Tôi Không Muốn Làm Ánh Trăng Sáng Của Nam Chính Cố Chấp Đâu

Chương 15: Lộ thân phận

Lục Chẩn ngẩn người.

Thừa cơ anh ngây người, Sở Ân kéo headphone của mình lại rồi xoay người về phòng học.

Hệ thống học tập hỏi: "Kí chủ, có phải cô đã dọa nam chính rồi không?"

Sở Ân cười hì hì, đôi mắt đào hoa xinh đẹp đến mức xấu xa: "Tốt nhất là dọa cho anh ta chết quách luôn đi."

Ban nãy Lục Chẩn đi đến hẳn cũng có thể nghe được những tin đồn kia? Tuy cô thấy phiền, nhưng cô rất tình nguyện để Lục Chẩn nghe nhiều hơn.

Có lẽ bây giờ trong lòng Lục Chẩn, cô không chỉ là một học sinh ngoan xấu xí vừa quê mùa vừa đần độn, mà còn bị tâm thần—— không thì làm gì có ai rảnh rỗi nghe kinh Phật mỗi ngày chứ!

Đúng đúng, Sở Ân nghĩ, nhất định phải tiếp tục duy trì cái thiết lập nhân vật này *nắm tay lại*

Mãi đến khi bóng lưng Sở Ân biến mất trong hành lang, Lục Chẩn mới dời tầm mắt đi.

Anh tựa người vào tường, hơi cúi đầu xuống.

Rất lâu sau khẽ cười nhẹ một tiếng.

...

Đến khi dư âm của kì thi giữa kì kết thúc, cuộc bình chọn hoa khôi và nam vương học đường khiến cả trường hào hứng cũng sắp bắt đầu.

Mặc dù hằng ngày mọi người vẫn nghiêm túc nghe giảng, học hành đàng hoàng, nhưng đến giờ ra chơi lại tràn đầy phấn khởi bàn luận về ứng cử viên đứng đầu lần này.

Khối 11 có Phó Minh Huyên lớp 5 và Sở Thu Thu lớp quốc tế nổi tiếng nhất, cả hai đều là con nhà gia thế tốt, học giỏi, lại còn là bạch phú mỹ. Học sinh mỗi lớp đương nhiên sẽ ủng hộ người lớp bọn họ.

"Tôi cảm thấy lần này Huyên Huyên sẽ làm được!"

"Các cậu có nhìn kĩ chưa, thực ra ngũ quan của Sở Thu Thu không đẹp lắm, cậu ta chỉ giỏi đắp phấn lên mặt thôi."

"Đúng thế, mắt của cậu ta hơi nhỏ, thịt trên mặt cũng nhiều, cùng lắm cũng chỉ có thể coi như đáng yêu."

Các nam sinh nghe đám nữ sinh nói chuyện, đầu óc mờ mịt. Dưới cái nhìn của bọn họ, Phó Minh Huyên và Sở Thu Thu đều là mĩ nữ.

"Chẳng qua hiện giờ cũng hơi khó nói, lỡ như nhìn không thể thành công nhưng vẫn có thể thì sao?"

"Không thể thành công nhưng vẫn có thể cái gì? Còn ai không biết ai trông như thế nào, gian lận ảnh sẽ bị người ta bóc trần thôi."

Mọi người trò chuyện vui vẻ trong giờ ra chơi, mà từ sau khi trở về từ wc, Sở Ân cũng không nhúc nhích nữa, liên tục ngồi học bài.

Tựa như những chuyện linh tinh về hoa khôi, nam vương học đường khiến người ta hào hứng không hề liên quan đến cô.

Cũng không một ai cảm thấy liên quan đến cô.

Sau lần Sở Ân thi đứng top 1, bầu không khí của lớp 5 trở nên khá tế nhị. Không còn ai dám tùy tiện chế giễu cô nữa, nhưng cô vẫn không có nổi một người bạn nào trong lớp.

Thành tích cực cao của Sở Ân đã thu hút rất nhiều sự quan tâm, tác phong làm việc quá kín đáo lại làm tăng thêm một loại cảm giác thần bí. Cho nên mặc dù mọi người không nói, nhưng thực ra có rất nhiều người trong khối đang lén lút nhìn chằm chằm cô.

