
Tống Triệu Lâm ôm quà của mình, vui sướиɠ lẩn đến lớp quốc tế trước.
Cuối phòng học, Lục Chẩn đang nhoài người lên bàn ngủ.
Tống Triệu Lâm ngồi xuống: "Anh Chẩn ngủ không ngon à."
Đàm Khoa lắc đầu tỏ vẻ không biết. Hôm nay anh Chẩn đến sớm lạ thường, lúc cậu chàng đến thì anh đã nằm nhoài ra ngủ rồi.
Lục Chẩn bị đánh thức, nhíu mày ngồi dậy.
Anh dậy rất sớm, đến lớp 5 khi vẫn chưa có ai rồi đặt quả bình an vào sâu trong ngăn bàn cô, thay cho những lời không thể nói ra.
Tống Triệu Lâm không nhịn được chia sẻ niềm vui sướиɠ với đám anh em: "Năm nay tôi chắc chắn sẽ bốc trúng quà của bạn ngồi cùng bàn!"
Lục Chẩn vốn đang buồn ngủ, mí mắt bỗng ghét bỏ, nhìn về phía cậu.
Đàm Khoa cười: "Dựa vào cái gì, chắc chắn người ta có rất nhiều người muốn bốc trúng!"
Mắt Lục Chẩn hơi rủ xuống, không nói gì.
Tống Triệu Lâm cười đắc ý: "Tôi đã nắm chắc được kiểu dáng hộp quà của bạn cùng bàn!"
Là một tên lớn người nhiều chuyện, quanh năm không nhịn được không hỏi tự trả lời, nói thẳng: "Cái kia của cậu ấy vốn là cái hộp trắng, tôi đã tô đủ loại màu sắc lên, bên trên còn vẽ thêm một cây thánh giá màu hồng, hahahaha!"
Đàm Khoa nghe xong líu lưỡi: "Nghe sợ thế."
Mà bên cạnh, Lục Chẩn rốt cuộc nở nụ cười.
"...À."
Ra vậy.
Mãi đến lúc tan học buổi chiều mới gom đủ quà, phân đoạn bốc quà kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhất cuối cùng đã tới.
Vừa đến giờ, tầng một đại sảnh đã lập tức đông nghịt người.
Quà chất đống dưới gốc cây thông Noel, bảo vệ trường học xếp thành vòng tròn, duy trì trật tự.
"Chỉ có thể chọn một cái! Chọn rồi không thể đổi!"
"Từng nhóm tiến vào một, không được gấp gáp để tránh dẫm đạp!"
Truyền thống lâu đời này của Oái Văn chung quy đã hoạt động nhiều năm, mặc dù mọi người đều rất phấn khởi, nhưng dù sao vẫn còn trật tự.
Sở Ân bị Khương Nghiên tràn đầy phấn khởi kéo đi xếp hàng. Mười phút sau, bọn họ đã đến dưới gốc cây.
"Oa, nhiều thật, thế này thì sao mà chọn."
Các hộp quà to nhỏ, đủ loại kiểu dáng chất đống, mặc người chọn, thật sự có loại cảm giác sảng khoái không nói được nên lời.
Các nữ sinh đi cùng nhóm với bọn họ rất hưng phấn.
"Nghe lớp quốc tế nói hộp quà của Lục Chẩn màu đen!"
"Thật á? Aaa tôi thấy màu đen rồi!"
"Tôi thấy trước!"
"Tôi trước chứ!"
Sở Ân nghe xong, tiện tay cầm lấy một cái hộp trắng gần mình nhất.
Khương Nghiên vẫn chưa chọn được, bèn quay đầu nói: "Ân Ân, đừng chờ tớ, chỗ này loạn quá, cậu về lớp trước đi."
Sở Ân gật đầu, đi ra khỏi gốc cây, sau đó thuận tay mở hộp quà trông khá giống hộp của mình ra.
Hệ thống học tập khoa trương online: "Kí chủ, cô đoán xem cô bốc được ai?"
Sở Ân: "Nhiều người như vậy sao mà đoán được."
Nói xong, cô đột nhiên cảm thấy có chút không ổn.
Nếu như không phải người cô quen, hệ thống học tập sẽ không nói điều này.
Cô im lặng nhìn chiếc hộp trong tay mình.
Không phải chứ.
Không thể nào.
Cô dừng lại, gỡ bỏ vỏ hộp bên ngoài, sau đó lôi một miếng vải nhung lót bên trong ra.
Bên trên, đặt một khối, vàng ròng——
Phật tượng.
Dưới góc phải có tên——
Lớp 11-quốc tế, Lục Chẩn.
Sở Ân: "..."
Mấy giây sau, Sở Ân trực tiếp quay đầu về chỗ cũ.
Rất nhiều nữ sinh vẫn đang tìm: "Hộp màu đen vừa nãy không phải của Lục Chẩn!"
"Rốt cuộc cái nào là của anh ấy??"
Sở Ân lén đến gần chồng quà, muốn trả thứ bỏng tay này lại.
Ai ngờ còn chưa khom lưng, một anh bảo vệ chính nghĩa lẫm nhiên[2] đã đến gần cô: "Bạn học, chỉ có thể lấy một món! Không được phép đổi!"
[2] Chính nghĩa lẫm nhiên: Lòng dạ chính nghĩa cùng thần thái trang nghiêm, khiến người khác kính sợ.
"Bốc trúng cái nào thì là cái đó! Đây đều là duyên phận!"