"Đúng rồi, các cậu có nghe chưa, nghe cái tin đồn kia ý..."

"Tôi nghe rồi, mà thật hay giả thế? Thật sự xấu như vậy cơ à?"

"Tôi cảm thấy có khả năng đấy, dù sao thì đến tận giờ tôi cũng chưa từng nhìn thấy cậu ta bỏ khẩu trang ra..."

Nghe mọi người bàn luận về vẻ ngoài Sở Ân, Hình Lan và Phó Minh Huyên nhìn nhau đầy mưu mô.

Nếu mọi người đã hiếu kì như vậy, các cô sẽ nhanh chóng thỏa mãn bọn họ~

Ngày hôm sau, hệ thống báo danh hoa khôi và nam vương học đường chính thức mở cho tất cả học sinh trường trung học tư nhân Oái Văn, ai có ý định tham gia đều có thể đăng kí, chỉ cần điền họ tên, lớp và nộp một tấm hình rồi đợi xét duyệt là được.

Lớp 5 ngoại trừ Phó Minh Huyên vẫn còn vài nữ sinh nữa cũng báo danh. Suy cho cùng, danh hiệu hoa khôi học đường này quá chói mắt, những trường học phụ cận xung quanh sẽ đến hỏi thăm, trường trung học Oái Văn có ưu ái, vì vậy ai cũng muốn thử một chút.

Huống chi sau khi kết thúc bình chọn còn có vũ hội toàn trường, ai mà không muốn được muôn người chú ý vào dịp này?

Mọi người trong lớp quốc tế cũng đang thảo luận chuyện này, bọn họ đều đang nói đến lúc bỏ phiếu cho Sở Thu Thu.

Tống Triệu Lâm đi chơi xuyên lớp, đang ngồi cuối phòng nói chuyện phiếm với Đàm Khoa, sau khi nghe xong bèn quay đầu nhìn Lục Chẩn.

"Anh Chẩn, năm nay anh vẫn đi chứ?"

Lục Chẩn nhìn khuôn mặt thiểu năng trí tuệ của cậu ta.

Đàm Khoa đá vào mông cậu một cái: "Mày đần à, năm ngoái cũng có phải do anh Chẩn tự báo danh đâu, đúng không?"

Tống Triệu Lâm né tránh, cười hì hì: "Cũng đúng, anh Chẩn không đăng kí cũng sẽ có người thay anh ấy báo danh—— Khụ khụ khụ nhân tiện bọn mày nhìn xem năm nay tao có đủ tư cách tham gia không?"

Một tay cậu đút túi, một tay vuốt vuốt tóc, ngầu lòi nói: "Tao cảm thấy tao cũng có thể được tầm một nghìn phiếu đấy!"

Đàm Khoa cười ha hả nhìn cậu: "Quên nam vương học đường đi, tao giúp mày báo danh thi hoa khôi học đường, có khi hi vọng còn lớn hơn một chút đấy."

Tống Triệu Lâm nhào đến: "Mả cha mày!"

Lúc này, trong phòng học lớp quốc tế bỗng vang lên một tiếng thốt kinh ng#7841;c——

"Bà mẹ nó, người đứng nhất khối chúng ta đây á?!"

"Cậu ta trông như thế này ư??"

"Đáng sợ quá mẹ ơi——"

Tống Triệu Lâm hơi sửng sốt, đứng nhất cả khối? Bạn cùng bàn? Sở Ân?

Sao lại trông đáng sợ??

Mọi người lớp quốc tế cầm ảnh chụp hỏi Sở Thu Thu: "Thu Thu, chị cậu trông như thế này à?"

Sở Thu Thu nhìn tấm ảnh một chút, rõ ràng là hình photoshop, chiếc mũi to và miệng hô đều không phải của Sở Ân, nhưng xem xong, trong lòng cô ta lại sinh ra một loại cảm giác vui sướиɠ không nói được thành lời.

Với tính cách của Sở Ân, không chừng đã chọc trúng ai, thế nên mới bị photoshop ra tấm ảnh xấu xí như vậy, lại còn được lan ra cả khối.

Sở Thu Thu cũng không muốn giải thích cho Sở Ân.

Vì một thứ tâm lí vặn vẹo nào đó, cô ta ậm ờ gật đầu: "Đại khái là thế."

Mọi người lại thổn thức, xem ra cô thiên kim nhà họ Sở này tuy học giỏi nhưng diện mạo lại kém xa Sở Thu Thu.

Đàm Khoa cũng nhận được tấm hình kia trong nhóm chat trên điện thoại, cậu chàng vừa nhấn mở xem, lập tức "rống" lên một tiếng: "Đậu má, em gái này trông méo ổn tẹo nào!"

Tống Triệu Lâm cướp lấy điện thoại, cầm lên xem. Trong group chat nói đây là ảnh chụp của người đứng đầu cả khối, nếu nhìn kĩ, nửa khuôn mặt trên đúng là của Sở Ân, nhưng nửa gương mặt dưới—— rõ ràng là không phải mà??

Đôi mắt tinh tế kết hợp với nửa khuôn mặt dưới tạo nên một cảm giác phản cảm, quả thật có chút đáng sợ.

Nhưng không thể không nói, kĩ thuật của người photoshop rất cao siêu, nếu không phải Tống Triệu Lâm đã từng nhìn thấy khuôn mặt Sở Ân, chắc cậu cũng sẽ tin sái cổ mất!

Đàm Khoa líu lưỡi đưa điện thoại cho Lục Chẩn xem, Lục Chẩn nhìn lướt qua, lông mày nhíu lại.

"Ai gửi đến?"

"Không biết, truyền ra từ trong nhóm chat..."

Lục Chẩn dựa lưng vào ghế, thoáng thấy một bóng dáng quen thuộc vụt qua cửa sau, anh chợt đứng dậy, đuổi theo.

Tống Triệu Lâm nghển cổ, kinh ngạc nói: "Đó không phải là bạn cùng bàn của tao sao? Anh Chẩn tìm cậu ấy làm gì?"

Đậu, không phải vì tấm ảnh xấu xí này mà đi làm phiền chị Ân đấy chứ??

Đàm Khoa chậc lưỡi hỏi: "Lâm Tử, học sinh giỏi ngồi cạnh mày trông như thế thật à?"

Tống Triệu Lâm rụt cổ lại: "Có cái rắm! Chị ấy không như thế, thật ra Sở Ân rất đẹp."

"???" Đàm Khoa nhìn tấm hình, nhìn kiểu gì cũng không thể tưởng tượng ra "rất đẹp" là bộ dạng gì, dứt khoát vứt điện thoại xuống.

Bên ngoài phòng học, chân Lục Chẩn dài, bước vài bước đã đuổi kịp Sở Ân.

Hôm nay cô cũng đeo headphone, không biết lại đang nghe gì.

Lục Chẩn đi đến, nhẹ nhàng tháo headphone của cô xuống, cô gái trẻ nháy mắt quay lại, không biết có phải ảo giác không, anh bỗng cảm thấy trong ánh mắt cô có một tia sát khí.

Anh nhíu mày, không hiểu sao muốn cười.

Lục Chẩn cảm thấy tấm ảnh xấu xí khi nãy có phải là cô hay không không quan trọng.

Mẹ anh rất đẹp, nhưng thế thì sao? Những thứ quá xinh đẹp sẽ chỉ khiến kẻ nắm giữ buồn phiền. Cả đời đều vì sự thèm muốn của người khác mà phát điên... hệt như người cha chết trẻ của anh.

Anh không muốn trở thành người như thế.

Lục Chẩn rủ mắt nhìn cô: "Hôm nay cũng nghe kinh Phật à?"

Gần đây Sở Ân liên tục chạm mặt Lục Chẩn, trong lòng đã bắt đầu cảnh giác.

Cô quan sát vẻ mặt Lục Chẩn một chút, có vẻ không giống loại ánh mắt nhìn con mồi kiếp trước lắm.

Tên chó này không có suy nghĩ không nên có đấy chứ??

Để an toàn, Sở Ân quyết định tiếp tục củng cố thiết lập hình tượng con mọt sách của mình. Lần này, cô chủ động đưa headphone cho anh.

Lục Chẩn hơi giật mình, đầu ngón tay vô thức khẽ run lên. Sau đó mới cầm lấy headphone từ tay cô, đeo vào tai mình.