Sở Ân: Thiếu chút nữa là tôi chết ngay tại chỗ đấy.
Cô thầm chửi Lục Chẩn trong lòng, trở về tầng ba, vừa đi qua ngã rẽ, bỗng nhiên bị gọi lại.
"Học sinh giỏi."
Sở Ân ngẩng đầu, Lục Chẩn đang dựa vào tường, mỉm cười chỉ chiếc hộp trong tay cô.
"Cậu bốc trúng của tôi." Câu trần thuật khẳng định.
Sở Ân hận không thể cầm hộp đánh vào anh một cái.
"Tượng Phật vàng ròng." Lục Chẩn cúi đầu nhìn cô: "Cậu thích không?"
Thích, vậy mà tôi rất thích, thích đến nỗi muốn gϊếŧ anh.
Sở Ân mặt mày vô cảm, dừng một chút rồi nói: "Bạn học, cậu đã một lòng hướng thiện, không bằng như vậy đi."
Lục Chẩn không ngờ cô sẽ chủ động nói chuyện với mình, vô thức đứng thẳng, nhìn cô chăm chú.
Sở Ân nói: "——Tôi đem nó đi quyên góp, để Phật tổ độ cậu nhiều hơn."
Lục Chẩn ngẩn ra.
Một hồi lâu sau mới nở nụ cười, trong mắt hiện rõ ý cười.
"Quyên góp đi, dù sao đã là của cậu rồi."
Sở Ân không còn gì để nói, trở về phòng học, Tống Triệu Lâm đang kêu la khóc lóc[3].
[3] 哭天抢地: vừa khóc to, miệng vừa gọi trời, đầu vừa đập xuống đất
"Tại sao lại như vậy! Rốt cuộc là ai! Ai đã cướp quà của tôi đi!"
Sở Ân hơi ngạc nhiên: "Cậu không giành được à?"
Tống Triệu Lâm huhuhu đập bàn: "Em vẽ xấu như thế mà vẫn có người cướp! Không có công lí!"
Sở Ân ngồi vào chỗ, trong lòng có dự cảm chẳng lành.
Hệ thống học tập lại khoa trương online lần nữa: "Kí chủ, cô đoán xem cô được ai bốc trúng?"
"Đừng nói nhiều" Sở Ân nói: "Mở khóa kịch bản!"
Mấy giây sau, sách mở ra, mở đầu là một hàng chữ lớn:
【Lục Chẩn bốc được quà của Sở Ân.】
Mắt Sở Ân tối sầm lại.
—— Kịch bản rác rưởi!! Rác rưởi!!!
Vòng đi vòng lại không ngờ cô và chó Lục vẫn trao đổi quà, còn có công lí không!!
Aaa tôi gϊếŧ Lục Chẩn!!
Sở Ân không chút do dự mà cầm bút ánh sáng——
【Lục Chẩn về phòng học, lặng lẽ mở hộp quà trên tay, sau đó lôi một hộp bánh quy từ bên trong ra. Hương vị đã nhạt, song vẫn có thể nhìn ra được là do tự tay làm.】
Bánh quy không thể là bánh quy được, còn đẹp quá!
Đại não Sở Ân bắt đầu hoạt động điên cuồng.
Tặng anh ta một hộp...
Ruồi? Sâu lông?
Đống phân?
Vũ khí sinh hóa??
Sở Ân phát huy hết mức trí tưởng tượng của mình về mục tiêu, đột nhiên kịp thời phanh lại.
Không đúng, vậy lộ liễu quá.
Ai sẽ bỏ những thứ này vào hộp quà chứ?
Sao cô lại biến mình thành một kẻ biếи ŧɦái vì một tên chó nhỉ?
Anh ta xứng sao, anh ta xứng sao, anh ta xứng sao??
Sở Ân hỏi hệ thống: "Còn mấy quyền hạn nữa?"
Hệ thống học tập: "Hai quyền hạn [sửa đổi từ đơn] nữa nha~"
Sở Ân liếc nhìn kịch bản lần nữa.
Hoàn hảo.
...
Lục Chẩn về phòng học, lấy chiếc hộp từ trong túi áo ra.
Các màu huỳnh quang xen lẫn với nhau, sau khi khô lại cực kì xấu, nhưng Lục Chẩn không quan tâm.
Anh trơ tráo. Anh thừa nhận.
Nhưng có lẽ cả khóa, chỉ có anh cùng trao đổi quà với cô.
Đúng là có một không hai.
... Liệu Sở Ân có tặng bánh quy tối qua không? Cái loại mà Sở Thật nói.
Cái đó khiến anh nghĩ về bánh quy cả đêm.
Lục Chẩn vô thức vuốt nhẹ đốt ngón tay, sau đó cẩn thận mở hộp ra, như thể đang đối đãi với báu vật gì đó.
Tiếp đó, anh từ từ rút từ bên trong ra...
Ba chiếc chìa khóa.
Lục Chẩn: "?"
Trong một phòng học khác, Sở Ân cất kịch bản đi, mỉm cười thoải mái.
Quà tặng này, giá cả vừa phải, ngụ ý sâu sắc.
—— Chìa khóa mười đồng ba chiếc, ngài xứng không?
—— Ngài xứng mấy chiếc!!![4]
[4] Mấy chiếc(几把-jī bǎ) đọc gần giống cậu nhỏ của các anh trai (鸡巴-jī ba). Nguồn gốc trích từ một câu chuyện cười trên mạng Trung, thể hiện rằng ai đó không có tư cách, không đủ trình để làm gì đó.