Trên headphone vẫn còn sót lại chút hơi ấm trên da cô, Lục Chẩn sững lại một giây mới có thể nghe rõ những gì trong headphone——

"——Luyện nghe tiếng Anh cho kì thi tuyển sinh đại học," Mặt Sở Ân không chút cảm xúc nói với anh: "Chuẩn giáo trình mới năm 2019 tập 1."

Sau đó cô nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt Lục Chẩn, lập tức cảm thấy rất hài lòng.

Trong lòng tôi chỉ có học tập, đừng sán vào bà đây, xéo đi!

Khi Lục Chẩn trở lại lớp học, trên mặt anh thoáng hiện một nụ cười nhẹ.

Tống Triệu Lâm vẫn chưa đi, nhìn anh như vậy mới thở phào nhẹ nhõm, cậu còn thật sự tưởng anh Chẩn định làm gì chị Ân của cậu rồi chứ?

"Anh Chẩn, anh tìm bạn cùng bàn của em làm gì vậy?" Tống Triệu Lâm tò mò hỏi.

Lục Chẩn ngước mắt lên, con ngươi màu đen sâu hút, đột nhiên cảm thấy những lời này của cậu rất khó chịu.

"Không liên quan đến mày."

"Được rồi" Tống Triệu Lâm chẳng còn cách nào khác, cậu chu mỏ, tiếp đó thay đổi chủ đề: "À, tiết học bơi bọn mày có tới không?"

Oái Văn là trường tư nhân tốt nhất toàn thành phố, có tiền, cơ sở hạ tầng hạng nhất, nhiệt độ bể bơi quanh năm ổn định, có thể dùng làm nơi thi đấu. Một học kì có thể có mấy buổi học bơi, vài lớp cùng học chung, giáo viên sẽ điểm danh.

Dáng người Đàm Khoa hơi múp, người nhiều thịt, cho dù có bị trừ điểm, cậu chàng cũng không muốn đi.

Vóc người Lục Chẩn rất đẹp, nhưng anh không có hứng thú.

Tống Triệu Lâm thở dài thất vọng: "Ok, còn tao là phải đi—— Bạn cùng bàn của tao không tin tao có cơ bụng, tao nhất định phải biểu diễn cho cậu ấy xem!!"

Tuy Sở Ân không nói cậu biểu diễn, nhưng thứ mà Tống Triệu Lâm không thể chịu đựng được nhất chính là bị người đẹp coi thường!

Vừa nói xong, cậu đột nhiên cảm thấy cơ thể lành lạnh.

Cậu ngẩng đầu, vô thức rùng mình trước ánh mắt lạnh lẽo của Lục Chẩn.

"Mày?" Lục Chẩn liếc qua: "Cơ bụng?"

Tống Triệu Lâm vừa mới bị người đẹp coi thường, giờ lại bị trai đẹp coi thường, cậu tủi thân phát khóc.

Biết anh có tám múi rồi!! Chẳng lẽ loại ba, bốn múi như chúng tôi không thể khoe khoang sao TAT!

Thế giới này có thù oán thật sâu nặng với cậu!!

-

Sở Ân thật sự không muốn đến tiết học bơi gì đó.

Nhưng người đại diện môn nói nếu không đi sẽ khiến lớp bị trừ điểm, tuy cô không có cảm giác gì về danh dự tập thể, nhưng cũng không muốn làm người đặc biệt.

Chẳng qua cô không định lội xuống nước, cô chỉ định đến đó điểm danh rồi tìm một chỗ làm bài.

Những người khác trong lớp 5 lại vô cùng phấn khởi——

Các chàng trai, cô gái ở độ tuổi này đều có tâm lý tò mò và khát khao tự nhiên đối với cơ thể người khác giới. Các nam sinh thầm tưởng tượng về các cô gái của lớp trong bộ đồ bơi, đặc biệt còn có hoa khôi của lớp là Phó Minh Huyên và các cô gái nhỏ lớp khác, quả thực là thiên đường.

Còn các cô gái lại vừa ngượng ngùng, vừa hào hứng—— Cuộc bình chọn hoa khôi học đường sắp diễn ra, tiết học bơi này chính là cơ hội tuyệt vời để show dáng người. Đến lúc đó ai mặc đồ tắm đẹp nhất, dáng người ai nuột nhất, tất cả mọi người đều sẽ quan tâm.

Nếu như có thể bộc lộ tài năng khiến mọi người kinh ngạc, thì càng có thể sẽ nhận được nhiều phiếu bầu hơn trong cuộc bình chọn hoa khôi học đường!

Lớp 5 và lớp quốc tế cũng học chung tiết học bơi giống như tiết toán công khai trước đó. Mặc dù năm ngoái Lục Chẩn không hề tham gia tiết học bơi, nhưng trong lòng các nữ sinh vẫn ôm kì vọng.

Ngay khi tiết học trước giờ học bơi kết thúc, tất cả các nữ sinh đều chạy ùa ra khỏi lớp, bọn họ muốn đến phòng thử đồ ở bể bơi để thay đồ. Tuy các nam sinh ngoài miệng nói không thèm để ý, nhưng thực ra tâm tư đã bay theo sau, tụm năm tụm ba rời lớp đến bể bơi.

Mãi đến giữa giờ ra chơi, Sở Ân mới thong thả đặt quyển sách bài tập trong tay xuống.

"Ting—— Hoàn thành đề địa lý √ tỉ lệ chính xác 95%, nhận được quyền hạn [sửa đổi một chữ duy nhất]~ kí chủ, tốc độ làm bài của cô trở nên nhanh hơn rồi đấy~!"

Sở Ân cũng nhận ra, bộ não của cô thật sự càng học càng linh hoạt, nếu như kiếp trước cô cũng hăng hái học tập như thế này thì đã tốt rồi.

Cô ngẩng đầu lên, đang định đi đến bể bơi, lại chợt phát hiện trong lớp vẫn còn một người chưa đi.

Đó là một cô gái ngồi phía trước, Sở Ân nhớ cô ấy tên là Khương Nghiên, thành tích rất tốt, là người đứng thứ ba trong lớp. Bình thường cô gái này rất ít nói, chịu khó, hai người cũng chưa từng nói chuyện với nhau.

Nhưng hôm nay, sau khi Khương Nghiên đứng dậy thì bước thẳng đến chỗ cô, đột nhiên nói: "Những người nỗ lực học tập là đáng nể nhất, tớ rất phục cậu, hi vọng cậu đừng để ý đến những lời lan truyền trong khối."

Sở Ân ngẩn người, lâu rồi cô không cảm nhận được thiện ý, hơi bất ngờ. Nhưng ngay sau đó, cô lập tức nở một nụ cười thân thiện: "Ừm, cảm ơn cậu."

Có lẽ Khương Nghiên cũng không nghĩ cô thân thiện như thế, hơi do dự rồi nói: "Tớ nghĩ khuôn mặt không ưa nhìn chẳng sao cả, tiết lộ chuyện riêng tư của người khác mới là hành vi nhục nhã, cậu phải mạnh mẽ nên, đừng để bị ảnh hưởng."

Lần này, Sở Ân thực sự sửng sốt.

Khương Nghiên nói xong những điều bản thân đã kìm nén rất lâu, cuối cùng cũng thoải mái, cô ấy cầm một sổ từ vựng nhỏ đi ra khỏi phòng học.

Sở Ân ù ù cạc cạc đi đến bể bơi, cô bước vào phòng thay đồ, vừa thay quần áo vừa suy nghĩ về những điều Khương Nghiên nói khi nãy.

Đằng sau dãy tủ quần áo đối diện bỗng vang lên tiếng đối thoại của hai nữ sinh:

"Cậu thấy chưa, người đứng đầu khối chúng ta đăng kí tham gia hoa khôi học đường đấy!"

"Tớ thấy rồi hahaha, can đảm quá đi, cái ảnh kia của cậu ta..."

"Đúng là xấu thật, cậu xem tại sao anh Sở Thật đẹp trai, Sở Thu Thu cũng khá đẹp mà cậu ta lại trông như vậy?"

"Nghĩ thôi đã thấy sợ, có phải cậu ta không phải con ruột hay không?"

"Ôi~ tớ nổi hết da gà rồi này, mau thay quần áo đi, phải vào học rồi!"

"..." Sở Ân vịn vào tủ quần áo, không nói lên lời.

Cô nhận được hai tin tức quan trọng:

1. Giống hệt kiếp trước, không biết có tên ngu ngốc nào lại báo danh cho cô vào cuộc bình chọn hoa khôi học đường ngu ngốc kia.

2. Có người đã phát tán ảnh chụp của cô, có vẻ còn là một bức ảnh đã được "chỉnh sửa kĩ càng" nào đó.

Sở Ân nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy người có khả năng nhất đại khái là đám người Phó Minh Huyên.

Cô gõ hệ thống: "Mở khóa kịch bản thử xem."

【Địa điểm: Bể bơi. Nhân vật: Mọi người lớp 5 và lớp quốc tế.】

【...

Giữa trăm hoa đua nở các cô gái mặc đồ bơi, người mặc bộ đồ bơi truyền thống màu đen, khoác áo phông màu trắng, lại còn đeo khẩu trang như Sở Ân trông có vẻ lạc quẻ.

Một đám các cô gái đã show đủ dáng người trên bờ, bắt đầu lội xuống nước.

Sở Ân định đến một chỗ không người học tập, Hình Lan bỗng tiến đến cạnh cô, cười hỏi: "Sở Ân, sao cậu không xuống nước vậy?"

Sở Ân đáp: "Sợ lạnh." rồi định rời đi, nhưng không ngờ Hình Lan lại khẽ đẩy một phát, cô bất ngờ lập tức ngã xuống bể bơi.】

Sở Ân: "..."

Kiếp trước không hề có bridge plot này, cô nghĩ, trước sau đám Hình Lan làm nhiều chuyện mờ ám như vậy, chắc là vì muốn tháo khẩu trang của cô ra, ép cô phải lộ mặt.

Nhưng hành vi đẩy người khác xuống nước này cũng thật ấu trĩ, thậm chí còn khá độc ác.

Lỡ như cô không biết bơi thì sao? Lỡ như không có giáo viên nào xung quanh giám hộ thì sao?

Có quá nhiều chuyện thiếu logic trong thế giới tiểu thuyết, vô duyên vô cớ thù địch, hãm hại, kiếp trước Sở Ân đã trải qua vô số lần. Cũng may kiếp này cô có một cây bút có khả năng sửa đổi, mà cô cũng không có ý định nương tay với những con người này.

Cô hỏi hệ thống học tập: "Các quyền hạn trong tài khoản của tôi còn mấy lần?"

Hệ thống học tập: "[Một chữ duy nhất],[Từ], [Câu đơn] mỗi quyền hạn một lần. Kí chủ có muốn sử dụng quyền hạn [sửa đổi câu đơn] không?"

Sở Ân ngẫm nghĩ: "Không cần, quá lãng phí."

Cô chỉ cần sửa tổng cộng ba chữ là xong.

Hệ thống học tập rất tán thưởng năng lực sửa đổi kịch bản của kí chủ mình, lập tức cực kì chờ mong.

Sở Ân di bút ánh sáng đến câu [Hình Lan đẩy khẽ đẩy một phát] rồi sửa "khẽ đẩy một phát" thành "trượt chân một cái".

Giữ lại chữ "một", thay đổi một chữ, một từ, hoàn hảo.

Hệ thống học tập: "Đúng là cô có khác! *Giơ ngón tay cái*"

Sửa xong nội dung cốt truyện, Sở Ân yên tâm khoác chiếc áo phông rộng rãi bên ngoài bộ đồ bơi màu đen rồi bước ra bể bơi.

Bên bể bơi, hiện trường cuộc chiến khoe sắc đã bắt đầu.

Phó Minh Huyên diện một bộ đồ bơi được lựa chọn tỉ mỉ, vừa lộ ra sự thanh thuần, vừa ẩn chứa một chút gợi cảm, nam sinh lớp 5 xung quanh đều đỏ mặt xấu hổ. Mà dáng người Sở Thu Thu ở lớp quốc tế đối diện cũng không tệ, tuy vóc dáng không cao, nhưng rất dễ nhìn.

Các nam sinh đều lén lút thảo luận xem sẽ bỏ phiếu cho ai khi hệ thống bỏ phiếu ngày mai mở.

Mà nhìn trang phục giản dị của Sở Ân, mọi người lớp 5 cũng tập mãi thành quen. Phó Minh Huyên và Hình Lan liếc nhìn nhau, lặng lẽ đưa tay ra hiệu.

Ngay khi tiết học bắt đầu, cửa ra vào chợt nổi lên một trận náo loạn.

"—— Lục Chẩn!!"

"Anh Chẩn tới rồi aaa!"

"Aaa tôi phải hóp bụng lại, nhớ nhắc tôi không được thả lỏng."

Lục Chẩn mặc áo phông, người cao, chân dài, cánh tay lộ ra cơ bắp rắn chắc. Vẻ mặt anh lười biếng, tựa như không hề quan tâm, ánh mắt lại quét một vòng quanh bể bơi.

Vừa trông thấy bóng người tinh tế rúc trong góc lớp 5, khóe môi khẽ nhếch lên.

Sau khi Lục Chẩn đến, bầu không khí trong bể bơi thay đổi hẳn. Các nữ sinh lớp 5 thỉnh thoảng lại nhìn về phía đối diện, nguyên một đám hết hóp bụng rồi ưỡn ngực, liên tục chỉnh sửa kiểu tóc. Chỉ có Sở Ân vẫn cúi đầu, cảm giác tồn tại cực thấp giấu mình trong hàng ngũ.

Giáo viên môn bơi cầm sổ điểm danh đi đến, trước hết là điểm danh, thấy người lớp 5 đông đủ thì bắt đầu vào học.

Khởi động làm nóng người xong, giáo viên dặn dò vài câu, ai biết bơi rồi thì tự luyện tập, ai chưa biết bơi thì tìm đến chỗ cô cùng tập luyện.

Đám người vừa tản ra, Phó Minh Huyên bèn véo Hình Lan một cái, người phía sau đột nhiên hét lên: "A—— Bạn học Sở Ân! Sao cậu vẫn đeo khẩu trang thế kia?"

Lần này, tất cả ánh mắt của mọi người đều dồn hết lên người Sở Ân.

Giáo viên cũng nhìn sang, khẽ nhíu mày: "Bạn học, ở tiết bơi không được đeo khẩu trang."

Sở Ân nhanh chóng ho khan hai tiếng, giọng nói yếu ớt: "Cô ơi, em bị cảm, sợ lây cho các bạn khác."

"Ra là thế..." Cô bé bị bệnh mà vẫn kiên trì đến lớp, giáo viên cũng không muốn làm khó cô.

Thế nhưng đám Phó Minh Huyên biết rõ cô đang nói dối! Sở Ân nào phải bị bệnh, bình thường cậu ta vẫn đeo khẩu trang suốt mà!

Bây giờ bọn họ càng tin chắc rằng nhất định dung mạo của Sở Ân rất xấu, cho nên có chết cũng không dám lộ mặt.

Vừa nghĩ đến kế hoạch tiếp theo, hai người bọn họ đều cảm thấy hào hứng, đặc biệt là Phó Minh Huyên. Lục Chẩn đang ở đây, chỉ cần cho Lục Chẩn thấy được khuôn mặt xấu xí kia của cậu ta, sau này anh ấy còn có thể quan tâm đến nhỏ nhà quê này được nữa sao?

Sở Ân nhìn giáo viên đang dạy bơi, bèn định lẻn ra ngoài học. Cô cố ý cách xa bể bơi, nhưng hai người kia dày công lên kế hoạch lâu như vậy, sao có thể chịu buông tha cho cô.

Hình Lan chạy đến, thân thiết kéo Sở Ân về phía bể bơi: "Sở Ân, sao cậu không xuống nước vậy?"

Sở Ân tốt bụng nhắc nhở cô ta: "Mặt đất rất trơn, cậu hãy cẩn thận."

Lúc này Hình Lan đâu còn chú ý đến những điều này, cô ta cười nói: "Không sao." rồi đưa tay ra sau lưng Sở Ân——

Ai ngờ lưng Sở Ân như mọc thêm mắt, đột nhiên tránh sang một bên.

Mà lòng bàn chân Hình Lan lại trơn trượt, cả người văng ra ngoài kêu "Ầm" một cái, tựa như quả bom rơi vào bể bơi.

Sở Ân lau nước bắn trên mắt: "Tôi đã nói cậu phải cẩn thận rồi mà, haiz."

Cô lắc đầu, vừa quay đầu lại thì chợt thấy Phó Minh Huyên cầm theo một cái xô không biết từ nơi nào xuất hiện, trong lòng dấy lên một linh cảm xấu.

Phó Minh Huyên cười rồi giội "ào ào" vào người cô: "Bạn học Sở, cùng nghịch nước nào~~"

Sở Ân: "!"

Kịch bản không hề nói cho cô biết vẫn còn cái kế hoạch B này?!!

Một xô nước mạnh mẽ giội thẳng lên người Sở Ân, đến cả khẩu trang cũng bị trượt xuống một chút.

Sở Ân lau mặt rồi vén hết tóc ướt về phía sau, để lộ ra vầng trán trơn bóng trắng nõn và đôi lông mày thanh tú.

Lần này cô thật sự đã phát cáu.

Cái lũ ngốc này.

Phó Minh Huyên vừa nói vừa nhào đến, ngón tay chộp lấy khẩu trang cô: "Ấy, khẩu trang ẩm không thể đeo được đâu!"

Kiếp trước Sở Ân bị nhốt giữa giới tài phiệt cấp cao, thuật phòng thân là kĩ năng cần thiết, Lục Chẩn đã dạy cô rất nhiều chiêu. Phó Minh Huyên vung tay lên, Sở Ân cũng đưa giơ tay ra đỡ, sau đó vặn tay cô ta rồi ép xuống.

Phó Minh Huyên nào chịu được, lập tức kêu đau thành tiếng.

Vụ náo loạn bên này nhanh chóng bị mọi người xung quanh chú ý.

"Chuyện gì đang xảy ra vậy?!"

"Đệt, đánh nhau à?!!"

"Ai với ai thế!??"

Lục Chẩn nghe thấy động tĩnh, vừa quay lại trông thấy cảnh này, sắc mặt tức khắc trở nên khó coi, bước nhanh đến.

Phó Minh Huyên bên này cũng liều một phen, hôm nay cô ta nhất định phải khiến Sở Ân lộ mặt!

Cô ta dùng hết sức lực, bàn tay bị giữ đột nhiên lao về phía mặt Sở Ân, tóm lấy chiếc khẩu trang ẩm ướt rồi giật mạnh xuống!——

Con xấu xí, mau hiện hình đi!

Dây khẩu trang đứt ra rồi rơi xuống mặt đất, khuôn mặt Sở Ân rốt cuộc cũng lộ ra.

Vẻ mặt vốn mừng như điên của Phó Minh Huyên bỗng nghệt ra.

Không riêng mình cô ta, những người đang xem xung quanh đều hệt như bị tắt phím âm, chợt không còn tiếng động nào nữa.

Bên dưới lớp khẩu trang không phải chiếc mũi to, càng không phải cái miệng hô.

Chỉ có một khuôn mặt nhỏ chừng bằng bàn tay, trơn bóng trắng nõn như mảnh sứ nhẵn mịn, sống mũi cao đẹp, chóp mũi nhỏ xinh tinh tế, bờ môi đỏ thắm, viên ngọc trai nằm giữa cánh môi vừa xinh đẹp vừa mê người.

Nửa khuôn mặt dưới kết hợp với hàng lông mày và đôi mắt lộ ra dưới mái tóc ẩm ướt tạo thành một tấm ảnh hoàn chỉnh, ngũ quan đẹp đẽ đến cực điểm.

Lúc này, giọng nói rét lạnh của Lục Chẩn bỗng vang lên từ phía sau: "Cô đang làm cái con mẹ gì vậy?"

Câu này là đang nói với Phó Minh Huyên.

Tim Sở Ân run lên, cô trực tiếp cúi đầu lao về phía phòng thay đồ.

Không thể để anh ta nhìn thấy.

Mọi người xung quanh đều ngẩn ra, nhìn khuôn mặt đó, không ai dám chặn cô.

Đúng lúc đó, Tống Triệu Lâm đột nhiên vọt ra kéo Sở Ân lại: "Chị Ân! Chị không sao chứ?"

Sở Ân bất ngờ mà xoay một vòng ngược người lại.

Sau đó trực tiếp đối mặt với đôi mắt đen kịt của Lục Chẩn.